Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn về phía học đường, bên đó truyền đến âm thanh
đọc sách chậm rãi, kể về lịch sử quá khứ của nhân tộc.
Rất nhiều điểm không đúng, được cố ý tô điểm cho đẹp hơn.
Mặt khác, bên trong thành trì cũng có một chút nơi truyền thụ tu hành cùng
với tri thức cỏ cây dược thảo, có thể cho phàm tục có đủ cơ hội nắm giữ lực
lượng siêu phàm.
Chỗ đó càng nhiều hài tử hơn nữa.
Lúc đi đến, Hứa Thanh nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói của một tiểu
cô nương vang lên.
"Lão sư, Thất Diệp Thảo ngươi nói ta đã biết rõ, nhưng trước kia ta đã đi
tìm rất nhiều nơi, đều không có nha, còn có cả cái Đằng Ngưu Mộc kia, cũng
không thấy!"
Đoan Mộc Tàng cũng nghe được giọng nói này, nhẹ giọng mở miệng.
"Công pháp tu hành cùng với tri thức thảo mộc nơi đây, có rất nhiều là tự ta
biết được, có rất nhiều là ta giành được hoặc là giao dịch từ bên ngoài tới, phần
lớn là sách cổ, cũng không nghĩ có tác dụng gì, ví dụ như thảo mộc, bây giờ bên
trong Tế Nguyệt đại vực, phần lớn đều đã không có."
"Nhưng cuối cùng vẫn là tri thức, nói không chừng... Tương lai có thể
dùng."
Hứa Thanh nghe vậy, lặng lẽ gật đầu.
Hai người rời khỏi, đi khắp toàn thành, Hứa Thanh cũng nhìn thấy rất nhiều
tu sĩ thấp giai như Thạch Phán Quy, bọn họ đều là hộ vệ bên trong thành trì,
chịu trách nhiệm khi không có Thiên Hỏa, sẽ ra ngoài giao dịch nhu yếu phẩm
mà thành trì cần.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Theo Thiên Hỏa trên tấm màn màu lam trên bầu trời ảm đạm, dần dần biến
thành màu đen, xuất hiện rất nhiều ánh sáng lập lòe như ngôi sao, lúc này Hứa
Thanh đã đi hết toàn thành.
Những ngôi sao kia, là những tấm gương của Kính Ảnh Tộc biến thành.
Trong màn đêm, Đoan Mộc Tàng đứng ở bên ngoài một khu dân cư vắng
vẻ, quay đầu nhìn qua ánh mắt Hứa Thanh, nhìn một hồi lâu, khàn khàn mở
miệng.
"Gia viên của ta, như thế nào?"
"Tiền bối đại đức!"
Hứa Thanh trịnh trọng nói.
"Ta không đảm đương nổi hai chữ đại đức." Đoan Mộc Tàng lắc đầu.
"Ngươi nhìn thấy, là ta đang che chở bọn họ, nhưng trên thực tế... Là bọn
họ đang làm bạn cùng ta."
"Cho nên ta mới nói, nơi đây, là gia viên của ta."
Đoan Mộc Tàng nhẹ giọng mở miệng, đi về phía xa xa, Hứa Thanh vừa
muốn đi theo, giọng của Đoan Mộc Tàng vang vọng.
"Thiên Hỏa Quá Không, còn kéo dài 2 tháng, ngươi tạm thời cứ ở chỗ này là
tốt rồi."
Bước chân Hứa Thanh dừng lại, hắn biết rõ sức nặng của những lời này, bởi
vì đối với Đoan Mộc Tàng mà nói, điều này có nghĩa là để cho hắn ở lại trong
gia viên của mình.
Vì vậy thần sắc của hắn liền nghiêm nghị, chắp tay cúi đầu.
Đoan Mộc Tàng đi xa, hắn cũng ở trong thành trì, cho đến khi thân ảnh kia
tan biến ở trong tầm mắt, Hứa Thanh quay đầu nhìn khu dân cư sau lưng.
Kiến trúc đơn giản, trong cảm giác của Hứa Thanh, hiện ra cảm giác ấm áp
mà Tế Nguyệt đại vực vốn không có.
Cứ như vậy, Hứa Thanh liền ở lại nơi đây.
Linh Nhi cũng lựa chọn tạm thời hóa hình, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo
vui vẻ, bố trí phòng nhỏ, giống như đang cố gắng dùng hành động báo cho Hứa
Thanh biết, nàng đích xác rất biết làm nội trợ.
Nhìn thân ảnh bận rộn của Linh Nhi, trên mặt Hứa Thanh nở nụ cười, cả
người cũng chầm chậm trầm tĩnh lại, thử dung nhập vào trong tòa thành trì này.
Quá trình dung nhập không hề khó khăn.
Thiện ý đến từ tất cả mọi người có thể hòa tan hết thảy khoảng cách, cũng
làm cho tâm cảnh của Hứa Thanh càng ngày càng vững vàng.
Màn trời màu đen xanh luân chuyển, Thiên Hỏa sáng tối vãng lai, nửa tháng
trôi qua.
Trong nửa tháng này, Thạch Phán Quy đã đến bảy tám lần, mỗi một lần đều
cầm theo thức ăn mỹ vị, đạo lữ của y trù nghệ rất tốt, điểm tâm đưa tới được
Linh Nhi đặc biệt ưa thích.
Lúc đầu Linh Nhi cũng không hóa hình xuất hiện trước mặt người khác,
nhưng về sau quen thuộc rồi, cũng xuất hiện ở trong mắt Thạch Phán Quy.
Sau khi nhìn thấy Linh Nhi, Thạch Phán Quy sửng sốt một chút, sau đó lúc
lần nữa đến, y không còn đi một mình nữa, mà dẫn theo một người nữ tử tuổi
tác tương tự mình cùng với một tiểu cô nương.
"Tiền bối, đây là thê tử của ta cùng với xá muội."
Thạch Phán Quy cung kính mở miệng, nữ tử bên cạnh cùng với tiểu cô
nương kia, rõ ràng rất khẩn trương, hạ thấp người cúi đầu về phía Hứa Thanh.
Trên mặt Hứa Thanh lộ ra vẻ ôn hòa, lúc trước hắn đã hỏi qua tại sao hôm
ấy Thạch Phán Quy lại đi ra ngoài, đối phương cũng đã báo chi tiết cho hắn, y
là đi mua thuốc cho thê tử của mình.
Thân thể của thê tử y suy yếu, thường xuyên sinh bệnh, hai tháng trước bệnh
tình chuyển nặng hơn, Thạch Phán Quy trong lòng lo lắng, cho nên dù biết rõ
Thiên Hỏa sắp tới, nhưng vẫn mạo hiểm ra ngoài, đi tới thành trì của hai cái tộc
khác để mua sắm dược vật.
Hàng động này rất nguy hiểm, nhưng y cũng không còn cách nào.
"Lão Quốc chủ che chở hơn 10 vạn nhân tộc, không thể mỗi người có việc,
cũng đều đi tìm Quốc chủ."
Lúc Hứa Thanh đưa ra câu hỏi, Thạch Phán Quy đã mở miệng trả lời như
vậy.
Những người ở nơi này, bọn họ cảm ơn và tôn kính Đoan Mộc Tàng, cho
nên không muốn bất cứ chuyện gì cũng làm phiền khiến lão ấy phân tâm, bọn
họ có thể tự chiếu cố tốt chính mình.
Thiện ý ở nơi này, cả đời này Hứa Thanh không hề gặp nhiều, cho nên sau
khi đảo mắt nhìn qua trên người thê tử của Thạch Phán Quy, hắn hơi trầm
ngâm, sau đó liền lấy ra một chút đan dược từ trong túi trữ vật, đưa cho Thạch
Phán Quy.
"Đạo lữ của ngươi bởi vì âm độc cùng với dương tà từ Thiên Hỏa trong địa
quật tích lũy, do đó hình thành tình trạng thủy hỏa bất dung, những đan dược
này có thể trung hòa, liên tục ăn vào, mặc dù không thể hoàn toàn hóa giải,
nhưng có thể áp chế trình độ nhất định."
Thạch Phán Quy kích động, thê tử của gã cũng cảm kích, mắt thấy hai phu
thê liền sẽ quỳ bái xuống cảm tạ Hứa Thanh, liền bị Hứa Thanh phất tay nâng
dậy.
"Ăn của các ngươi nhiều điểm tâm như vậy, những đan dược này cũng là
việc xứng đáng, không cần như thế."
Hai vợ chồng Thạch Phán Quy càng cảm động, tiểu cô nương bên cạnh thì
lén lút nhìn qua túi trữ vật Hứa Thanh lấy bình thuốc ra, như có điều suy nghĩ.
Rất nhanh, cả nhà bọn họ người rời đi, bọn họ muốn đưa tiểu cô nương kia
đi học.