Biên giới của Thánh Lan đại vực cùng Tế Nguyệt đại vực, có lác đác một số
tiểu quốc phàm tục, đồng thời còn tồn tại một vài phường thị chuẩn bị cho
những người qua sông.
Dẫu sao người ngoài vào Tế Nguyệt đại vực, chỉ cần không phải ở lại thời
gian lâu dài, vậy thì sẽ không bị nguyền rủa kia ảnh hưởng, cho nên lẫn nhau
cũng có tồn tại một chút mậu dịch.
Về phần biên giới, thật ra chính là một cái dòng sông to lớn.
Sông tên Tự Âm, vờn quanh toàn bộ Tế Nguyệt đại vực, bao phủ cả vực ở
bên trong.
Mà nước sông quanh năm hiện ra màu đỏ, như là máu tươi vậy, ngay cả mùi
cũng là như thế, thỉnh thoảng có gió thổi qua mặt sông, thổi mùi máu tươi này
tới bên cạnh bờ, tràn ngập ra khắp bốn phương.
Đối với người không biết hết thảy, sau khi ngửi thấy được cái mùi này, sẽ
theo bản năng nổi lên cảnh giác, nhưng theo bọn họ tiến tới gần phiến khu vực
này, những người đi đường tới lui cũng phần lớn trở nên quen thuộc hơn.
Một đoàn người Hứa Thanh cũng là như thế.
Mà những thương nhân vân du bốn phương cùng với những người tiêu sư
kia hiển nhiên đều thường xuyên đi con đường này, cho nên thần sắc mỗi người
đều giống như bình thường.
Hứa Thanh ngửi qua một cái, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Bên trong mùi này, ngoại trừ mùi máu tanh ra, còn mơ hồ mang theo một tia
khí tức nhàn nhạt của Xích Mẫu.
Chỉ là khí tức này yếu ớt và nhạt đến cực hạn, nếu không phải Hứa Thanh
có được Tử Nguyệt, rất khó phát hiện.
"Nơi này có nguyền rủa."
Linh Nhi bỗng nhiên mở miệng, thanh âm thanh thúy, rất là êm tai.
Trong xe, đội trưởng duỗi lưng một cái, vén rèm cửa lên nhìn bên ngoài một
chút, nở nụ cười.
"Đây là do mùi bay ra từ bên trong Tự Âm trường hà.”
“Con sông kia cũng không phải do thiên nhiên hình thành, mà là Xích Mẫu
hội tụ chúng sinh Tế Nguyệt đại vực, lấy máu tươi của bọn họ biến thành, càng
lạc ấn nguyền rủa."
"Đối với người bên ngoài mà nói, con sông này không có nguy hiểm gì, chỉ
cần cho đủ tế phẩm liền có thể ra vào, nhưng đối với các tộc bên trong Tế
Nguyệt đại vực mà nói, nó chính là cửa lồng giam."
"Tính toán thời gian, hoàng hôn hôm nay chúng ta có thể đi tới bên cạnh bờ,
tiếp theo lại mất mấy ngày qua sông, liền có thể tiến vào Tế Nguyệt đại vực."
Trong mắt đội trưởng lộ ra chờ mong.
Sau khi một đoàn người bọn họ rời khỏi Phong Hải Quận, lại một đường ẩn
nấp trong Thâm Lam đại vực, cho đến khi tiến nhập Thánh Lan đại vực lại càng
ẩn nấp hơn nữa, cuối cùng dưới sự đề nghị của Hứa Thanh, bọn họ đã trộn lẫn
vào cái đoàn xe này, đi theo họ tiến về phía trước.
So với thi pháp đi về phía trước, hành tẩu bên trong phàm tục thế gian thế
này càng dễ che giấu hơn nhiều.
Cứ như vậy sau một tháng, bọn họ đã đến nơi này.
Hoàng hôn rất nhanh phủ xuống, bầu trời biến thành một rặng mây đỏ, chiếu
vào trong mắt nhóm người Hứa Thanh, màu sắc tương tự như nước sông đằng
trước.
Cảnh tượng sông và trời cùng một màu này, làm cho người ta cảm giác
không phải là xinh đẹp, mà là tràn đầy quỷ dị và lành lạnh.
Tới nơi này, một đoàn người Hứa Thanh rời khỏi đoàn xe, dừng chân ở biên
giới Tự Âm Hà.
Dòng sông cuồn cuộn chảy về phía Nam, mùi máu tươi trong này vô cùng
nồng đậm, mơ hồ còn có thể nhìn thấy bên trong nước sông có hài cốt trôi nổi
lên xuống, đó là di hài của những người muốn chạy khỏi Tế Nguyệt đại vực.
Dưới nước sông ăn mòn, đã không còn nhìn thấy tướng mạo khi còn sống
của họ nữa, nhưng vẫn có thể thấy được hài cốt lớn hay nhỏ, bên trong vậy mà
tồn tại không ít hài cốt của hài đồng.
"Chúng sinh Tế Nguyệt đại vực, một khắc sinh ra, chính là thức ăn." Đội
trưởng bình tĩnh mở miệng.
Linh Nhi nhìn qua hết thảy, than nhẹ một tiếng, không nói gì, càng dựa gần
sát vào Hứa Thanh hơn, hình như ấm áp trên người Hứa Thanh có thể khiến cho
nàng cảm thấy an toàn hơn.
Hứa Thanh trầm mặc, ngẩng đầu nhìn về phía nửa khuôn mặt Thần Linh
trên bầu trời.
So sánh cùng Tế Nguyệt đại vực, thật ra toàn bộ đại lục Vọng Cổ, cũng
không phải là như thế sao.
Ninh Viêm sau lưng hai người vốn là khuôn mặt như có tang, bây giờ lại
càng thêm đắng chát.
Gã không muốn tới, gã cảm thấy mình ở Quận Đô thật tốt, vô cùng thoải
mái dễ chịu, nhưng vẫn bị cưỡng ép đưa tới một cái địa phương quỷ quái thế
này.
Mà Tế Nguyệt đại vực này, gã biết rất rõ đấy.
Cũng chính bởi vì có hiểu biết đối với cái đại vực này, cho nên gã mới rất là
sợ hãi nơi đây, không muốn tới gần.
"Cái tên Trần Nhị Ngưu chết tiệt này, thật là quá đáng!"
Ninh Viêm chửi bới trong lòng, nhưng không dám lộ ra trên mặt chút nào,
gã sợ bị cắn.
Mà so với việc gã không muốn, Ngô Kiếm Vu lại vô cùng nguyện ý đối với
lần gia nhập này.
Dù là nước con sông này thoạt nhìn quỷ dị, nhưng cũng không ảnh hưởng
tới sự ngạo nghễ trong lòng của y, giờ phút này y đứng bên cạnh bờ, thở sâu và
lớn tiếng mở miệng.
"Ta nhìn tà dương thấy cô yên, sông lớn sóng lật bảy vạn năm!"
"Thơ hay!" Đội trưởng nghe vậy, ánh mắt sáng lên, lập tức tán thưởng.
Ngô Kiếm Vu ho khan một tiếng, hất càm lên, vừa muốn lần nữa mở miệng,
nhưng thấy Hứa Thanh nhíu mày, y vội vàng ngậm lại.
Hứa Thanh nghe có chút phiền, đoạn đường này đối phương đã ngâm không
dưới trăm câu thơ, giờ phút này phất tay, Linh Luân xuất hiện, rơi vào trên nước
sông.
Linh Luân của Hứa Thanh là do Trương Tam chủ đạo, cùng với trưởng lão
đệ lục phong ra tay hiệp lực chế tạo, tạo hình đã hoàn toàn khác biệt cùng Pháp
Hạm trước kia của hắn, thậm chí đã thoát ly phạm trù Chu hay Thuyền.
Đây là xếp đặt thiết kế giống như quỷ tài của Trương Tam.
Bộ dáng thoạt nhìn như là một bà lão lưng còng, cao đến 500 trượng, mặc
áo đen rộng thùng thình.
Trên chiếc lưng còng xây dựng từng căn lầu các, tư cách làm khoang
thuyền.
Mà áo bào rộng thùng thình bao phủ tản ra trên mặt sông, dấy lên tầng tầng
rung động, chính là buồm.
Càng thêm quỷ dị là hai tay của bà lão này.
Tay phải cầm theo một chiếc đèn lồng tràn ra ánh sáng lục quang âm u,
trong đó có hỏa diễm thiêu đốt, thi thoảng còn có tiếng kêu thê lương thảm thiết
truyền ra.
Cái này, chính là nguồn động lực.
Về phần tay trái thì nổi lơ lửng một con mắt màu đỏ, đang không ngừng
nhìn bốn phương.
Đây là phỏng chế theo pháp bảo Cấm Kỵ của Thất Huyết Đồng để làm ra.