Giờ phút này, bên trong khu vực cây Thập Tràng, trăng sáng treo trên cao,
so sánh với màn trời đen nhánh bốn phía, tựa như phân biệt đối lập rõ ràng.
Chỉ là chợt có mây mù trôi qua mặt trăng, dần dần khiến cho song phương
rõ ràng thoạt nhìn có chút mơ hồ.
Giống như mạch nước ngầm ẩn giấu bên trong yến hội trong cung điện lúc
này.
Mạch nước ngầm này, khiến cho nước ở giữa Phong Hải Quận cùng với
Thánh Lan đại vực xuất hiện dấu hiệu đục ngầu.
Bởi vì có mấy lời, Hứa Thanh và Khổng Tường Long nói ra thì sẽ là đương
nhiên, bọn họ đã trực tiếp trải qua chiến trường, thấy được hết thảy biến cố
Phong Hải Quận, bọn họ là người chứng kiến tất cả.
Nhưng bây giờ lại do Trương Kỳ Phàm nói ra, thì không đúng lúc, không
hợp tư cách.
Đối phương tuy cũng là người Phong Hải Quận, nhưng không có trải qua,
giống như một người ngoài đứng đó bi phẫn nói ra cơn đau của người khác vậy,
còn thể hiện ra một bộ dạng giống như là cùng chung mối thù.
Thế này là quá cố ý rồi.
Mà hiển nhiên, sự tình phát triển nguyên bản cũng không phải giống như lúc
này.
Nhưng bởi vì cách nhìn toàn cục của Hứa Thanh đã tăng lên, hắn đã ngăn
cản sự phẫn nộ của Khổng Tường Long, khiến cho tình huống xuất hiện sự cải
biến, nên cần phải xuất hiện một người ngoại nhân thế này, nói ra lời kịch vốn
nên thuộc về Hứa Thanh và Khổng Tường Long.
Khiến cho tất cả bố cục của người kia có thể tiếp tục phát triển, tiếp tục
khuấy nước đục ngầu.
Về phần việc này sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với Phong Hải Quận, cái
người bày cục kia, hiển nhiên là không thèm để ý.
Bởi vì hết thảy mũi nhọn đều rất rõ ràng... Là nhằm vào Thất hoàng tử.
Như vậy, đáp án thật ra liền rõ ràng.
Không chỉ Hứa Thanh hiểu rõ, trên thực tế phần lớn người có thể ngồi bên
trong yến hội này đều rõ ràng.
Dù là lúc trước trong lời nói tán dương ca ngợi đối với Thất hoàng tử, nhưng
những ngôn từ như vậy, là một trong những lời không nên cân nhắc hay quan
tâm nhất.
Người nào tin tưởng những lời ấy, chẳng khác nào đã giao quyền chủ động
cho kẻ nói chuyện.
Khổng Tường Long nhìn Hứa Thanh, Hứa Thanh mặt không cảm xúc, tựa
như không nghe được những lời Trương Kỳ Phàm nói, quay người đi ra phía
ngoài.
Khổng Tường Long tương tự như thế, mặc dù nhìn y như cẩu thả, nhưng
trên thực tế cũng là hạng người tâm tư kín đáo, chỉ là còn cần rèn luyện, cho nên
vừa rồi mới không kịp phản ứng.
Giờ phút này đã nhìn hiểu tình thế, biết rõ Phong Hải Quận bị biến thành
thanh đao thăm dò Thất hoàng tử, tất nhiên y không muốn tham dự.
Dẫu sao trước mắt Phong Hải Quận cần ổn định, đây là việc thứ nhất, thứ
hai chính là cuộc đánh cờ giữa những kẻ trong Hoàng tộc, máu tanh vô cùng,
cũng có thể lập tức biến chiến tranh thành tơ lụa, nếu lẫn lộn bị dính dáng vào,
thường thường không có kết cục gì tốt đẹp cả.
Một khắc trước là quân pháo, một khắc sau có lẽ chính là con tốt bị thí bỏ.
Mà hành vi không thèm nhìn và chuẩn bị rời khỏi của hai người, cũng làm
cho mọi người bên trong yến hội suy nghĩ khác nhau.
Trong mắt Mạnh Vân Bạch lộ ra ánh sáng thâm sâu, nở nụ cười.
Mặt An Hải công chúa không chút cảm xúc.
Thất hoàng tử cầm lấy chén rượu, uống một ngụm, thần sắc tương tự không
có chút biến hóa nào.
Về phần Trương Kỳ Phàm, ánh mắt của gã lóe lên rất nhỏ, trên mặt tràn
ngập tức giận, hất tay áo lên, cũng định theo đó mà rời đi.
Nhưng sau một khắc, vị La Kính Tùng tính cách rất thẳng kia trừng mắt lên,
tỏ ra bộ dạng một người thô kệch, cổ cũng đỏ và gân xanh nổi lên.
Gã bỗng nhiên đứng dậy, toàn thân bộc phát ra chấn động Nguyên Anh, tạo
thành gió lốc, sau lưng càng hiện ra một cái hư ảnh mặc chiến giáp cực lớn, một
khắc xuất hiện, sát khí bốc lên.
Trên chiến giáp kia tồn tại mười hai ấn ký tựa như đồ đằng, từng cái ấn ký
rõ ràng đều là gương mặt La Kính Tùng.
Vả lại từng gương mặt tràn ra chấn động, đều ẩn chứa Thiên Mệnh, đã trải
qua một lần mệnh kiếp.
Giờ phút này sát ý hung hăng khuếch tán, gã bước một bước ra, nhanh như
tia chớp, bay thẳng đến Trương Kỳ Phàm.
"Càn rỡ!"
Trong tiếng gào thét, La Kính Tùng ra tay, Trương Kỳ Phàm quay đầu,
tương tự tràn ra sát cơ, tay phải giơ lên trảo một cái vào hư vô, trực tiếp rút ra
một thanh trường kiếm huyết sắc, tay trái càng bấm niệm pháp quyết đặt lên mi
tâm.
Trong thời gian ngắn, một cỗ yêu khí bộc phát từ trên người gã, phía sau lập
tức mọc ra đôi cánh, thân thể nháy mắt héo rũ giống như hài cốt, cánh tay dữ
tợn cầm huyết kiếm, nghênh chiến La Kính Tùng.
Càng là trong một nháy mắt này, đám người trong yến hội cũng có ba vị đột
nhiên lao ra, tốc độ cực nhanh, hình thành tàn ảnh, bay thẳng đến Trương Kỳ
Phàm.
Lấy bốn đối một, kết quả căn bản không có bất luận cái gì phải nghĩ bàn,
trong chớp mắt Trương Kỳ Phàm phun ra máu tươi, huyết kiếm trong tay tan
vỡ, thân thể lảo đảo rút lui đến bên cạnh Hứa Thanh cùng Khổng Tường Long.
Khổng Tường Long nhíu mày, thần sắc Hứa Thanh bình tĩnh, không quan
tâm tới, tiếp tục đi ra ngoài, hắn cảm thấy đây là một trận khôi hài, thủ đoạn của
người bố cục rất là thô lậu.
Mà đúng lúc này, vị La Kính Tùng toàn thân sát khí kia cười lạnh một tiếng.
"Khổng Lượng Tu tuy rằng nhìn như công lao không nhỏ, nhưng có kết quả
như thế cũng là do lão tham công liều lĩnh, nếu như trầm ổn hơn một chút, kiên
trì thêm một nén nhang, chẳng phải sẽ đợi được đến lúc viện binh Thất điện hạ
đến sao!"
"Cái chết của lão, không thể trách người khác!
Lời La Kính Tùng vừa nói ra, Hứa Thanh vốn muốn ly khai, bỗng nhiên
dừng chân lại, ánh mắt trong chốc lát âm lãnh, Khổng Tường Long bên cạnh
càng là tức sùi bọt mép, chợt quay đầu nhìn chằm chằm La Kính Tùng.
"Con mẹ mày nói thối như chó!"
Khổng Tường Long không cách nào nhịn được nữa, loại nhục nhã này đã
đến trình độ không thể nhẫn nhịn, cho nên trong tiếng gầm nhẹ, Khổng Tường
Long lấy ra Kiếm Lệnh truyền âm, sau đó bước ra một bước.
Nhưng tay Hứa Thanh đã đặt lên trên bờ vai Khổng Tường Long.
Bây giờ Khổng Tường Long đang ở vào giai đoạn uẩn dưỡng Giả Anh, mấy
tháng nữa là có thể đột phá, cho nên bây giờ không thích hợp giao chiến cùng vị
Nguyên Anh một kiếp La Kính Tùng này.
Một cái chớp mắt đè Khổng Tường Long lại, Hứa Thanh một bước đi ra, tốc
độ cực nhanh, trong chốc lát liền xuất hiện ở trước mặt La Kính Tùng khí tức
toàn thân cường hãn kia.