Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1276: Cùng thiên tranh, vô nhật hoán thế! (1)




Hiển nhiên lúc trước phương hướng điều tra của đội trưởng không phải tập

trung ở nơi đây, cho nên ghi chép trong ngọc giản địa đồ không phải rất kỹ

càng, chỉ là điểm ra đại khái.

Nhưng cũng có mô tả rằng khu vực hai tộc giáp giới và có liên minh này,

không phải là nhân tộc.

Bọn họ là Kính Ảnh Tộc cùng với Thiên Diện Tộc.

Hiện giờ, những kẻ xuất hiện ở trước mặt Hứa Thanh và yêu cầu Lộ Dẫn,

chính là Kính Ảnh Tộc.

Thân thể tộc này chính là tấm gương, từ khi còn nhỏ thân thể nhỏ bé, cho

đến khi phát triển trở lên vô cùng to lớn.

Thuộc về một trong những tộc quần quỷ dị.

Cũng là tộc quần sau khi nửa khuôn mặt Thần Linh đến mới xuất hiện.

Tộc nhân bộ tộc này trống mái đều cùng một thể, tốc độ sinh sôi nảy nở cực

nhanh, mà thiên phú của bọn họ chính là khi gặp kẻ địch thì có thể chiếu lại

chính họ ở trong gương, từ đó tiến hành khống chế ở trình độ nhất định.

Càng có một chút kẻ ưa thích nô dịch ngoại tộc, để làm vật ký sinh bản thân.

Nhưng có thể làm được điểm này, cần có thiên phú càng mạnh hơn nữa, chỉ

có cấp bậc thiên phú cao trong tộc đó mới có thể làm được.

Mà giờ khắc này, những tộc nhân Kính Ảnh Tộc ngăn cản Hứa Thanh, chỉ là

hộ vệ ở bên biên giới của tộc này mà thôi, tu vi phần lớn là Trúc Cơ, tu vi tương

tự với cái thân phận bây giờ của Hứa Thanh.

Cho nên bọn họ mới dám không chút che giấu ác ý của bản thân ở trước mặt

Hứa Thanh, tựa hồ chỉ cần Hứa Thanh không cách nào chứng minh thân phận,

vậy thì bọn họ sẽ lập tức lao ra, chém giết hắn.

Dẫu sao trong mắt của bọn họ, nhân tộc chỉ là tộc quần hạ đẳng.

Hứa Thanh mặt không cảm xúc, lạnh mắt nhìn những tộc nhân Kính Ảnh

Tộc đó, nhớ kỹ ánh mắt ác ý của đối phương.

Nhưng giờ phút này không phải thời điểm xuất thủ, dẫu sao nơi đây thuộc

địa bàn của đối phương, vì vậy sau khi Hứa Thanh đảo qua trên người bọn họ,

trọng điểm nhìn tới hình ảnh của mình được chiếu ra bên trên mặt kính một

chút.

Sau đó lấy ra ngọc giản Âm Dương Hoa Gian Tông mà đội trưởng đưa cho,

ném tới, hắn muốn nhìn xem đối phương làm thế nào để đụng chạm vào vật

dụng thực tế.

Trong nháy mắt tiếp theo, một tộc nhân Kính Ảnh Tộc sau khi chiết xạ thân

ảnh Hứa Thanh vào bên trong mặt gương, vậy mà vươn tay ra khỏi mặt gương.

Ở bên trong mặt gương, tay kẻ này tương tự như tay của Hứa Thanh, nhưng

sau khi duỗi ra lại hóa thành một mảnh hắc khí, một phát bắt được ngọc giản,

giống như đang kiểm tra.

Rất nhanh, bọn họ đã dò xét tra ra kết quả, từng kẻ đều nhíu mày.

Ác ý và tham lam trong mắt cũng không tiêu tán quá nhiều, nhiều lần liếc

qua Hứa Thanh, rõ ràng không cam lòng để cho hắn cứ thế mà rời khỏi.

Ánh mắt Hứa Thanh lạnh như băng, song phương lâm vào giằng co.

Một lát sau, những tên tộc nhân Kính Ảnh Tộc kia nhìn nhau một cái, vẫn

lựa chọn kiềm chế.

Hiển nhiên tấm da hổ Âm Dương Hoa Gian Tông vẫn tồn tại tác dụng nhất

định với tộc này, vì vậy cuối cùng những hộ vệ biên giới Kính Ảnh Tộc lại lần

nữa rơi vào trên mặt đất, dung nhập trong lòng đất, biến mất không thấy gì nữa.

Hứa Thanh đưa mắt nhìn chỗ chúng nó ẩn vào, bùn đất màu thâm đen chỗ

đó hết thảy như thường.

Một màn này, khiến cho trong lòng Hứa Thanh nổi lên cảm giác kỳ dị.

"Vì sao chúng nó phải dung nhập vào trong lòng đất?"

Hứa Thanh nghi ngờ, điểm này không có ghi chú ở trên ngọc giản địa đồ.

Hứa Thanh liền lưu ý việc này lại, sau khi thu hồi ngọc giản liền đi về phía

xa xa, bước vào địa phận hai tộc giáp giới và liên minh.

Mặc dù mặt đất nơi đây cũng là màu thâm đen, nhưng bầu trời mờ nhạt

không giống với bên Tiểu Tế Thai, không biết có phải do tới gần Thiên Hỏa Hải

hay không, bầu trời nơi đây rõ ràng càng sáng ngời hơn một chút.

Mà mặt đất cuối cùng cũng không có hố hài cốt nữa.

Theo Hứa Thanh đi về phía trước, từng tòa thôn trấn chiếu vào trong mắt

của hắn.

Nhưng lại không giống với thành trấn của nhân tộc.

Thành trì của Kính Ảnh Tộc thường thường đều là do bùn đất xây đắp lên,

thoạt nhìn tối như mực, như là lâu đài đất.

Một đường Hứa Thanh đi thẳng tới, nhìn thấy không ít, toàn bộ đều là như

thế.

Dù là một số thành trì lớn hơn, nhiều nhất cũng chính là phạm vi và kết cấu

lâu đài đất phức tạp hơn một chút mà thôi.

Tổng thể nhìn tới, tràn đầy cảm giác hôi bại và thô ráp.

Mà bên trong Kính Ảnh Tộc, hết thảy đều là im lặng, nơi đây không có

tiếng cười nói, cũng không có tiếng rộn ràng, chỉ có từng mặt tấm gương đi tới

đi lui bên trong những lâu đài đất, thi thoảng phi hành.

Tất cả Kính Ảnh Tộc, tựa hồ cũng không thích mở miệng quá nhiều, thường

thường chỉ cần dùng một ánh mắt với nhau là có thể tiến hành câu thông và giao

lưu.

Tộc quần như vậy, bản năng đã định trước sẽ bài xích ngoại nhân.

Hứa Thanh xuất hiện, đưa tới sự chú ý của bọn họ, một đoạn đường này

không ngừng có những ánh mắt ác ý từ bát phương quét tới, nhưng Hứa Thanh

không hề gặp kẻ nào chủ động xuất thủ.

Mà Kính Ảnh Tộc cũng không phải người người đều là tu sĩ, càng có càng

nhiều phàm tục, nhưng thân thể của bọn họ không có bất kỳ một ai là mặt kính

nguyên vẹn, đều tồn tại khe hở, ít có bảy tám vết, nhiều thì là vô số.

Kẻ nào vô số khe nứt thì thường thường đều có cảm giác suy yếu, tràn ngập

tử khí.

Mặt khác, hình dạng chúng nó khác nhau, có rất nhiều hình người, cũng có

rất nhiều hình thú, nhưng thoạt nhìn đều là vô cùng dơ bẩn.

Thậm chí còn có một ít là vô số mảnh kính vỡ tụ hợp lại cùng một chỗ, rất là

quái dị, đồng thời Hứa Thanh cũng phát hiện bên trong giáp giới và liên minh

hai tộc đó, cũng có nhân tộc tồn tại.

Chẳng qua nhân tộc ở trong nơi này rõ ràng là quần thể bị xem là thế yếu, vả

lại số lượng cũng không nhiều lắm, phần lớn là hỗn hợp bên trong thành trì

Kính Ảnh Tộc, địa vị rất thấp.

Lúc bọn họ nhìn thấy Hứa Thanh, vẻ mặt phần lớn là chết lặng.

Hứa Thanh nhìn qua những việc này, không cách nào cải biến.

Mặc dù nơi đây không phải cách khu vực nhân tộc rất xa, nhất là sau khi

Thánh Lan tộc trở về, chỉ cách biệt một cái Tự Âm Hà, nhưng nguyền rủa của

vực này, không ai có thể hóa giải.

Trên thực tế nhân tộc ở vực khác cũng là như thế này, bởi vì năm đó Huyền

U Cổ Hoàng nhất thống, quá nhiều vực của đại lục Vọng Cổ đều là lãnh địa của

nhân tộc, cho đến sau đó Đông Thắng Nhân Hoàng đại bại, dẫn đến vô số tộc

quần của nhân tộc tan vỡ, khó có thể trở về.

Mà nhiều đời sau, có lẽ cũng có khởi sắc, nhưng đa phần đã trở thành nhóm

tộc quần hạ đẳng.

Bọn họ có người còn biết được mình là nhân tộc, nhưng đã chậm rãi quên

lãng sau vài vạn năm, huyết mạch cũng đã pha loãng và hỗn tạp vô cùng.

Còn có một số ít, thì là nhìn về phía Hoàng Đô đại vực của nhân tộc phía xa

xa, khát vọng muốn trở về.

Nhưng đường xa cùng với quan hệ phức tạp rắc rối giữa từng vực, khiến cho

chỉ có cường giả mới có tư cách trở về, mà vô số phàm tục lại không có năng

lực như thế.

Bọn họ chỉ có thể chờ, mòn mỏi đợi đến một ngày, có lẽ nhân tộc sẽ xuất

hiện một vị Tân Hoàng, nhất thống Vọng Cổ như Cổ Hoàng khi xưa, khiến cho

bọn họ có thể trở về.

Chờ đợi vài vạn năm, đến ngày hôm nay đã thành hy vọng xa vời, càng lúc

càng mờ nhạt trong lòng nhiều người