Trong động quật mờ tối, Đoan Mộc Tàng trôi lơ lửng trên không trung, quay
lại nhìn Hứa Thanh.
Giọng nói của lão vang vọng, hóa thành dư âm truyền ra khắp bốn phía.
Hứa Thanh đứng dậy, cúi đầu về phía Đoan Mộc Tàng, nhẹ gật đầu.
"Cảm ơn."
Lúc trước Đoan Mộc Tàng cảm ơn hắn, là bởi vì hắn tô đẹp cho thế giới bên
ngoài, cho những người ở nơi này một tia hy vọng.
Hắn cảm ơn Đoan Mộc Tàng, là bởi vì phần tín nhiệm của đối phương.
Đoan Mộc Tàng vung tay lên, trước mặt liền xuất hiện một cái vòng xoáy,
lão cất bước đi vào, đứng bên trong vòng xoáy chờ đợi Hứa Thanh.
Hứa Thanh tiến về phía trước một bước, bước vào trong vòng xoáy.
Đây là lần đầu tiên trong một tháng qua, hắn rời khỏi tầng thứ nhất của mộ
thất này, giờ phút này, theo hắn bước vào bên trong vòng xoáy, một cái thế giới
phàm tục lập tức chiếu vào trong mắt Hứa Thanh.
Vẫn là bên dưới mặt đất như trước, nhưng nếu so với phạm vi chỗ hắn ở lúc
trước thì lớn hơn rất nhiều, đây là một cái thành trì ở dưới lòng đất.
Âm thanh hối hả, tiếng cười nói hoan hô, chớp mắt liền từ bên trong thành
trì phiêu tán ra ngoài, phiêu đãng tới bên tai Hứa Thanh, Linh Nhi cũng lộ đầu
ra, nhìn về phía thành trì.
Bên trong thành trì đều là nhân tộc, số lượng rất nhiều, tới hơn 10 vạn.
Đây là lần đầu tiên sau khi Hứa Thanh đi đến Tế Nguyệt đại vực nhìn thấy
thành trì nhân tộc, cũng lần đầu tiên trông thấy nhiều đồng tộc như vậy.
Cho dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng thời khắc này tâm thần của Hứa
Thanh vẫn xuất hiện gợn sóng, hắn cũng nhìn thấy mái vòm đầy bùn đất bên
trên, được một tấm màn màu lam cực lớn che đậy.
Tấm màn này rất lớn, trải ra ở trên trời, giống như là bầu trời xanh.
Ở bên trên còn vẽ một chút mây trắng, tràn đầy mỹ hảo.
Mà trên mặt đất, tuy chỉ có một tòa thành trì, nhưng bên trong lại có cây cối
xanh biếc, khu đất trống xa xa còn có hoa màu đang sinh trưởng.
Ở giữa thiên địa còn có một quang đoàn cực lớn, bên trong chứa chính là
Thiên Hỏa, lấy phương pháp đặc thù phong ấn lại ở trong, khiến nó hóa thành
mặt trời.
Tia sáng tung bay, theo từng trận âm thanh nhi đồng đọc chữ, một mảnh vui
sướng hòa bình tràn ngập bên trong động quật.
Cùng nhau đi tới tận bây giờ, nhân tộc Hứa Thanh nhìn thấy, hoặc là chết
lặng, hoặc chính là thức ăn, địa vị vô cùng hèn mọn.
Cho nên Hứa Thanh vô cùng rõ ràng, có thể tạo thành một cái thành trì nhân
tộc như thế này ở nơi đây, che chở nhiều đồng tộc sinh tồn như vậy, điều này
cần phải có quyết đoán và ý chí vô cùng quảng đại mới có thể.
Dẫu sao, không phải tất cả cường giả đều nguyện ý đi bảo vệ phàm tục, đối
với rất nhiều đại năng cường giả mà nói, bản thân mình sống tốt, thường thường
quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
"Nơi đây, chính là gia viên của ta." Đoan Mộc Tàng nhẹ giọng mở miệng.
Trong lòng Hứa Thanh dâng lên niềm tôn kính, lần nữa cúi đầu.
Theo thời gian trôi qua, cảm giác của hắn đối với Đoan Mộc Tàng cũng đã
có chút biến hóa, nhất là vào thời khắc này, những gì mắt nhìn cùng với cảm
nhận trong lòng, khiến cho cảm giác của hắn đã có cải biến nghiêng trời lệch
đất.
Đoan Mộc Tàng nhìn qua thành trì, vẻ mặt nhu hòa, trong mắt mang theo
một tia ánh sáng chiết xạ từ Thiên Hỏa trên không trung, trên mặt nở nụ cười.
Như một lão nhân hiền lành đang nhìn tử tôn hậu bối của mình.
"Nhân tộc trong Tế Nguyệt đại vực, bởi vì một chút nguyên nhân lịch sử,
sinh hoạt vô cùng khó khăn, cả đời phải chịu đau khổ, lúc trước nhi tử của ta
cũng là như thế."
"Trước mắt ngươi thấy, phần lớn là những người cơ khổ phải chịu hành hạ
cùng thống khổ của khu vực giáp giới và liên minh hai tộc kia."
Đoan Mộc Tàng nhẹ giọng mở miệng, giờ khắc này, bộ dạng của lão cùng
với lúc giao chiến với dị tộc trên Thiên Hỏa Hải, giống như là hai người khác
nhau vậy.
Dường như trở về tới đây, hết thảy xảo trá, hết thảy âm độc, hết thảy tàn
nhẫn, đều theo bản năng biến mất.
Thứ còn dư lại, chỉ có ấm áp.
"Năng lực của ta có hạn, không cách nào cứu vớt toàn bộ, chỉ có thể tận lực
trợ giúp, có thể cứu bao nhiêu liền cứu bấy nhiêu, thời gian dần qua, đã nhiều
như vậy."
Lời nói của Đoan Mộc Tàng, cùng với một màn trước mắt này, mang cho
Hứa Thanh chấn động cực lớn, hắn càng hiểu rõ, bên trong Tế Nguyệt đại vực,
người lập ra tộc địa để che chở nhân tộc như vậy, không thể nghi ngờ chính là
người sáng tạo một kẽ hở sinh tồn.
Nhưng đối với cường giả mà nói, nhiều khi …đây là ràng buộc.
Giờ phút này, trong lúc đáy lòng đang phập phồng, Hứa Thanh đi theo sau
lưng Đoan Mộc Tàng, cùng đi vào bên trong tòa thành trì ở nơi này.
Phần lớn kiến trúc trong nội thành đều rất đơn giản, quần áo mọi người đa
số đều rất mộc mạc, không có gì xa hoa, mà bốn phía càng không tồn tại cửa
hàng.
Nơi đây không có giao dịch, có chỉ là giúp đỡ lẫn nhau.
Nụ cười trên mặt từng người nhân tộc Hứa Thanh nhìn thấy đều rất dào dạt,
hắn nhìn thấy trung niên, nhìn thấy thanh niên, cũng nhìn thấy hài tử.
Duy chỉ có không thấy lão nhân.
"Lão nhân, đều cam nguyện lựa chọn tử vong, bọn họ không muốn lãng phí
lương thực."
Lúc Đoan Mộc Tàng nói ra những lời này, trong thần sắc của lão cũng mang
theo một tia bi thương, nhưng rất nhanh, dưới âm thanh kích động của tất cả
mọi người khắp bốn phía, tia bi thương này liền lập tức được che giấu đi.
"Quốc chủ!"
"Bái kiến Quốc chủ!"
"Là Quốc chủ gia gia, gia gia tốt."
"Quốc chủ gia gia, ta đã nhìn mây trên trời thật lâu rồi, tại sao nó vẫn không
nhúc nhích vậy?"
Đám người từ bốn phía vọt tới, thần sắc trung niên đều là tôn kính, vẻ mặt
thanh niên tràn đầy kích động, về phần hài tử thì lại càng giống như nhìn thấy
thân nhân vậy, nhanh chóng chạy tới, chạy vòng xung quanh Đoan Mộc Tàng
chơi đùa.
Đoan Mộc Tàng tươi cười, ôm lấy một bé trai, tươi cười mở miệng.
"Mây trên bầu trời đương nhiên sẽ chuyển động, nhưng mà bây giờ nó đang
ngủ rồi, đợi sau khi tỉnh dậy thì nó sẽ động, nhất định sẽ động."
Bên trong tiếng hoan hô nói cười, ánh mắt của mọi người cũng đều rơi vào
trên người Hứa Thanh, có một chút căng thẳng, nhưng càng nhiều hơn là thiện
ý, tựa hồ chỉ cần là người mà Đoan Mộc Tàng mang đến, đối với bọn họ mà
nói, chính là thân nhân.
Hứa Thanh lặng lẽ đi theo, cùng Đoan Mộc Tàng đi lại bên trong thành trì,
một đường đi tới, tình huống như vậy hắn thấy rất nhiều, cũng nhìn thấy bên
trong thành trì này còn có học đường.
"Lịch sử cần truyền thừa, văn minh cũng cần phải tiếp diễn, dù là nhân tộc ở
trong Tế Nguyệt đại vực đau khổ khó khăn, nhưng ta nghĩ vẫn phải để cho càng
nhiều nhân tộc hơn nữa biết rõ huy hoàng trước kia của chúng ta."
"Không thể nào quên."
Đoan Mộc Tàng nhìn học đường, cảm khái mở miệng