Thần sắc Hứa Thanh bình tĩnh, từ khi còn bé hắn đã trải qua quá nhiều mặt
xấu xí của nhân tính, cho nên hắn biết rõ, lúc một người trước khi mở miệng,
nói về tính cách của mình thế nào, như vậy thường thường đại biểu những lời gã
nói tiếp theo, đều là cố ý.
Mà giờ khắc này, bên tai hắn cũng truyền đến giọng nói nhỏ như muỗi của
Mạnh Vân Bạch.
"Hứa Thanh huynh đệ, vị La Kính Tùng này, tính cách cũng không phải
thẳng giống như lời gã nói, ta nói với ngươi, cái gọi là hậu nhân của Thiên Hậu
bên trong Hoàng Đô, ngoại trừ mấy người có hạn ra, những người khác phần
lớn chỉ còn cái xác rỗng huy hoàng, không có thực quyền, cũng không có quá
nhiều tư chất, huyết mạch càng đã trở nên pha tạp, hỗn tạp."
"La Kính Tùng này chính là một người trong số đó, có chút tiểu thông minh,
một lòng muốn đi theo Thất hoàng tử, nhưng Thất hoàng tử chướng mắt, cho
nên hôm nay gã muốn làm cho nhiều người chất vấn ngươi, dùng việc này để
nịnh nọt Thất hoàng tử."
"Gã không ngốc, cũng biết làm như vậy có thể sẽ bị Thất hoàng tử không
thích, nhưng bất cứ chuyện gì, chỉ cần tất cả mọi người cho rằng gã là dòng
chính của Thất hoàng tử, như vậy chuyện có phải hay không, thật ra cũng không
trọng yếu."
"Bất quá gã không biết, tiểu thông minh cuối cùng cũng chỉ là tiểu thông
minh."
Lúc Mạnh Vân Bạch truyền âm, La Kính Tùng nhìn chằm chằm Hứa Thanh,
trong thần sắc mang theo căm hận.
"Thất điện hạ vì cứu viện Phong Hải Quận, thừa nhận áp lực thật lớn, dùng
lực bài xích dị nghị của chúng sinh, vào thời điểm nhân tộc giao chiến cùng Hắc
Thiên tộc, mang đại quân đến Phong Hải Quận, hóa giải nguy cơ tồn vong của
Phong Hải Quận, đây là ân cứu mạng."
"Thất điện hạ làm gương cho binh sĩ, không sợ sinh tử, anh dũng tiến về
phía trước, Thánh Lan tộc liên tiếp bại lui, nếu không phải Tổ Hoàng của Thánh
Lan tộc đột phá, hôm nay toàn bộ Thánh Lan đại vực, đã trở thành lãnh thổ của
nhân tộc chúng ta!"
"Mặc dù như thế, lập nhiều chiến công bất thế như vậy, càng khiến Thánh
Lan tộc quy trở về nhân tộc, như ánh sáng chiếu rọi Vọng Cổ, nhưng lại bị
người nào đó ở sau lưng lấy thủ đoạn hèn hạ vu oan! Khiến cho Thất điện hạ bị
bệ hạ trách cứ ghi tội!"
Đổi trắng thay đen, lẫn lộn sự thật, nhưng tất cả lời lẽ mà La Kính Tùng nói
ra, có thể nói là vô cùng phát huy tác dụng.
Mọi người trong yến hội lập tức im lặng.
Thất hoàng tử nhàn nhạt mở miệng.
"Câm miệng."
La Kính Tùng nghe vậy lập tức đứng dậy, cúi đầu về phía Thất hoàng tử, sau
đó ngẩng đầu hậm hực nói.
"Điện hạ tâm nhân hậu, trong lòng cao thượng, không muốn so đo cùng bọn
đạo chích, nhưng La mỗ thật sự không nhịn được nữa, sau khi những người
khác được cứu mạng chó, thế mà lại vong ân phụ nghĩa như vậy, nếu như thật
sự có bản lĩnh, tự mình đi mở biên cương lãnh thổ, đừng có bày đặt âm mưu
quỷ kế gì đó."
Nói xong gã liền ngồi xuống, cầm bầu rượu lên, thái độ khó chịu uống một
ngụm lớn.
Mọi người bốn phía thần sắc khác nhau, nhìn về phía Hứa Thanh.
Mạnh Vân Bạch cũng là như thế.
Thần sắc Hứa Thanh không có chút biến hóa nào, mà những lời Mạnh Vân
Bạch truyền âm lúc trước, tự nhiên hắn cũng sẽ không tin tưởng toàn bộ.
Mà La Kính Tùng mở miệng nói như vậy, thoạt nhìn đầu nguồn là cảm thấy
bất công vì Thất hoàng tử, nhưng bây giờ nhận thức của Hứa Thanh đã được
điều chỉnh, không còn đặt tầm nhìn nhỏ hẹp trước mắt nữa.
Hắn đã học được cách lấy lập trường và cách cục cao hơn để đối đãi và nhận
định, xử lý vấn đề.
Cho nên một màn nhìn như hợp lý này, nếu thay đổi độ cao nhìn xuống, liền
lộ ra một chút manh mối.
Hành vi của La Kính Tùng này, rất khó nói là hoàn toàn vì nịnh nọt Thất
hoàng tử.
Mà càng giống như là cố ý vạch lại một chút vết sẹo, khiến cho cơn sóng lại
nổi lên.
Hứa Thanh đưa mắt nhìn An Hải công chúa ánh mắt yên tĩnh ngồi bên cạnh
Thất hoàng tử, hắn lựa chọn trầm mặc, không vào cục.
Khổng Tường Long bên cạnh thì trên nhận thức vẫn chú trọng việc ở trước
mắt như cũ, giờ phút này lập tức nổi lên lửa giận, vừa muốn mở miệng phản
bác, Hứa Thanh liền giơ tay lên đặt lên bả vai của y, sau đó đứng dậy nhìn về
phía Thất hoàng tử và công chúa.
"Điện hạ, công chúa, Hứa mỗ hôm nay vừa mới tới, có chút mệt mỏi, nếu
không có việc gì khác, xin cáo từ trước."
Trong mắt Thất hoàng tử như có thâm ý, trên mặt nở nụ cười, vừa muốn mở
miệng.
Nhưng vào lúc này, vị thiên kiêu của Thái Hư Hóa Yêu tông ở Phong Hải
Quận là Trương Kỳ Phàm ngồi đối diện Hứa Thanh chợt vỗ vào mặt bàn trước
mặt, truyền ra một tiếng oanh, thân thể cũng đứng lên, nhìn hằm hằm La Kính
Tùng.
"Ăn nói lung tung bậy bạ!"
"Những ngày gần đây khi Trương mỗ trở về, đã câu thông cùng tông môn,
cũng câu thông cùng rất nhiều hảo hữu năm đó, mới hiểu biết chân tướng của
trận chiến này, biết được Hứa thư lệnh trả giá ra sao!"
"Ngươi nói giải cứu tồn vong Phong Hải Quận? Vào lúc Phong Hải Quận
chúng ta thủ vững Thánh Lan tộc xâm lấn, viện quân ở đâu?"
"Vào lúc tiền tuyến phía Tây và phía Bắc của Phong Hải Quận chúng ta hi
sinh vô số, viện quân ở đâu?"
“Phong Hải Quận chúng ta chỉ dựa vào lực lượng một Quận, để chống cự
sức mạnh của cả một Vực, đau khổ giữ vững được mấy tháng, Cung chủ Chấp
Kiếm Cung chết trận, vô số người hy sinh anh dũng, lúc đó, là ai đứng trên hài
cốt của những người đã ngã xuống, trong mắt chỉ có quân công?"
"Lúc ấy chỉ cần viện quân đến sớm dù chỉ là một nén nhang, Cung chủ Chấp
Kiếm Cung cũng sẽ không chết thảm, mà theo ta được biết, viện quân đã xuất
phát từ Hoàng Đô rất sớm! Chẳng lẽ phải vào lúc tất cả mọi người chết đến độ
không sai biệt lắm, viện quân mới đến? Không phải là vì lo lắng còn người
sống, công lao sẽ bị phân ra sao?!"
"Về phần sơ suất trong việc giám sát... Nếu quả thật để cho Chúc Chiếu
thượng vị, Phong Hải Quận chúng ta bây giờ còn là lãnh địa của nhân tộc sao?!"
"Có phải sơ suất hay không, không ai biết?"
Trương Kỳ Phàm lòng đầy căm phẫn, phẫn nộ mở miệng nói.
Hứa Thanh nheo mắt lại, giờ phút này Khổng Tường Long cũng đã có chỗ
hiểu ra, quay đầu nhìn Hứa Thanh.
Những lời của người này, quá đột ngột.
Hiển nhiên có người muốn cưỡng ép biến bọn họ trở thành thanh đao!
Mà một ít chuyện, vào lúc Phong Hải Quận vừa mới ổn định, không thích
hợp trực tiếp vạch trần ra.
Thời cơ chưa tới, đối với Phong Hải Quận vừa mới trải qua chiến tranh cùng
với kinh biến từ Quận Thừa ở Quận Đô mà nói, trước mắt cần phải nghỉ ngơi
lấy lại sức mới là trọng điểm, nếu như lần nữa dấy lên gợn sóng, sẽ chỉ khiến
Phong Hải Quận rung chuyển càng lớn.
Quan trọng nhất là, sau khi trải qua tất cả kiếp nạn, Phong Hải Quận không
còn tín nhiệm bất luận người ngoài nào nữa.
Nhưng hiển nhiên, có người không biết tồn tại mục đích gì, muốn khiến cho
nước ở nơi đây càng trở nên đục hơn một chút.