Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1222: Bạch Tiêu Trác ...hạ màn (4)




"Ta, đã thất bại."

Gã nhẹ giọng mở miệng, không có đi ý đồ triệu hoán nửa khuôn mặt Thần

Linh, lão biết rõ việc này không có ý nghĩa, đối phương sẽ không mở mắt vì

mình, một khắc gã thức tỉnh, giao dịch đã hoàn thành.

Gã cũng không định thử dùng phương thức của mình, cầu cứu Tử Thanh

Thái Tử.

Bởi vì gã đã thất bại, thẹn với chủ thượng, không mặt mũi nào đi gặp chủ

thượng nữa, cũng không thốt ra lời cầu cứu, lại càng không nguyện ý để chủ

thượng vì mình mà giằng co cùng vị Cổ Linh Hoàng này.

"Cũng may, ta đã giúp đỡ chủ thượng lấy về phần xương đầu rồi, mà tên

Thất hoàng tử ưa thích cân nhắc lợi hại kia, lúc trước không có ra tay đối với ta,

như vậy sau khi thấy hết tất cả bố cục của ta, cũng sẽ không dám tuỳ tiện bội

ước."

Quận Thừa thở dài trong lòng, hai mắt nhắm nghiền.

Trong chốc lát, 33 thanh đại kiếm ở bốn phía ảm đạm xuống, bị vô tận Minh

Hà bao phủ, thân ảnh kia cũng bị bao phủ ở bên trong, cuốn về chỗ sâu.

Chỗ sâu Minh Hà, có một miệng lớn như thiên địa, vô tận nước bọt chảy

xuôi, càng lúc càng gần.

Mắt thấy thân hình Quận Thừa sẽ bị thôn phệ.

Đúng vào lúc này, một đạo tia chớp màu tím đột nhiên ầm ầm đảo qua bên

trên màn trời, kinh thiên động địa, triệt vang vân tiêu, chiều dài của nó rất lớn,

quán xuyên hơn phân nửa màn trời của Cổ Linh giới.

Bầu trời dường như muốn bị xé nứt, một phân thành hai.

Hứa Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu, thân thể Quận Thừa run lên.

Bên trong Cổ Linh giới, trong thời gian ngắn, toàn bộ con mắt vĩ đại trên

Hoàng Cung đồng loạt mở ra, nhìn lên bầu trời.

Càng nhiều miệng lớn như thiên địa xuất hiện ở bát phương, càng nhiều đầu

Minh Hà cuốn về phía thiên địa.

Toàn bộ Cổ Linh giới, một mảnh chấn động.

Số lượng ác hồn, hài cốt, tinh kỳ, nhiều gấp mấy chục lần so với lúc trước,

trong một cái chớp mắt đã xuất hiện toàn bộ, từng thân ảnh trăm trượng, ngàn

trượng, thậm chí cả thân ảnh khổng lồ vạn trượng, mang theo khí tức kinh

khủng, cũng leo ra từ sâu trong lòng đất, gào thét về phía bầu trời.

Vào thời khắc này, Cổ Linh giới dường như sống lại.

Mặt đất cuộn mình, dường như một vật càng thêm khổng lồ nghỉ lại ở bên

trong một đang hoạt động, dùng hành vi, dùng ánh mắt, dùng gào thét của mình,

nói với tia chớp trên bầu trời.

Cái này, là thức ăn của ta, không ai có thể cướp đi!

Thiên địa, giằng co.

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra hàn mang, nhìn chằm chằm bầu trời, trong mắt

bốc lên sát cơ, giờ phút này ngón tay Thần Linh trong cơ thể vô cùng run rẩy.

Nó thật sự sợ.

Vốn tưởng rằng sau một nén nhang là mình có thể cướp đoạt được cái thân

hình này, cho nên sau khi phát hiện nửa khuôn mặt Quận Thừa trước mặt có

chút khó đối phó, nó cũng không dùng toàn lực, dự định giữ lại thực lực, đợi lúc

Hứa Thanh tử vong, sau đó nó sẽ ký sinh và chạy trốn.

Nhưng nó không ngờ, thế mà Hứa Thanh lại đưa mình đến nơi đây.

Một khắc đến nơi này, con mắt của Cổ Linh Hoàng không chỉ làm cho Quận

Thừa chấn động, còn khiến cho cả ngón tay Thần Linh cũng chấn động không

kém.

Ánh mắt đói khát cùng với âm thanh nuốt nước miếng của Cổ Linh Hoàng

khiến cho ngón tay Thần Linh vô cùng sợ hãi, nó nghĩ tới cái chết thảm của bản

thể, nội tâm vô cùng kinh hoảng.

Mà bây giờ, lại tới thêm một cỗ khí tức.

"Tiểu tử này... Nếu như hôm nay ta có thể sống sót, không bị cắn nuốt, vào

lúc ta đi ra ngoài, ta nhất định sẽ liều mạng hết thảy mà đoạt xá, tuyệt đối không

thể để cho hắn tiếp tục chạy loạn!!"

Trong lúc ngón tay Thần Linh run rẩy, biểu cảm Quận Thừa trở nên kích

động, sau đó là hổ thẹn, quỳ bái với bầu trời, hô to chủ thượng.

Trên bầu trời, giờ phút này luồng thiểm điện màu tím sáng lên một chút, hồi

lâu sau, một giọng nói quen thuộc vang vọng giới này.

"Tiền bối, ta muốn thời gian của hắn."

"Không cho!" Trong thiên địa, thần niệm của Cổ Linh Hoàng mang theo

một cỗ bá đạo, ầm ầm truyền ra.

"Ta đã lấy được." Thiểm điện màu tím lập lòe trên màn trời.

Tất cả con mắt của Cổ Linh Hoàng đồng loạt trở nên lạnh lẽo.

"Vậy còn không cút!"

Thiểm điện màu tím lập tức hội tụ trên trời màn, cuối cùng hóa thành một

nửa khuôn mặt tương tự như nửa khuôn mặt Thần Linh, ngóng nhìn đại địa,

ngóng nhìn về phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh trầm mặc, gương mặt đó, hắn vô cùng quen thuộc.

"Đệ đệ, ngươi đã thật sự trưởng thành.”

Lời này vừa ra, tất cả con mắt của Cổ Linh Hoàng đều chấn động, giờ phút

này ngón tay Thần Linh trong cơ thể Hứa Thanh cũng run rẩy đến cực hạn,

ngay cả kêu rên cũng không dám.

"Thân thể của ta, ta từ bỏ! Ta muốn rời xa hắn!"

Ngón tay Thần Linh run sợ vô cùng.

Hứa Thanh mặt không cảm xúc, ánh mắt bình tĩnh, không nói một lời.

Nửa khuôn mặt trên bầu trời cũng không tiếp tục nói chuyện, ánh mắt thâm

thúy lưu lại trên người Hứa Thanh mấy hơi thở, cuối cùng tiêu tán trên màn trời.

Giờ phút này bên trong Minh Hà, Quận Thừa cung kính dập đầu.

"Thái Tử, Tiêu Trác không cách nào đi theo ngài rồi, hy vọng ngài.......

Bình an."

Bạch Tiêu Trác nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, trong mắt đầy vẻ

lưu luyến không nỡ, đầy hồi ức.

Sau đó đứng dậy, không quan tâm tới Minh Hà cuốn động, đi đến phía

miệng lớn trước mặt, giống như nguyện tử vì đạo vậy, vẻ mặt hoàn toàn thản

nhiên.

Một khắc tới gần, gã không quay đầu lại, nhưng có giọng nói truyền ra.

"Hứa Thanh, bây giờ Phong Hải Quận là của ngươi, đối đãi với nó thật tốt."

Nói xong, Bạch Tiêu Trác tiến về phía trước một bước, chìm ngập vào bên

trong miệng lớn.

Theo tiếng nhấm nuốt truyền ra, vị Quận Trưởng của Phong Hải Quận thời

Tử Thanh thượng quốc này, hình thần câu diệt.

Bị Cổ Linh Hoàng thôn phệ.

Rất khó để nhận định hay phán xét về cuộc đời của gã, lập trường khác biệt

cùng với tầm mắt không giống nhau, trung ác gian độc, một lời khó nói hết.

Rất nhanh, một tiếng thở thỏa mãn, vang vọng Cổ Linh giới.

Tựa hồ hương vị này quá mỹ hảo, hoặc là đã quá lâu không ăn loại thức ăn

thế này, tất cả con mắt vĩ đại của Cổ Linh Hoàng trong giới đều thoải mái híp

lại.

Rất nhanh, lại đồng loạt nhìn về phía Hứa Thanh.

"Cái ngón tay kia bên trong thân thể ngươi, chính là tiền lãi thứ hai ngươi

chuẩn bị cho ta sao?"

(Ngón tay tè ra quần rồi @.@)