Tiểu cô nương bên đó cũng đồng dạng không nỡ rời bỏ Hứa Thanh, số lần
tới càng nhiều, cho đến ngày thứ ba trước khi đi, Hứa Thanh gọi lại tiểu cô
nương đang cáo từ chuẩn bị rời đi.
"Phán Nhạn, ngươi ngồi đối diện ta."
Hứa Thanh ôn hòa mở miệng, Phán Nhạn là tên của tiểu cô nương.
"Vâng, lão sư!"
Tiểu cô nương rất tín nhiệm đối với Hứa Thanh, trực tiếp liền ngồi ở trước
mặt Hứa Thanh.
Hứa Thanh giơ tay lên, đặt trên mi tâm tiểu cô nương.
"Không nên phản kháng."
Tiểu cô nương nghe vậy, dứt khoát nhắm nghiền hai mắt.
Hồi lâu sau, Hứa Thanh âm thầm lắc đầu, có chút tiếc nuối.
Hắn muốn thử một chút, nhìn xem mình có biện pháp nào hóa giải nguyền
rủa của Hồng Nguyệt trong cơ thể đối phương hay không, cũng muốn nghiên
cứu nguyên lý nguyền rủa này một chút.
Nhưng đáng tiếc, nguyền rủa đến từ huyết mạch, lấy năng lực hiện giờ của
Hứa Thanh thì không cách nào cởi bỏ được, hắn cần nghiên cứu cùng với thực
nghiệm càng nhiều hơn nữa mới có thể.
Nhưng mà thực nghiệm như vậy, nhất định ẩn chứa máu tanh, cần phải phân
giải đào móc từng tấc máu thịt để kiểm nghiệm, cũng cần lấy nhân tộc tới thử
nghiệm, Hứa Thanh không muốn đi làm như vậy.
"Phán Nhạn." Hứa Thanh nhẹ giọng mở miệng.
Tiểu cô nương vội vàng mở mắt ra.
"Mấy ngày nữa ta phải rời đi."
Tiểu cô nương trầm mặc, vành mắt có chút đỏ, cúi đầu không nói gì.
Từ sớm nàng đã biết sẽ có ngày hôm nay, trong lòng cũng chuẩn bị kỹ càng,
nhưng một khắc lời của Hứa Thanh truyền đến, trong lòng của nàng vẫn run lên.
Nhìn nàng, trong đầu Hứa Thanh hiện ra cố gắng và nghiêm túc của đối
phương trong hai tháng này, tia khát vọng đối với tri thức ấy khiến cho Hứa
Thanh rất quen thuộc, hồi lâu sau, Hứa Thanh có một một cái quyết định.
Hắn lấy một cuốn dược điển từ trong túi trữ vật ra.
Nhẹ nhàng vuốt ve ở phía trên vài cái, Hứa Thanh nhớ tới Bách đại sư, sau
đó đưa cho tiểu cô nương.
"Đây là lão sư của ta để lại cho ta, hôm nay, ta tặng cho ngươi."
Tiểu cô nương run rẩy, giơ bàn tay nhỏ bé lên tiếp nhận, dùng sức ôm vào
trong ngực, lúc nhìn Hứa Thanh, trong mắt mang theo nồng đậm không muốn,
muốn nói lại thôi, nhưng nàng biết rõ, lão sư và mình là người của hai thế giới,
cho nên thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng đều hóa thành dập đầu.
Nàng quay về phía Hứa Thanh, dập đầu chín cái.
Hứa Thanh thản nhiên nhận lấy, sau đó dặn dò một phen.
"Cuốn dược điển này, về sau ngươi phải cố gắng học tập cho thật giỏi, trở về
đi, về sau không cần tới nữa."
Tiểu cô nương lặng lẽ đứng dậy, thân ảnh nhỏ gầy cô đơn đi tới cửa, đứng ở
nơi đó, nàng quay đầu lần nữa nhìn Hứa Thanh, nước mắt trong mắt đã không
nhịn được nữa mà chảy xuống.
"Lão sư, ta còn có thể nhìn thấy ngài không?"
Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn qua tiểu cô nương mười một mười hai tuổi
trước mắt, hắn lý giải suy nghĩ của đối phương, bởi vì một màn cùng loại, đã
từng phát sinh ở trên người của hắn.
Vì vậy trên mặt của hắn lộ ra nụ cười ôn hòa, nhẹ gật đầu.
"Thiên địa là quán trọ cho vạn vật chúng sinh, còn thời gian vốn là khách
qua đường từ xưa đến nay, chỉ cần không chết, cuối cùng sẽ lại gặp nhau, ta hy
vọng ngày gặp lại ngươi, ngươi đã trưởng thành."
Tiểu cô nương nhớ kỹ những lời này, một mực ghi tạc trong lòng, nàng hít
sâu và cúi đầu về phía Hứa Thanh, chậm rãi rời khỏi căn phòng.
Đi trong màn đêm, tâm tình của nàng sa sút, ôm thật chặt dược điển trong
ngực, như ôm hy vọng, trong miệng thì thào.
"Chỉ cần không chết, cuối cùng sẽ lại gặp nhau!"
Hứa Thanh ngóng nhìn bóng lưng tiểu cô nương, hắn nghĩ tới Bách đại sư,
nghĩ tới chính mình lúc trước.
"Lão sư, ta đã thu một người đệ tử để dạy về thảo mộc, nàng tên là Thạch
Phán Nhạn, nàng rất nỗ lực học tập."
Hứa Thanh nhẹ lẩm bẩm trong lòng, hai mắt nhắm nghiền.
Mà thiên hạ này, không có yến hội nào không tan, theo Thiên Hỏa bên ngoài
trở về, ba ngày sau, Hứa Thanh dẫn theo Linh Nhi, rời khỏi tòa thành giống như
đom đóm bên trong thế giới hắc ám này.
Trước khi đi, Linh Nhi ôm những tỷ tỷ và a di kia, khóc lên.
Bên người lão tổ Kim Cương Tông cũng vây quanh rất nhiều người nghe kể
chuyện, từng người đều trầm mặc, lộ ra vẻ không muốn nồng đậm, Đoan Mộc
Tàng đứng bên cạnh Hứa Thanh, nhìn qua hết thảy, đáy lòng lão than nhẹ.
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn về phía đám người.
Hắn nhìn thấy Thạch Phán Quy mang theo thê tử và muội muội đứng ở đằng
xa, bái biệt với mình.
Tiểu cô nương cúi đầu, giống như không muốn để cho Hứa Thanh nhìn thấy
nước mắt, thân thể rung rung.
Ngóng nhìn qua hết thảy, Hứa Thanh trầm mặc một lát, nhẹ giọng mở
miệng.
"Tiền bối, đưa ta ra ngoài đi."
Nói xong, Hứa Thanh quay người, đi về phía xa xa.
Rời khỏi thành trì, rời khỏi phần mộ.
Linh Nhi kết thúc hóa hình, trở về trong cổ áo Hứa Thanh, lão tổ Kim
Cương Tông cũng trở về trong xương cá, tâm tình có chút phiền muộn.
Sau khi đi tới đường hầm, Hứa Thanh không chỉ để rượu lại, hắn còn đưa
phân nửa linh thạch cùng với đan dược, còn có một số pháp khí trong túi trữ vật,
để lại cho Đoan Mộc Tàng.
Hai người nhìn lẫn nhau, riêng phần mình gật đầu, có riêng sự chúc phúc
cho nhau.
Sau đó, một người quay lại đi vào đường hầm, một người bay thẳng đến bầu
trời.
Trên màn trời đã không nhìn thấy hỏa diễm, trở về với vẻ u ám như trước
kia, chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa ngập trời ở phía Thiên Hỏa Hải nơi xa.
Mặt đất là một mảnh khô héo, ngọn núi càng trở nên bất quy tắc, nhăn nhăn
nhúm nhúm, chồng chất cùng một chỗ, không có bất kỳ cỏ cây nào có thể sống
sót.
Toàn bộ thế giới là một mảnh khô héo, đồng thời cũng tràn ngập dư nhiệt.
Hứa Thanh bay vọt trên trời, chậm rãi đè xuống suy nghĩ ly biệt trong nội
tâm, hắn đã quen với sự chia lìa, từ nhỏ đến lớn, đều là như thế.
Nhưng có một số việc, dù đã quen rồi, vẫn sẽ có gợn sóng.
Chỉ là dần dần lớn lên, thì che giấu càng sâu.
Mấy ngày sau, Hứa Thanh nhìn thấy Thiên Hỏa Hải, mảnh biển lửa kia
không có bất kỳ biến hóa nào cùng với thường ngày, nham thạch nóng chảy
thỉnh thoảng lại có bong bóng khí nở rộ, truyền ra âm thanh nổ ầm ầm.
Bay trên Thiên Hỏa Hải, Hứa Thanh một đường không thấy bất luận thân
ảnh nào.
Đối với tu sĩ tộc quần gần đây mà nói, Thiên Hỏa vừa mới kết thúc, chuyện
thứ nhất bọn họ phải làm chính là tham dự xây dựng lại tộc quần, cho nên người
sớm đến Thiên Hỏa Hải như Hứa Thanh mà nói sẽ vô cùng ít.
Trên Thiên Hỏa Hải trống rỗng, Hứa Thanh một đường bay nhanh, dường
như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình hắn.
Nhưng hắn vẫn cẩn thận như trước, muốn đi tới chỗ hẻo lánh xa hơn, sau đó
lại bắt đầu luyện hóa mệnh đăng.