Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1221: Bạch Tiêu Trác ...hạ màn (3)




Tất cả mọi thứ, đều phát sinh trong mấy hơi thở, rất nhanh thiên địa biến

sắc, 33 thanh đại kiếm thành vòng tròn, bao phủ phạm vi vạn dặm, vị trí chính

giữa chính là khu vực nửa khuôn mặt Quận Thừa.

Giờ phút này, 33 thanh kiếm tràn ra kim quang lóng lánh lẫn nhau, hóa

thành tơ vàng, kết nối lại với nhau.

Tạo thành một trận pháp tuyệt thế.

Trong trận pháp, ba mươi ba thanh kiếm nổ vang, tuế nguyệt trong phạm vi

vạn dặm giống như lần nữa trở về, Minh Hà đình trệ, một thân ảnh từ trước lúc

Quận Thừa tiêu tán, lại hình thành lại từ bên trong hư vô.

Không còn là bộ dạng nửa khuôn mặt, mà đã khôi phục thân người.

Vả lại thoạt nhìn trẻ ra rất nhiều, quần áo cũng không phải như bây giờ.

Hiện ra phong cách cổ xưa.

Dường như, giờ khắc này người đó xuất hiện, không phải là Quận Thừa, mà

là Quận Trưởng của Phong Hải Quận thời Tử Thanh thượng quốc năm đó, chân

thân Bạch Tiêu Trác.

Gã đứng giữa thiên địa, đứng bên trong 33 thanh kiếm, nhìn mặt đất xa xa,

nhìn về phía con mắt vĩ đại của Cổ Linh Hoàng thủy chung nhìn chằm chằm

vào mình, vẻ mặt có chút đìu hiu, cúi đầu về phía con mắt vĩ đại.

"Hậu bối của Tử Thanh thượng quốc, bái kiến Cổ Linh Hoàng."

"Ngài đã không nguyện ý để cho ta rời khỏi, cố chấp muốn cắn nuốt ta, như

vậy ta chỉ có thể dùng thủ đoạn bên ngoài, để ở chỗ này."

Con mắt vĩ đại của Cổ Linh Hoàng vẫn như thường, nhưng trong chỗ sâu

chợt lóe lên một tia âm u.

Bạch Tiêu Trác đưa một ngón tay chỉ về phía Hứa Thanh trên mặt đất.

"Cổ Linh Hoàng, ta mở ra cánh cửa Hung Lê, khiến Hung Lê quán thông

cùng Cổ Linh giới của ngài, tất cả hậu quả, tất cả hạo kiếp, đều không phải là ý

nguyện của ta, đều là người này dẫn phát.”

Hứa Thanh bên trong Minh Hà, đang được bảo hộ, đồng thời nguyên bản

hắn cũng không tự chủ được bị lực hút kia kéo tới chỗ sâu trong Minh Hà, giờ

phút này theo Minh Hà đình trệ, thân thể của hắn cũng ngưng lại.

Nhưng từ đầu đến cuối, hắn đều bảo trì tư thế xoay người cúng bái.

Không hề phản kháng, vô cùng cung kính.

Dù giờ phút này bị Bạch Tiêu Trác chỉ tới, hắn cũng không ngẩng đầu như

trước, giữ vững tư thế cúng bái.

Cho dù bên trong lời nói của Bạch Tiêu Trác ẩn chứa hàm ý, tương tự như

cách làm trước đây của gã, nhưng Hứa Thanh cũng chưa từng thay đổi sắc mặt

chút nào, hắn dẫn đối phương vào nơi này, vả lại sau khi biểu lộ ý đồ đến, Hứa

Thanh cũng hiểu rõ, hết thảy đều không phải do mình có thể khống chế được

nữa rồi.

Hắn, đã tận lực.

Vì vậy Hứa Thanh cúi đầu và nhắm mắt, không để ý đến.

Cổ Linh Hoàng cũng tương tự không có quan tâm, lão chỉ nhìn qua Quận

Thừa, âm thanh nuốt nước miếng như ẩn như hiện khắp bốn phương.

Bạch Tiêu Trác trầm mặc, trong lòng dâng lên bất an.

Nhưng vô luận như thế nào gã cũng phải thử nghiệm, vì vậy hai tay giơ lên

bầu trời, trong miệng truyền ra âm thanh ngâm xướng.

"Lấy nhân quả của ta, dẫn dắt Hung Lê, con dân của ta... Trở về!"

Theo lời nói truyền ra ngoài Cổ Linh giới, màn thời thứ hai bên trên bầu trời

Phong Hải Quận đang bị lưới lớn màu vàng miễn cưỡng ngăn trở đột nhiên lay

động.

Trong lúc mặt đất sơn mạch Viễn Cổ càng lúc càng sụp xuống, trong lúc

chúng sinh Phong Hải Quận hoảng sợ cùng bàng hoàng sau khi tỉnh dậy, màn

trời kia đột nhiên tan biến, rất nhiều ác hồn lao ra từ trong đó cũng đã trở lại.

Trong chốc lát, màn trời thứ hai không còn nữa.

Ngay sau đó, chỗ sâu trong Linh Uyên, bên trong hư vô năm đó Hứa Thanh

nhìn thấy thi thể cự xà tàn phế lớn vô cùng vác Cổ Linh giới trên đỉnh đầu, đột

nhiên xuất hiện một cái vòng xoáy thật lớn.

Vòng xoáy này ầm ầm chuyển động, khí thế dồi dào, chính là màn trời thứ

hai tựa như vẽ vừa tan biến ở bên ngoài.

Giờ phút này, nó lại trải ra ở trong nơi này.

Cự xà chấn động.

Bên trong màn trời thứ hai truyền ra vô số tiếng gào thét, rất nhiều hồn lao

ra từ bên trong, mà nơi đây không có khí tức của đại lục Vọng Cổ quấy nhiễu,

cho nên những vong hồn của Tử Thanh thượng quốc thuận lợi phủ xuống, bay

thẳng đến phía cự xà.

Nhưng nháy mắt khi chúng nó hạ xuống.

Con cự xà kia đột nhiên mở mắt ra, trong mắt vô thần, một mầu trắng bệch,

một cái chớp mắt, thân thể bỗng nhiên chuyển động, tràn ra uy áp kinh khủng,

mang theo Cổ Linh giới trên đỉnh đầu, hung hăng đập tới vòng xoáy kia.

Song phương ngay lập tức đụng chạm cùng nhau, nhưng không có tiếng nổ

vang, cũng không có chấn động.

Chỉ có sự hủy diệt vô thanh vô tức.

Cự xà, hỏng mất, Cổ Linh giới trên đỉnh đầu, sụp đổ.

Mà thứ cùng nhau sụp đổ, còn có vòng xoáy màn trời thứ hai cùng với vô số

vong hồn Tử Thanh tràn ra từ trong đó, cũng bao quát bộ phận địa phương

Hung Lê bên trong vòng xoáy.

Cùng nhau phá toái giống như bong bóng khí, phá hủy bên trong hư vô.

Không còn tồn tại.

Mà giờ khắc này bên trong Cổ Linh giới, trên khu vực vạn dặm do 33 thanh

đại kiếm màu vàng hình thành, trong màn trời, không có cái gì xuất hiện cả.

Hứa Thanh cũng không thấy ngoài ý muốn.

Ánh sáng âm u bên trong con mắt vĩ đại của Cổ Linh Hoàng hơi lập lòe,

không chút rung động.

Quận Thừa trầm mặc, gã ngẩng đầu nhìn bầu trời không có bất kỳ biến hóa

nào, cảm nhận được mình triệu hoán thất bại, đồng thời cũng cảm nhận được

cảm giác đau khổ trong tâm.

Trong lúc mơ hồ, gã hình như thấy được vô số con dân của mình đang kêu

rên, đang toái diệt.

Sau mấy cái hô hấp, cả người của gã tựa như già nua hơn rất nhiều, cúi đầu

xuống nhìn Hứa Thanh, than nhẹ một tiếng.

"Lúc trước ngươi đã từng dùng qua phương pháp tương tự thế này sao?"

Hứa Thanh nhìn Quận Thừa, nhẹ gật đầu.

Lúc đối phương triển khai phương pháp này, Hứa Thanh cũng đã dự liệu

đến rồi, hắn không tin sau khi Cổ Linh Hoàng trải qua uy hiếp của mình, sẽ

không tu bổ điểm sơ hở này.

Về phần dùng biện pháp gì để hóa giải, Hứa Thanh không rõ ràng, nhưng

nhất định có liên quan cùng với việc ẩn nấp nơi đây.

Mà biểu cảm của Quận Thừa cũng làm cho Hứa Thanh đoán được, ngoại trừ

thủ đoạn che giấu chân chính bên ngoài Cổ Linh giới ra, Cổ Linh Hoàng còn bố

trí phương pháp phản kích.

Quận Thừa trầm mặc.

Giờ phút này, 33 thanh đại kiếm màu vàng bốn phía, tia sáng bắt đầu ảm

đạm, Minh Hà bị trấn áp cũng lần nữa trào lên, lực cắn nuốt lần nữa bộc phát.

Nhìn qua những thứ này, biểu cảm Quận Thừa đắng chát.

Tất cả mọi tính toán của gã, tất cả chuẩn bị, bây giờ đều đã không còn hiệu

dụng.

Bây giờ cảm thụ của gã, giống như là Thần Linh trong Tiên Cấm gặp phải

Xích Mẫu vậy.

Mà đầu nguồn của tất cả biến số này... Đều là Hứa Thanh.

Vì vậy Quận Thừa quay đầu, thâm ý sâu sắc liếc mắt nhìn Hứa Thanh, biểu

cảm từ đắng chát, biến thành thản nhiên.