"Có!" Trong mắt Đoan Mộc Tàng lộ ra kiêng kị.
"Hồng Nguyệt Thần Điện, tồn tại một vị Thần tử, nghe nói gã chính là thân
thuộc chân chính của Hồng Nguyệt, tu vi không biết, mà thật ra đối với gã mà
nói, tu vi đã không trọng yếu, quan trọng là... Gã nắm giữ lực lượng Thần
Linh."
"Với cả......... Gã có thể chỉ định cho người khác, được miễn vận mệnh
trở thành thức ăn, khiến cho khi Xích Mẫu đến, người này sẽ không bị cắn
nuốt." Đoan Mộc Tàng than nhẹ.
"Chỉ riêng cái năng lực hạng nhất này, đã có thể để cho vô số cường giả điên
cuồng, vì thu được cái cơ hội miễn chết đó mà cam nguyện trả giá hết thảy."
Hứa Thanh nghe vậy, chỗ sâu trong mắt hiện lên một tia ánh sáng âm u nhỏ
không thể điều tra, cũng không tiếp tục hỏi về Hồng Nguyệt nữa, mà hỏi thăm
tới thực lực của hai tộc liên minh gần Thiên Hỏa Hải.
Dẫu sao hiện giờ, thứ mà hắn phải trực tiếp đối mặt, chính là sự tìm kiếm
của hai tộc đó.
"Hai tộc này có sáu vị Linh Tàng, đã bao hàm cả lão tổ của riêng phần mình,
về phần Quy Hư....."
Đoan Mộc Tàng lắc đầu.
"Không có."
"Bởi vì mùi vị của đại năng Quy Hư là ngon nhất, cho nên chỉ cần xuất hiện
một người, đều sẽ bị Hồng Nguyệt Thần Điện đánh dấu, ngươi có thể tưởng
tượng đó là trái cây trưởng thành, tuy chưa bị hái lập tức, nhưng chẳng khác gì
là món ăn được đưa lên bên trong thực đơn."
"Cho nên những Linh Tàng đại viên mãn trong Tế Nguyệt đại vực đều đang
kiềm chế, có thể không đột phá sẽ không đột phá."
"Vào thực đơn liền thập tử vô sinh, không vào thực đơn nói không chừng có
tỷ lệ nhất định bảo vệ tính mạng, mặc dù cái xác suất này cực thấp, nhưng vì
sống sót thì cũng chỉ có thể như thế."
Hứa Thanh hiểu ra, lúc trước hắn vẫn còn nghi ngờ tại sao hai tộc không có
Quy Hư, giờ phút này đã có đáp án.
Đoan Mộc Tàng tiếp tục mở miệng.
"Về phần Kính Ảnh Tộc và Thiên Diện Tộc, chỉ là hai cái tiểu tộc quần
không lớn mà thôi, sáu người Linh Tàng trong đó, chỉ có hai vị lão tổ chân
chính hội tụ ra một tòa Bí Tàng nguyên vẹn."
"Những người khác như tên Quốc sư kia, cũng chỉ đang trong quá trình uẩn
dưỡng Thiên Đạo của Bí Tàng, vẫn còn đang dưỡng đạo Khải Minh."
Đối với Linh Tàng, Hứa Thanh không hiểu rõ nhiều lắm, cái này cách hắn
quá mức xa xôi, cho nên hắn chưa từng hỏi qua sư tôn, giờ phút này cũng là lần
đầu tiên hắn nghe được thuyết minh đối với Linh Tàng.
"Dưỡng đạo Khải Minh?" Hứa Thanh lưu ý đến bốn chữ này.
Đoan Mộc Tàng nhẹ gật đầu.
"Chỉ có đản sinh ra Thiên Đạo của chính mình, dâng lên ngôi sao Khải
Minh ở trong Bí Tàng của bản thân, như vậy mới có thể biểu hiện ra lực lượng
pháp tắc của bản thân, mới coi như là hoàn toàn hoàn thành một tòa Bí Tàng,
thực sự trở thành cường giả Linh Tàng."
"Mà giai đoạn này vô cùng khó khăn, tu luyện cùng với rất nhiều tài nguyên
chỉ là một bộ phận, cảm ngộ lực lượng pháp tắc sinh ra Thiên Đạo mới là trọng
điểm."
"Cho nên tuyệt đại đa số Linh Tàng, thật ra cũng ngừng lại ở giai đoạn này,
gọi là giai đoạn dưỡng đạo Khải Minh."
"Đối với Nguyên Anh mà nói, giai đoạn Linh Tàng đang dưỡng đạo hoàn
toàn chính xác rất mạnh, nhưng đối với người chân chính hoàn thành tòa Bí
Tàng đầu tiên mà nói, tu sĩ đang dưỡng đạo, đạo chưa thành thì không đặt vào
mắt."
"Giống như Trúc Cơ trước và sau khi có mệnh hỏa vậy."
Hai mắt Hứa Thanh ngưng tụ.
"Ta không biết ngoại vực như thế nào, nhưng ở Tế Nguyệt đại vực, bên
trong ngàn vị Linh Tàng, chỉ có một hai người có thể thành công đản sinh ra
Thiên Đạo, hoàn thành tòa Bí Tàng đầu tiên."
"Về phần những người khác, đều ở lại trong giai đoạn dưỡng đạo, mà khi
trọng thương lúc dưỡng đạo, bởi vì Bí Tàng vẫn chưa hoàn toàn hình thành, cho
nên một khi sụp xuống, tu vi cũng sẽ ngã xuống."
Hứa Thanh đưa mắt nhìn Đoan Mộc Tàng, hắn nghĩ đến Bí Tàng sụp xuống
hiện ra phía sau đối phương lúc ở bên trên Thiên Hỏa Hải.
"Trường hợp của ta cũng chính là như thế, cho nên ta cũng rõ ràng khoảng
cách cường đại cùng nhỏ yếu ở giữa giai đoạn dưỡng đạo Khải Minh của Linh
Tàng hơn.”
Chú ý tới ánh mắt Hứa Thanh, Đoan Mộc Tàng nhàn nhạt mở miệng.
Hứa Thanh nhẹ gật đầu, vừa muốn nói chuyện, Linh Nhi đã bưng hai đĩa
thức ăn đen sì chạy tới, đặt ở trên bàn hai người, sau đó nàng với vẻ chờ mong
nhìn Hứa Thanh và Đoan Mộc Tàng.
Trên mặt Hứa Thanh nở nụ cười, cầm lấy đũa gắp một cái, đặt vào trong
miệng nhai, từ từ chậm nuốt, sau đó trên mặt lộ ra ý tán thưởng, uống một hớp
rượu.
Đoan Mộc Tàng sững sờ, đưa mắt nhìn đĩa thức ăn đen sì, lại nhìn biểu cảm
tán thưởng của Hứa Thanh một chút, sau cùng lúc nhìn Linh Nhi, phát hiện đối
phương cũng đang nhìn mình.
Vì vậy Đoan Mộc Tàng cũng ăn một miếng.
Biểu cảm như thường, thời gian dần qua liền nuốt xuống, sau đó uống một
hớp rượu, liếc mắt nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh cũng liếc mắt nhìn Đoan Mộc Tàng.
Đoan Mộc Tàng lộ ra biểu cảm khâm phục, sau đó tán thưởng nhìn Linh
Nhi.
"Không tồi."
Linh Nhi lập tức vui vẻ.
Hứa Thanh nở nụ cười, tiếp tục ăn, mà Đoan Mộc Tàng mắt thấy như thế,
ho khan một tiếng.
"Ta còn có một lô đan dược cần phải đi xem, ta đi trước." Nói xong lão
nhoáng một cái đứng dậy, thân ảnh mơ hồ, tan biến khỏi căn phòng.
"Ăn ngon như vậy sao, ta cũng nếm thử." Linh Nhi phấn khởi, vừa muốn đi
ăn, Hứa Thanh đã gắp một miếng cuối cùng bỏ vào trong miệng.
Linh Nhi thỏa mãn, nhìn thấy Hứa Thanh muốn đi đả tọa, nàng chạy đến
một bên, lấy ra quần áo đang làm một nửa, tiếp tục may vá, đây là tri thức nàng
học được từ chỗ những tỷ tỷ và a di.
"Nhất định phải để cho Hứa Thanh ca ca mặc quần áo mà ta may."
Nghĩ tới cảnh tượng tương lai, trong lòng Linh Nhi vui sướng, càng lúc càng
nghiêm túc.
Cứ như vậy, 10 ngày cuối cùng, thoáng một cái đã qua.
Có lẽ là gần thời điểm ly biệt, cho nên lão tổ Kim Cương Tông cũng không
hề đoạn chương nữa, đẩy nhanh tốc độ kể chuyện hơn, rốt cuộc vào trước lúc
Thiên Hỏa tiêu tán, nguyên vẹn báo kết thúc một giai đoạn của câu chuyện xưa.
Mà Linh Nhi mặc dù hồn nhiên vô lo, cũng chầm chậm cảm nhận được ly
biệt, trong lòng dâng lên cảm giác lưu luyến.
Hơn hai tháng tiếp xúc, nàng đã sinh ra một chút cảm tình đối với nơi này,
vì vậy cũng đã để lại rất nhiều đan dược của bản thân.