Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1250: Hoàng thân quốc thích (3)




Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, toàn thân Thanh Cầm lóe lên tia sáng đỏ

tím, cái đầu ở giữa lộ ra sự ngạo nghễ cùng khinh miệt, hất lên phía dưới, trong

miệng nhiều hơn một mảnh lông vũ màu đỏ thắm.

Đám lông vũ này vừa xuất hiện, trong nháy mắt cấm khu run lên, vị chủ

nhân cấm khu kia cũng sửng sốt một chút, biểu cảm vùng vẫy, cuối cùng cúi

đầu, tiếng đàn trong chỗ sâu cũng hóa thành âm thanh rung động.

Đây là lông vũ của Viêm Hoàng.

Đối với Nam Hoàng Châu mà nói, Viêm Hoàng không chỉ là Hoàng cùa

Hoàng Cấm, cũng là Hoàng của toàn bộ Châu, càng là Hoàng của toàn bộ cấm

khu ở cả Châu này.

Sương mù trở lại, tiếp tục nhúc nhích, tiếp tục hội tụ.

Nhưng rất kỳ quái, lần này cho dù chủ nhân cấm khu hội tụ như thế nào vẫn

không cách nào hình thành ba thân ảnh kia.

Thân ảnh phụ mẫu Hứa Thanh chỉ hội tụ ra được một cái đường nét, sau đó

liền trực tiếp buông lỏng, mà Bách đại sư bên đó mặc dù đã hình thành đường

nét, nhưng lại thủy chung không cách nào rõ ràng, cuối cùng cũng chỉ có thể

tiêu tán.

Một màn này khiến cho ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, nhìn tới chủ nhân

cấm khu.

Sau một lúc lâu, dưới tiếng dát của Thanh Cầm, vị chủ nhân cấm khu kia

cũng truyền ra giọng nói khàn khàn, trầm thấp vang vọng.

"Có hai hồn nhân tộc, bị hiến tế tặng cho phụ thần, ta không có quyền triệu

hồi."

"Còn có một hồn, không có ở trong Vọng Cổ."

Nói xong, thân thể vị chủ nhân cấm khu này bỗng nhiên lui ra phía sau,

trong chốc lát liền dung nhập vào trong sương mù, mà sương mù dày đặc quanh

đây cũng nhanh chóng lùi lại phía sau, từ bát phương hội tụ hết tới chỗ sâu nhất

trong cấm khu, tạo thành một cỗ lực lượng phong ấn, ngăn cách bên ngoài, cũng

cách trở chính mình.

Hiển nhiên đối với nó mà nói, lần này ra ngoài cực kỳ không vui vẻ gì, cho

nên giờ phút này sau khi nói xong hết thảy, nó liền lựa chọn phong bế lại.

Theo đó mà đến, chính là bài xích đến từ toàn bộ cấm khu.

Hứa Thanh cam chịu.

Thật ra hắn đã có dự cảm trước ở trong lòng về với việc không nhìn thấy

thân ảnh phụ mẫu, bởi vì năm đó Vô Song thành là bị hiến tế tặng cho nửa

khuôn mặt Thần Linh.

Chỉ là hồn Bách đại sư, khiến cho Hứa Thanh có chút nghi ngờ.

"Không có ở trong Vọng Cổ?"

Hứa Thanh nhíu mày, nhớ lại trước lúc Bách đại sư tử vong, cuối cùng nhìn

về chỗ Tử Thổ.

Lần này hắn đi đến Nam Hoàng Châu, một trạm cuối cùng chính là muốn đi

Tử Thổ tế bái Bách đại sư, đồng thời thăm người bạn hồi đó.

"Xem ra lần này sau khi đến đó, phải cẩn thận hỏi Trần Phi Nguyên cùng

Đình Ngọc chi tiết về việc Bách đại sư tử vong."

Hứa Thanh trầm ngâm, sau đó chắp tay về phía Tư Nam Đạo Nhân cùng

Thanh Cầm.

"Làm phiền hai vị tiền bối chờ ta mấy ngày, ta dự định để cho một cái linh

sủng của ta tiến hóa ở trong nơi này một chút."

Tư Nam Đạo Nhân đưa mắt nhìn cái bóng dưới chân Hứa Thanh, khẽ gật

đầu, dẫn người rời đi, mà Thanh Cầm bên này cũng dát một tiếng, sau đó khẽ vỗ

cánh, bay thẳng đến phía đám sương mù cách trở trong chỗ sâu cấm khu.

Hiển nhiên nó có hứng thú không nhỏ đối với vị chủ nhân cấm khu kia.

Tiếng đàn run rẩy, sương mù cuộn trào, thân ảnh Thanh Cầm tan biến trong

sương mù.

Về phần bên trong sẽ phát sinh cái gì, Hứa Thanh không phán đoán được,

nhưng bất kể kết cục ra sao, Thanh Cầm có lông vũ của Viêm Hoàng cũng sẽ

không bị thua thiệt.

Cho nên Hứa Thanh cũng không quan tâm tới việc này, quay người đi đến

khu nhà hắn ở trong cấm khu năm đó.

Giờ phút này đã cách hừng đông không xa, một khắc bình minh tảng sáng,

Hứa Thanh đi tới nơi cùng tiểu đội Lôi Đình giao chiến cùng Hắc Lân Lang lúc

trước.

Sau khi đi tới nơi này, Hứa Thanh khoanh chân ngồi xuống, nhàn nhạt mở

miệng.

"Lúc đầu, ta đã phong ấn ngươi ở nơi này."

"Như vậy thì hôm nay, dùng nơi này làm giới hạn, không nên tiến vào chỗ

sâu trong cấm khu, cũng không nên lan tới khu thần miếu, những chỗ khác thì

mặc ngươi lan tràn."

"Để cho ta nhìn xem, ngươi có thể phát triển tới trình độ nào."

Lời Hứa Thanh vừa ra, Ảnh Tử dưới chân hắn lập tức tản ra 100 trượng, vô

số con mắt bên trong mở ra, lúc nhìn Hứa Thanh, truyền đi cảm xúc chấn động.

"Tạ... Chủ....."

Nói xong, phạm vi 100 trượng lập tức mơ hồ, nhanh chóng lan tràn về bốn

phía cách xa Hứa Thanh, bao trùm mọi cây cỏ bên trong mảnh cấm khu chưa bị

chủ nhân cấm khu dị hoá.

Vô tận dị chất từ bát phương hội tụ, tràn vào bên trong Ảnh Tử, âm thanh

nhấm nuốt truyền khắp bốn phương.

Cỏ cây cũng tốt, đại thụ cũng được, tựa hồ đều là thức ăn của Ảnh Tử.

Còn có những con dị thú nơi đây cũng là như vậy, âm thanh kêu rên vang

vọng trong khắp cấm khu, sau khi thập hoang giả tiến vào nơi đây cảm thụ hết

thảy, đều trở nên run rẩy, lập tức liền lựa chọn chạy trốn.

Đối với những thập hoang giả này, sau khi Ảnh Tử suy nghĩ một chút, cũng

không dám đi nuốt, nó không xác định thái độ Hứa Thanh, cho nên tiếp tục thôn

phệ dị thú cùng với dị chất ở nơi đây.

Dần dần khí tức của Ảnh Tử càng lúc càng mạnh, mà cỏ cây và đại thụ bị nó

thôn phệ cũng không phải là chân chính tan biến, mà cải biến bộ dạng, cỏ cây

mọc đầy con mắt, đại thụ trở thành quan tài.

Về phần dị thú cũng là như thế, sau khi bị Ảnh Tử thôn phệ qua, đều mọc ra

rất nhiều con mắt, sau đó lại phục sinh.

Dường như, nó lấy loại phương pháp đó, cắn đoạt quyền hành cấm khu này.

Thời gian cũng cứ như vậy trôi qua, ba ngày qua đi.

Không sai biệt lắm có một thành cấm khu, tản mát ra khí tức Ảnh Tử, bộ

dáng biến hóa.

Mà Ảnh Tử cũng đã thôn phệ đến trình độ bão hòa, không cách nào tiếp tục,

bắt đầu từ bát phương cuốn ngược lại, về tới chỗ Hứa Thanh khoanh chân, tràn

ra chấn động sắp đột phá cùng với vui sướng.

Hứa Thanh mở hai mắt ra, lạnh lùng nhìn lại.

"Nuốt một thành, mới miễn cưỡng đột phá, có chút vô dụng."

Nguyên bản Ảnh Tử đắc ý, nghe vậy liền run lên, vội vàng truyền ra cảm

xúc.

"Tiếp tục... Chậm rãi... Càng mạnh hơn....."

"Mau chóng đột phá." Hứa Thanh hừ lạnh một tiếng.

Ảnh Tử run rẩy, nhanh chóng co rút lại, rất nhanh, một cái cây cực lớn cao

khoảng 100 trượng xuất hiện ở trước mặt Hứa Thanh.

Cái cây này vừa thô vừa to, tán cây như cái dù, khí thế kinh người, đồng

thời còn tản mát ra từng trận khí tức không tầm thường, ở bên trên không có lá

cây, mà mọc ra đầy con mắt đỏ thẫm.

Nhưng trong từng con mắt ấy không phải lộ ra vẻ hung tàn, mà là nhu thuận.

Vì vậy, thoạt nhìn càng vô cùng quỷ dị.

Linh Nhi thò đầu ra khỏi ống tay áo Hứa Thanh, nhìn qua cây đại thụ kia,

giọng nói giòn vang mở miệng.

"Cố gắng lên!"