Sau khi đám bọn họ rời đi, Linh Nhi cầm lấy điểm tâm, vui vẻ ăn, sau đó
nhìn qua Hứa Thanh, ánh mắt đã biến thành hình trăng lưỡi liềm, đáy lòng tràn
đầy tự hào.
"Hứa Thanh ca ca của ta chính là người chính trực nhất rồi, sẽ không bởi vì
tu vi đối phương yếu ớt mà tự kiềm chế thân phận, hắn là người ấm áp."
Mắt thấy Linh Nhi nhìn mình như vậy, Hứa Thanh kinh ngạc.
"Sao thế Linh Nhi?"
"Không có gì." Khuôn mặt nhỏ của Linh Nhi đỏ lên, chạy đến bên người
Hứa Thanh, giữ chặt cánh tay của hắn, nói khẽ.
"Hứa Thanh ca ca, chúng ta ra ngoài đi dạo được không."
Hứa Thanh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn qua sắc trời, giờ phút này màn trời bên
ngoài đang là buổi trưa, vì vậy nhẹ gật đầu, cùng Linh Nhi đi ra khỏi phòng, tản
bộ bên trong tòa thành trì này.
Linh Nhi một đường tung tăng, giống như là hài tử, nhảy nhảy nhót nhót
bên người Hứa Thanh, mà bộ dạng đáng yêu của nàng, cũng khiến cho cư dân
bên trong thành trì sau khi nhìn thấy cũng đều nở nụ cười.
Còn có một chút người thì lấy ra thức ăn nhà mình đưa tặng, một đường đi
tới, Linh Nhi vô cùng vui vẻ chào hỏi với tất cả mọi người, đồ ăn cũng nhiều
chết đi được.
Nhìn qua bộ dạng khờ khạo ngây ngô của Linh Nhi, Hứa Thanh nở nụ cười.
Bọn họ đi tới đi lui, đi qua đầu đường, đi qua con phố, cho đến khi đi tới
học đường.
Hôm nay chương trình học bên trong học đường cũng là giảng giải về thảo
mộc, theo thanh âm truyền ra, Hứa Thanh dậm chân lại nhìn qua.
Học đường rộng mở, tất cả hài tử bên trong thành trì đều có thể tới đây nghe
giảng bài, người giảng giải về thảo mộc là một vị nữ tử trung niên, nàng không
còn nửa thân dưới, ngồi trên một cái xe lăn, thần sắc nghiêm túc giảng giải.
Hài tử bốn phía người nhỏ nhất khoảng bảy tám tuổi, lớn thì mười ba mười
bốn tuổi, đều lắng nghe rất nghiêm túc, nhất là bên trong còn có một tiểu cô
nương, đôi mắt càng là mở thật to, vừa nghe còn vừa ghi chép, hồn nhiên quên
cả bản thân mình.
Tiểu cô nương này, chính là muội muội của Thạch Phán Quy.
Nhìn qua những hài tử đó, Hứa Thanh nhớ tới chính mình thời còn trong
doanh địa thập hoang giả, lúc đó sau khi hắn nhận được sự đồng ý của Bách đại
sư, cũng mang theo nội tâm khát vọng, học tập vô cùng nghiêm túc như thế này.
Hắn nhìn một hồi lâu, sau đó nhẹ cất bước rời đi.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, lại qua thêm nửa tháng.
Thiên Hỏa Quá Không ba tháng, Hứa Thanh ở tầng thứ nhất của mộ thất
một tháng, ở trong thành trì này cũng là một tháng.
Tính cách của hắn không thích náo nhiệt, cho nên phần lớn thời gian đều
lặng lẽ đả tọa tu hành ở trong phòng, nhưng Linh Nhi không chịu ngồi yên,
ngay từ đầu vẫn năn nỉ Hứa Thanh đi cùng với nàng, nhưng sau khi dần dần
quen thuộc cùng cư dân thành trì, nàng mỗi ngày đều hấp tấp chạy ra ngoài.
Mặc dù không quá lo lắng Linh Nhi xảy ra vấn đề gì, nhưng Hứa Thanh vẫn
an bài lão tổ Kim Cương Tông đi theo để bảo hộ.
Mà trình độ Linh Nhi được hoan nghênh ở bên trong thành trì này, phải vượt
xa xa Hứa Thanh, nhất là nhờ thê tử của Thạch Phán Quy giới thiệu, nàng cũng
đã nhận thức rất nhiều tỷ tỷ cùng với a di.
Những người này cũng rất ưa thích nàng, cũng đều hiếu kỳ quan hệ của
nàng cùng Hứa Thanh.
Mỗi lần nhắc tới vấn đề đó, Linh Nhi đều thẹn thùng đỏ mặt.
Vì vậy những tỷ tỷ cùng đám a di kia, cũng bắt đầu riêng phần mình truyền
thụ cho nàng một chút phương pháp, có người nói cho nàng biết, phải học được
cách nấu cơm, muốn lưu lại tâm của nam nhân, trước tiên phải lưu lại dạ dày
của hắn.
Linh Nhi động tâm, học tập rất nghiêm túc.
Còn có người nói cho nàng biết, tư cách là nữ nhân, không thể thiếu may
may vá vá, nam nhân của mình không thể mặc quần áo người khác may vá, vì
vậy Linh Nhi liền hạ quyết tâm.
Nàng chuẩn bị về sau toàn bộ quần áo của Hứa Thanh ca ca, đều do mình
may.
Cứ như vậy, sau khi Linh Nhi học được nấu cơm ngày thứ năm, nhân sinh
Hứa Thanh lần đầu tiên ăn thử tay nghề của Linh Nhi, nàng bận rộn hơn một
canh giờ, rốt cuộc đã làm cho Hứa Thanh vài món thức ăn.
Nhìn chỗ rau xào tối như mực kia …Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn qua ánh
mắt chờ mong mang theo lo lắng không yên của Linh Nhi, hắn ăn một miếng.
Từ từ nhai sau đó chậm rãi nuốt, sau một lúc lâu mới đưa vào trong bụng.
"Hứa Thanh ca ca thấy thế nào, ăn được không?"
Linh Nhi căng thẳng.
Hứa Thanh trầm mặc, sau một lúc lâu nở nụ cười.
"Ăn rất ngon."
Linh Nhi lập tức vui vẻ.
"Vậy Hứa Thanh ca ca hãy ăn nhiều một chút."
Hứa Thanh do dự, cuối cùng cũng ráng ăn hết toàn bộ, ngay lúc đang muốn
đả tọa, Linh Nhi hưng phấn truyền ra lời nói.
"Hứa Thanh ca ca, ngày mai ta lại tiếp tục."
Hứa Thanh …trầm mặc mấy hơi thở, nhẹ gật đầu.
Mặt khác, bên trong tòa thành trì này, người được hoan nghênh không chỉ là
Linh Nhi, sau khi lão tổ Kim Cương Tông hóa hình, cũng chầm chậm được mọi
người nhận thức, thậm chí người sau còn vượt qua người trước, cũng đã vượt
qua Linh Nhi.
Hết thảy nguyên do, là do lúc lão bảo hộ Linh Nhi, đi ngang qua một nơi kể
chuyện xưa, nghe người kể chuyện bên trong đang thao thao bất tuyệt, đáy lòng
của lão liền khinh thường, dứt khoát hóa hình nói ra một đoạn trong sách cổ mà
chính mình xem qua ở Bạch Ngọc Sách.
Đối với mọi người trong Tế Nguyệt đại vực mà nói, những thứ lão tổ Kim
Cương Tông kể vốn cực kỳ mới lạ, nhất là lão tổ Kim Cương Tông còn xen lẫn
một chút việc phát sinh ở trên người Hứa Thanh vào bên trong chuyện xưa.
Kể từ đó, câu chuyện càng sinh động, tiếng trầm trồ khen ngợi lại càng
không ngừng xuất hiện.
Ngay từ đầu người nghe đã không ít, về sau càng ngày càng... nhiều hơn,
mà lão tổ Kim Cương Tông quanh năm run sợ ở bên người Hứa Thanh, đã thật
lâu không được mọi người truy cầu như vậy.
Vì vậy nội tâm của lão ngứa ngáy, vào lúc Linh Nhi học tập nấu cơm và
may vá, lão nhiều lần lén lút đi ra ngoài kể chuyện.
Ví dụ như lúc này, lão đang an vị trong một cái trường đình, chu vi vòng
quanh có mấy trăm người.
Nhìn qua mọi người, lão tổ Kim Cương Tông ho khan một tiếng, lạnh nhạt
mở miệng.
"Lần trước kể tới đoạn mấy vạn Pháp Chu của Thất Huyết Đồng cùng đồng
loạt xuất phát, bao vây Nhân Ngư Đảo."
"Mà lão tổ của Nhân Ngư Đảo cũng tuyệt không phải là người lương thiện,
người này tu....."