Con ngươi của Thất hoàng tử co rụt lại, trầm thấp mở miệng.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta chỉ là hạng người vô danh." Quận Trưởng mỉm cười.
Thất hoàng tử trầm mặc, sau một lúc lâu nhẹ gật đầu.
"Ba ngày sau tổ chức đại điển, ta sẽ tuyên bố chức Quận Trưởng. Từ nay về
sau, Phong Hải Quận thuộc về vật của riêng ngươi, tùy ý ngươi xử lý."
"Về phần di vật của Kính Vân Nhân Hoàng mà ngươi muốn, Thánh Lan tộc
đã đặt nó ở trong điều kiện trở lại nhân tộc lần này, lý do cũng rất đầy đủ."
"Cho nên cho dù phụ thân của ta phát hiện, cuối cùng vẫn sẽ lấy đại cục làm
trọng mà đồng ý, từ đó mở Tổ Địa để lấy ra, cũng chỉ có phụ thân mới có thể
làm được điểm này, trừ phụ thân ra, không người nào có thể."
"Nhưng ta rất muốn biết, cái đó chỉ là một cái chén mà thôi, ngươi lại trù
tính đến như thế....."
Thất hoàng tử quay đầu, nhìn Quận Thừa.
Quận Thừa nở nụ cười, nhẹ giọng mở miệng.
"Ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng ta cũng có một hiếu kỳ, nếu như nhân
tộc Phong Hải Quận, kể cả vận khí, về sau đều sẽ bị ta tặng cho chủ của ta, sau
đó cùng nhau bị cắn nuốt, ngươi sẽ phản ứng như thế nào?"
"Từ lập trường cá nhân, đó là vật riêng tư của ngươi, không liên quan với ta;
còn từ lập trường tộc quần, ta sẽ tới thảo phạt các ngươi." Thất hoàng tử bình
tĩnh truyền ra lời nói.
Quận Thừa nghe vậy, nở nụ cười, quay người đi về phía xa xa.
"Ngươi vẫn không trả lời nghi vấn của ta." Thất hoàng tử mặt không cảm
xúc.
Quận Thừa không quay đầu lại, chỉ cười cười truyền ra một câu.
"Nếu như ta nói, cái chén đó là dùng xương đầu của chủ ta chế tạo, ngươi có
tin không?"
Trong mắt Thất hoàng tử lập tức lộ ra tinh mang.
Gã biết rõ, Hoàng Cung nhân tộc trong Hoàng Đô Đại Vực, là do Kính Vân
Nhân Hoàng xây dựng, chỗ đó cực kỳ cổ xưa, tồn tại rất nhiều thần bí, thậm chí
nếu như ngược dòng tìm hiểu, ngay cả thời kỳ Huyền U Cổ Hoàng cũng đều có
thể dò xét tới.
Mà lúc Kính Vân Nhân Hoàng còn sống, có rất nhiều vật phẩm ưa thích,
nhưng thứ cuối cùng được lão đưa vào mộ địa, chỉ có một cái chén.
Đó là một cái chén làm bằng xương, được chôn cất ở bên cạnh lão, bên
trong một tòa quan tài quy cách tương tự cùng với Kính Vân Nhân Hoàng, toàn
bộ mộ địa, tạo thành một bố cục đôi Hoàng đặt song song.
Về phần cái chén này dùng xương cốt gì chế tạo thành, lại thuộc về ai,
chuyện này không có người biết được, cũng không có chút ghi chép nào.
Chân tướng, đã hoàn toàn bị xóa đi ở trong năm tháng, chỉ có những suy
đoán còn sót lại, có rất nhiều người nói, đó là hảo hữu của Kính Vân Nhân
Hoàng, xương đầu của Thái Tử Tử Thanh thượng quốc.
Thất hoàng tử trầm mặc, cũng không hỏi nhiều.
Quận Thừa tiếp tục đi xa, thân ảnh tiêu tán trong thiên địa.
Ngóng nhìn thân ảnh đối phương rời đi, bốn phía Thất hoàng tử hiện lên
từng sợi khí tức, hóa thành từng người mặt hắc bào.
Giống những người đi theo Trương Ti Vận lúc trước như đúc.
Người dẫn đầu cúi đầu về phía Thất hoàng tử, truyền ra giọng nói bén nhọn
âm lãnh.
"Điện hạ, chỉ cần ngài hạ lệnh một tiếng, lão liền phải chết ở nơi này, chúng
ta cũng đã sớm điều tra rõ lai lịch của lão, là một tên thuộc tổ chức Chúc Chiếu,
về phần thân phận kia....."
Thất hoàng tử lắc đầu.
"Thứ các ngươi tra được, đều là lão để cho các ngươi biết được."
"Tất cả tiếp tục dựa theo ước định lúc trước với lão mà hoàn thành đi."
"Còn nữa, đã tìm được tung tích của Thập Nhị đệ chưa?"
Thất hoàng tử vuốt vuốt mi tâm, chậm rãi mở miệng.
"Điện hạ, chúng ta đã tra xét tất cả Quận, nhưng vẫn không hề tìm được
tung tích của Thập Nhị điện hạ, tuy lúc trước có manh mối chỉ dẫn trong Phong
Hải Quận, nhưng nơi đây lại tương tự không có dấu vết."
Người mặt hắc bào cúi đầu.
Trong mắt Thất hoàng tử lộ ra vẻ trầm ngâm, sau một lúc lâu lắc đầu, quay
người rời đi.
Rất nhanh, theo Thất hoàng tử trở về, việc triển khai đại điển liền truyền
khắp bát phương, vạn tộc biết được, các tông các thế lực nhân tộc đều phải biết
việc này.
Bởi vì, đây là một màn đại điển lên ngôi.
Tân Quận Trưởng, cũng đăng cơ ở trong cuộc đại điển được đích thân Thất
hoàng tử tham gia này.
Từ đó về sau, vị Quận Trưởng đại nhân của Phong Hải Quận này, sẽ trở
thành tồn tại chí cao vô thượng ở Phong Hải Quận, mỗi một tiếng nói cử động,
đều có thể quyết định vô số sinh tử, tam đại Cung, tất cả tu sĩ, toàn bộ Chấp
Kiếm Giả, đều sẽ nghe theo lệnh người này.
13 Châu trong Phong Hải Quận, bất luận tông môn nào, bất luận thế lực gì,
chỉ cần một đạo pháp chỉ của Quận Trưởng, liền có thể diệt.
Còn có vận khí Phong Hải Quận gia trì, bao phủ trên thân, khiến cho tu vi
đột phá gông cùm xiềng xích nguyên bản, đạt tới một cái trình độ tương đối
đỉnh phong.
Đỉnh của một Quận.
Mà có đủ quyền lợi như thế, đồng thời cũng cần trả giá tương ứng, đó chính
là chức trách thủ hộ nhân tộc, thủ hộ Phong Hải Quận.
Về phần chọn lựa người làm tân Quận Trưởng, mặc dù không được công bố
ra, nhưng hầu như mỗi một người bên trong Phong Hải Quận, đều có thể đoán
ra được.
Bởi vì... Toàn bộ Phong Hải Quận, sau khi trải qua nhiều biến cố như vậy,
người có đủ tư cách duy nhất còn sót lại, chỉ có Quận Thừa!
Mà bản thân Quận Thừa, có đại công đức Tố Đan, được vạn dân kính
ngưỡng, càng cẩn trọng trong thời kỳ chiến tranh, thủ hộ ở phía sau, đồng thời
sau khi Thất hoàng tử đến, càng tiến hành tranh thủ thêm rất nhiều quyền lợi
cho Phong Hải Quận.
Những công lao đó đều lưu lại trong mắt thế nhân, được mọi người sâu sắc
kính yêu.
Nếu như Cung chủ Chấp Kiếm Cung vẫn còn, như vậy Cung chủ dĩ nhiên là
đệ nhất nhân, dù Cung chủ hai Cung khác cũng tương tự có đủ tư cách, nhưng
bây giờ, chỉ còn lại có Quận Thừa.
Lão chẳng những là tâm phúc của mọi người, càng trở thành đại biểu của
Phong Hải Quận.
Cho nên, lão trở thành Quận Trưởng, trong ánh mắt của tất cả mọi người,
đều không hề thẹn, là chuyện đương nhiên.
Hứa Thanh ngồi ở bên trong Kiếm Các, cũng hiểu việc này, hắn vẫn uống
rượu như trước, một bình tiếp một bình.
"Còn chín ngày nữa, chính là một tháng rồi, sau chín ngày này, ta có thể
quay về Thất Huyết Đồng."
"Ta phải đi về bái phỏng Tử Huyền Thượng Tiên một chút... Còn có bên
Linh Nhi, trước khi ta đi phải mau mau đến đó, nhìn xem nàng đã tỉnh lại hay
chưa."
"Còn có bên sư tôn, cũng không biết sẽ luyện hóa ra vật gì, nhưng nhất định
là bảo vật.”
Hứa Thanh nhẹ giọng nói nhỏ.