Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1277: Cùng thiên tranh, vô nhật hoán thế! (2)




Nhìn qua tất cả, Linh Nhi cũng than nhẹ.

Bởi vì Cổ Linh tộc của nàng cũng là như thế, bọn họ cũng đã đợi rất lâu rất

lâu rồi, nhưng vẫn không có kết quả.

Mặc dù Cổ Linh Hoàng giống như vẫn còn, nhưng sau khi trải qua lần Linh

Uyên kia, trong lòng Linh Nhi đã sinh ra chất vấn đối với cái vị gọi là Cổ Linh

Hoàng kia, nàng không biết, đối phương có còn phải là Cổ Linh Hoàng đã từng

dẫn dắt Cổ Linh tộc nhất thống Vọng Cổ hay không.

Hứa Thanh nhìn những thứ này, chỉ có thể im lặng rời khỏi, từ phạm vi Kính

Ảnh Tộc, bước vào đến trong Thiên Diện Tộc.

Khu vực tộc này rất ít bình nguyên, địa hình chủ yếu là sơn mạch.

Bọn họ đồng dạng là tộc quần quỷ dị, nhưng thân hình có đủ máu thịt, chỉ là

trên mặt tất cả tộc nhân đều đeo một chiếc mặt nạ, hoặc là nói, mặt nạ mới là

khuôn mặt của bọn họ.

Về phần thân hình, cùng tương tự như nhân tộc, nhưng lại cao hơn lớn hơn

một chút.

Phần lớn tộc nhân cao hơn một trượng, trên mặt nạ cũng không phải là ngũ

quan thông thường, mà có đủ các loại hình vẽ.

Nếu so với Kính Ảnh Tộc, ác ý trên người bọn họ càng cường liệt hơn

nhiều, những nơi Hứa Thanh đi qua, phàm là kẻ nhìn thấy hắn, cũng đều rục

rịch muốn động.

Nhưng khí tức đến từ trên thân Hứa Thanh khiến cho rất nhiều tộc nhân

Thiên Diện Tộc thu liễm ác ý, nhưng mà cũng có kẻ mắt mù.

Một đường Hứa Thanh nhìn theo sơn mạch đi về phía trước, đã gặp mấy lần

phục kích.

Kết quả thì có thể tự hiểu.

Mà thành trì của bộ tộc này cũng khá cao lớn, còn có một cỗ mùi thối khó

ngửi khiến người ta khó chịu.

Nhưng tộc nhân tộc nơi này hiển nhiên quanh năm thở ra hít vào khí tức ở

nơi đây, cho nên đối với bọn họ mà nói, là không ngửi thấy có gì bất thường, đã

sớm hoàn toàn quen với tất cả mùi nơi đây.

Hứa Thanh không nhìn thấy nhân tộc ở nơi này.

Hắn chỉ nhìn thấy một cái quán ăn ở bên trong một thành trì của Thiên Diện

Tộc.

Chủ quán là một đôi lão phu thê Thiên Diện Tộc, trên mặt nạ là vẻ mặt rất

hiền lành, nhưng ở cửa ra vào lại treo rất nhiều xương cốt, tồn tại cả xương

người, cũng có xương cốt của chính tộc bọn họ.

Nhỏ yếu, sẽ bị thôn phệ.

Thật ra cũng tương tự như lúc ở Nam Hoàng Châu, hiện tượng người ăn thịt

người có thể thấy không ít ở bên trong tầng dưới chót.

"Loạn thế....”

Hứa Thanh than nhẹ mà rời khỏi nơi đây, cho đến khi đi tới biên giới Thiên

Diện Tộc, hắn đã đi tới mục đích của chuyến đi lần này.

Thiên Hỏa Hải.

Chiếu vào trong mắt Hứa Thanh, là một mảnh nham thạch nóng chảy đỏ

thắm vô biên vô hạn, hỏa diễm bốc lên bên trên, giống như vĩnh hằng bất diệt,

bao phủ tầm nhìn.

Phiến khu vực này quá lớn, dù Hứa Thanh bay lên trên không để quan sát,

vẫn không nhìn thấy điểm cuối.

Dưới biển lửa chiếu rọi, bầu trời nơi này cũng trở thành một mảnh sáng rõ,

ánh lửa ngập trời, nhiệt độ cao cực hạn từ phía trước lan tràn ra.

Còn có từng trận tiếng nổ vang vọng bên trong biển lửa, thi thoảng có thể

nhìn thấy trên nham thạch nóng chảy có bong bóng khí nổ tung, bắn lên rất

nhiều địa hỏa, tựa như một đóa hoa diệt thế nở ra.

Sau khi nhìn qua một hồi, Hứa Thanh liền xông lên, trong khi rất nhiều đóa

hoa diệt thế bạo khai, hắn gào thét bay ở phía trên, tiến về phía trước.

Hắn không có ý định lập tức hấp thu hỏa diễm nơi đây, mà chuẩn bị điều tra

tổng thể một chút, sau đó tìm kiếm nơi thích hợp nhất để tu luyện.

Dẫu sao hắn cũng không biết lúc mình luyện hóa mệnh đăng, có xuất hiện

một chút hiện tượng kỳ dị nào hay không, từ đó dẫn đến những phiền phức

không cần thiết dòm ngó tới.

Mà hắn cũng gặp không ít tu sĩ ở trong nơi này.

Dù sao hỏa diễm ở nơi đây vẫn có biện pháp cầm ra ngoại vực, trải qua bảo

tồn trình độ nhất định, uy lực không hề tầm thường, đồng thời cũng có trợ giúp

đối với luyện đan và luyện khí.

Cho nên đã trở thành hàng hoá rất có giá trị.

Càng có một chút tu sĩ vốn am hiểu hỏa đạo, cũng lựa chọn tu luyện ở trong

nơi này.

Cho nên vô luận là người từ ngoài đến, hay là tu sĩ bản địa, trong khi Hứa

Thanh phi hành, vẫn thi thoảng có thể thấy được.

Bọn họ có một mình, cũng có tốp năm tốp ba, các tộc đều có.

Vả lại phần lớn đều cảnh giác lẫn nhau, thường thường có người ngoài tới

gần, liền lập tức lộ ra vẻ hung hăng, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách.

Nhưng mà tổng thể mà nói, vẫn lấy tu sĩ Kính Ảnh Tộc và Thiên Diện Tộc

chiếm đa số.

Mà tu sĩ quanh năm tiếp xúc cùng mảnh Thiên Hỏa Hải này, tự nhiên bọn họ

có rất nhiều biện pháp có thể tránh khỏi nhiệt độ nơi đây, tăng lên sức chống cự

của bản thân ở chỗ này.

Đồng thời Hứa Thanh cũng phát hiện một điểm đặc biệt, nơi này có một

chút tu sĩ, trong tay dường như cầm một cái la bàn, theo họ đi về phía trước,

giống như đang tìm kiếm cái gì.

Hứa Thanh trầm ngâm, hiểu biết của hắn đối với mảnh Thiên Hỏa Hải này

rất không toàn diện, mà ở trong này cũng không thích hợp đến hỏi thăm, vì vậy

hắn liền dùng thói quen quan sát.

Cứ như vậy trong khi quan sát, Hứa Thanh bay nhanh trên biển lửa, tuy hắn

đã có kiềm chế tốc độ của mình, nhưng cũng không chậm, chỉ là sau thời gian

ba ngày, hắn vẫn không có nhìn thấy điểm cuối cùng của biển lửa này.

"Phạm vi nơi này quá lớn, muốn đi hết một lần, nhất định cần thời gian dài

dằng dặc....."

Bất quá đối với những tu sĩ có cầm cái la bàn kia, trong ba ngày này Hứa

Thanh cũng đã nhìn ra đáp án.

Bọn họ đang tìm kiếm một loại tinh thạch màu trắng.

Tinh thạch đó tựa hồ là vật tự nhiên hình thành bên trong mảnh biển lửa này,

tương tự như linh thạch nhưng rõ ràng giá trị càng lớn hơn, vả lại số lượng cũng

không phải rất nhiều, thường thường đều ẩn dưới nham thạch nóng chảy, cần

dùng la bàn cảm ứng, sau đó thu lại.

Hứa Thanh là từ xa xa nhìn thấy những thứ này.

Nhưng đối phương vô cùng cảnh giác và lộ ra địch ý, Hứa Thanh cũng biết

đúng mực, vì vậy chưa từng tới gần, sau khi giải thích được nghi hoặc liền

nhanh chóng rời khỏi.

Lại tiếp tục bay mấy ngày, cho đến khi hoàn toàn xâm nhập đến sâu trong

biển lửa, cũng có thể nhìn thấy bốn phía rất ít tu sĩ, Hứa Thanh bỏ đi ý niệm

nguyên bản trong đầu.