Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1189: Giống như đã từng (2)




Vì vậy Hứa Thanh và đội trưởng đối mắt nhìn nhau, trong mắt hai người lộ

ra quyết đoán, thân thể nhoáng một cái, bay thẳng đến bầu trời.

Tốc độ bay rất nhanh, trong lúc không ngừng bay lên không trung, Tiên

Cấm cũng không ngừng thu nhỏ lại trong tầm mắt của bọn họ.

Cho đến khi tới trên trời màn, rốt cuộc Hứa Thanh tận mắt nhìn thấy dấu

bàn tay còn sót lại của Xích Mẫu ở xa xa trên đại địa, còn có một khe rãnh cực

lớn có khí tức Thần Linh ở khu vực Hoàng Cung phía tây trong Tiên Cấm.

Dù là đứng ở trên không nhìn, dấu bàn tay kia vẫn vô cùng rõ ràng, tản ra

trận trận uy áp kinh khủng, từ đó có thể tưởng tượng lực lượng kinh khủng của

Xích Mẫu.

Hứa Thanh đảo mắt nhìn qua, trong lòng vẫn còn dâng lên nỗi khiếp sợ, đội

trưởng ở bên cạnh thấp giọng mở miệng.

"Sau khi Xích Mẫu thôn phệ thành công, mặc dù sẽ ngủ say, nhưng một khi

hoàn thành hấp thu tỉnh lại, nhất định sẽ càng thêm kinh khủng, cũng không biết

Nhân Hoàng làm như thế, phía sau có an bài gì hay không."

Vấn đề này thì Hứa Thanh cũng đã nghĩ qua, nhưng không có đáp án.

Giờ phút này trong trầm mặc, hai người thu hồi ánh mắt, tiến lên miệng bình

trên màn trời, theo nơi đây bay ra bên ngoài, rời khỏi Tiên Cấm, đi đến chỗ sâu

trong Hình Ngục Ti, nơi những mảnh trận pháp vỡ vụn.

Sau đó từ nơi này bay lên bên trên, bọn họ một đường bay nhanh, đi ngang

qua hơn mười đạo lưới lớn do trận pháp hình thành, hiệu dụng của những lưới

lớn này chính là cách ly dị chất nơi đây.

Hai người thuận lợi thông qua, dần dần thấy được cửa ra khỏi hố sâu Hình

Ngục Ti trên đỉnh đầu, thấy được bầu trời đêm đen nhánh ở phía ngoài.

Giờ phút này, bên ngoài chính là ban đêm.

Sau hơn 10 hơi thở, thân ảnh của bọn họ gào thét, rốt cuộc bay ra khỏi hố

sâu Hình Ngục Ti, đi ra bên ngoài.

Từng cơn gió mang theo cảm giác tươi mát, thổi tới trên người của bọn hắn,

thổi bay tóc dài, hất tung góc áo.

So với Tiên Cấm phong bế mà nói, những cơn gió đập vào mặt này, làm cho

tâm thần người ta theo bản năng mở rộng ra, sảng khoái hơn.

Trăng trên bầu trời cũng không phải màu đỏ.

Khiến cho Hứa Thanh và đội trưởng cũng theo bản năng nhẹ nhàng thở ra

một hơi.

Mà dưới ánh trăng, những quân doanh đã từng đóng trại ở xa xa, lại biến

mất!

Những đại quân đến từ Hoàng Đô, từ số lượng nhất thiết, không thể nào

toàn bộ đều tiến vào trong Tiên Cấm, vả lại một đường bọn họ trở về, cũng

chứng kiến số lượng đại quân Hoàng Đô tiến vào Tiên Cấm nhiều nhất là 100

vạn.

Trong lúc Hứa Thanh đang nghi ngờ, hắn liền nhìn thấy Khổng Tường

Long.

Khổng Tường Long nguyên bản đang khoanh chân ngồi ở biên giới hố sâu

chờ đợi Hứa Thanh, chú ý thấy Hứa Thanh xuất hiện, lập tức đứng dậy nhanh

chóng tới gần.

Dị chất trên người của gã nồng đậm chưa từng có, vả lại cũng đang tiêu tán,

hiển nhiên sau khi ra ngoài đã sử dụng một chút phương pháp, rất nhanh xua tán

đi dị chất.

Giờ phút này, sau khi tới gần phát hiện ánh mắt Hứa Thanh nhìn quân

doanh, Khổng Tường Long liền giải thích một câu.

"Đều đã rời đi, nghe nói là rời khỏi vào 5 ngày trước, dùng đại trận truyền

tống của Quận Đô, đi tới tiền tuyến."

"Ta cũng tới khi ra ngoài mới biết được việc này, hẳn là chỗ tiền tuyến sẽ có

đại động tác gì đó... Bởi vì vào nửa canh giờ trước, Thất hoàng tử cũng đã

truyền tống rời đi, lần này, tu sĩ Phong Hải Quận, không có bất kỳ một vị nào bị

chiêu mộ."

Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, hắn nghĩ tới phán đoán của sư tôn, hết thảy

mọi việc mà Nhân Hoàng làm, cũng là vì trận chiến tranh này, mà bây giờ

dương mưu đối với Xích Mẫu vừa mới hoàn thành, đại quân liền khởi động đi

đến tiền tuyến.

"Sắp có chuyện lớn xảy ra!" Hứa Thanh thở sâu, nhìn về phía đội trưởng,

giờ phút này đội trưởng cũng đang nhìn về phía hắn.

Trong đầu hai người, đều dâng lên cùng một cái nghi ngờ.

Đó chính là, Vực Bảo chiến tranh của nhân tộc, có lẽ sắp được công bố.

"Hết thảy sương mù che đậy, có lẽ sẽ rất nhanh trở nên rõ ràng." Đội trưởng

truyền âm.

Lúc Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, Khổng Tường Long than nhẹ.

"Hứa Thanh, ta nghĩ rằng bên trong chuyện này tồn tại rất nhiều chỗ không

thể nghĩ ra được, nếu như ngươi đoán được một ít chuyện, nhớ nói cho ta biết

một tiếng."

Nói xong, Khổng Tường Long lấy ra hai bình thuốc, đưa cho Hứa Thanh và

đội trưởng.

"Cái này là Tố Đan, lần này Tiên Cấm mở ra, tuy có tầng tầng bố trí, nhưng

vẫn có không ít dị chất tràn ra, hơn nữa người trở về phần lớn đều dính nồng

đậm dị chất, vì vậy Tố Đan đều đã bán hết rồi, rất khó mua được."

"Chỗ này của ta là một chút hàng tồn trước kia, cho các ngươi đấy."

Đội trưởng cười hắc hắc, một hơi tiếp nhận, sau đó liền mở ra, nuốt hai khỏa

Tố Đan bên trong xuống.

Bên trong quá trình này, có mùi thuốc tràn ra, tràn ngập bốn phía, khiến cho

dị chất nơi đây cũng hơi có chút tản đi.

Hứa Thanh ở bên ngửi một cái, có loại cảm giác quen thuộc, hình như trong

mùi thuốc hỗn hợp một chút những mùi khác, nhưng rất nhỏ, giống như đã từng

ngửi được trước kia, vì vậy giơ tay lên tiếp nhận.

Cái Tố Đan này, chính là Quận Thừa nhiều năm trước cải tiến Bạch Đan mà

thành, công hiệu gấp đôi Bạch Đan, tạo phúc cho nhân tộc, là một phần đại

công đức cho Phong Hải Quận.

Nhưng mà đáng tiếc, bởi vì nguyên vật liệu cùng với cách luyện chế khó

khăn, cho nên số lượng vô pháp đạt đến trình độ phổ cập toàn bộ trong Quận,

chỉ có thể ưu tiên cung cấp ở bên trong Quận Đô.

Nhưng qua nhiều năm như vậy, thứ này vẫn giúp cho rất nhiều nhân tộc

được lợi như cũ, mà giá cả thực tế còn tiện nghi hơn cả Bạch Đan, khiến cho

người phàm tục cũng đều có thể ăn được.

Mặc dù bản thân mình cũng không cần, nhưng có một số việc thuộc về bí

mật bản thân, cho nên sau khi Hứa Thanh nhận lấy liền nói lời cảm tạ, cũng

truyền âm nói sự tình sư tôn đoán, báo cho Khổng Tường Long biết.

Lúc trước tồn tại biến số, rất nhiều chuyện không thể nói, nhưng bây giờ tất

cả đều đã kết thúc, Khổng Tường Long cũng có tư cách biết được chân tướng.

Sau khi nghe lời của Hứa Thanh, thân thể Khổng Tường Long chấn động rõ

ràng, hô hấp có chút dồn dập, trong ánh mắt xuất hiện tơ máu, hai tay vừa nắm

vừa buông, sau đó lại lần nữa nắm chặt.

Hiển nhiên y nhớ tới cái chết của Cung chủ, mở to miệng muốn nói gì đó,

nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc.

Cho đến một lát sau, y buông lỏng nắm tay ra, khàn khàn mở miệng.

"Hy vọng nhân tộc ta, đại thắng!"

Khổng Tường Long lộ ra biểu cảm đìu hiu, phất tay về phía Hứa Thanh,

quay người rời đi, bóng lưng cô đơn, rõ ràng tuổi không lớn lắm, nhưng đã có

dáng vẻ già nua.

"Khổng Tường Long, là một nhân vật!"

Đội trưởng nhìn qua thân ảnh rời đi của Khổng Tường Long, nhẹ giọng mở

miệng.

- ---------

Lời dịch giả: Tên chương này khá là khó hiểu, một số vị đạo hữu đọc bản

convert thì nói ‘giống như đã từng’, tức là bóng dáng có phần già nua cô đơn

của Khổng Tường Long có phần giống Cung chủ.

Riêng tại hạ thì dịch ra, thì đọc hiểu trong chương có phần ‘giống như đã

từng’ là phần này:

“Hứa Thanh ở bên ngửi một cái, có loại cảm giác quen thuộc, hình như

trong mùi thuốc hỗn hợp một chút những mùi khác, nhưng rất nhỏ, giống như

đã từng ngửi được trước kia, vì vậy giơ tay lên tiếp nhận.”

Có vẻ như, tác giả đang ngầm để chúng ta phỏng đoán, Quận Thừa có liên

quan và nhúng tay vào những chuyện vừa qua, kẻ giết Quận Trưởng, chính là

Quận Thừa.

Mời các vị đạo hữu cùng nhau thảo luận, với lại… Cầu Ngọc Phiếu, tuần

này truyện rớt Top Ngọc Phiếu rồi.

Cảm ơn mọi người!