Cùng lúc đó, Hứa Thanh và đội trưởng cũng đang hãi hùng khiếp vía, nhanh
chóng rời khỏi vị trí lúc trước, cũng không tiếp tục tìm kiếm nơi có thể thăm dò
nữa, mà là đi tìm chỗ có máu thịt nồng đậm.
Mặc dù khắp nơi đây đều có máu thịt đỏ tím, nhưng vì an toàn, chỗ càng
nhiều máu thịt thì tự nhiên sẽ càng tốt.
Cứ như vậy một lúc lâu sau, trong lúc tim của Hứa Thanh đập càng lúc càng
mãnh liệt, cuối cùng bọn hắn cũng nhìn thấy một mảnh phế tích sụp xuống, nơi
đây nguyên bản phạm vi rất lớn, nhưng bây giờ lại bị rất nhiều máu thịt bao
phủ, tựa như một tòa núi thịt.
Trong mơ hồ, có thể nhìn ra một chút dấu vết cổ xưa từ trên chút tường vỡ
lộ ra bên ngoài đám máu thịt kia.
"Tiểu sư đệ, chúng ta lựa chọn trốn ở nơi này là tốt rồi."
Đội trưởng nhìn khắp nơi một chút, sau đó thấp giọng mở miệng.
Hứa Thanh tương tự quan sát chung quanh, sau đó gật đầu, hai người cùng
nhau đi vào bên trong khu vực mảnh máu thịt này.
Trên đường thấy trên một tấm bảng mục nát rơi ở một bên có một chữ
"Đông", đáy lòng Hứa Thanh cũng đã có suy đoán đối với ở nơi này.
"Đông cung? Bình thường chỗ ở của Thái Tử, cũng gọi là Đông cung." Đội
trưởng quét mắt, trong mắt có chút tiếc nuối.
"Đáng tiếc, nơi đây đã sụp xuống, vả lại bị xâm nhập nghiêm trọng, bằng
không chỗ mà Thái Tử cư trú, nhất định có bảo bối."
Hứa Thanh cũng có chút đáng tiếc, lần này bọn họ cùng nhau đi tới, thấy
được rất nhiều cung điện, cũng có chút hiểu rõ về thời đại phú trạch Huyền U
Cổ Hoàng năm đó.
Mà đây vẫn chỉ là khu Đông của mảnh Tiên Cấm này mà thôi, hơn nữa
phạm vi mà bọn họ thăm dò cũng xa xa không bao quát toàn bộ khu Đông,
tương đối mà nói, chỉ là một khu vực rất nhỏ.
Tiên Cấm quá lớn, muốn chân chính hoàn toàn thăm dò nơi đây, cần rất
nhiều nhân lực, vả lại chỉ sợ thời gian không chỉ là mấy tháng.
"Cũng không biết về sau có cơ hội tiếp tục đi vào hay không."
Đội trưởng cảm khái, hai người tìm bên ngoài một vòng, cuối cùng lựa chọn
một chỗ Thiên Điện sụp xuống, dọn dẹp một phen, đào ra một cái lổ thủng trên
máu thịt.
Máu thịt bên trong Tiên Cấm bất cứ lúc nào cũng đều không ngừng ngọ
nguậy, lỗ thủng vừa mới đào ra, biên giới liền bắt đầu thu hẹp, như muốn khép
lại, vì vậy Hứa Thanh và đội trưởng cũng không hề chần chờ, lập tức chui vào.
Rất nhanh, thân ảnh của bọn hắn liền chui vào bên trong lỗ thủng máu thịt
này, vào lúc bộ phận phía ngoài dần dần khép lại, hai người vẫn tiếp tục đào
móc vào sâu bên trong máu thịt.
Cho khi đến một chiều sâu nhất định, bên trong máu thịt nồng đậm dị chất
bao phủ, bọn họ khoanh chân ngồi xuống.
"Cũng không biết sư tôn dự định lấy được lợi ích ở nơi đây như thế nào."
Hứa Thanh nhìn qua bốn phía một màu đen nhánh, nhẹ giọng mở miệng, trong
đầu hiện ra tiếng thở dài vang vọng lúc dung hợp Quang m bình.
Tiếng thở dài kia vang vọng trong đầu, hình như câu dẫn ra một chút ký ức
của hắn.
"Tiểu Thanh, có muốn xem đại chiến của Thần Linh một chút hay không?"
Đội trưởng cười hắc hắc, phất tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một con mắt,
con mắt này nháy nháy chớp động vài cái, trong đó lập tức chiếu ra bầu trời
huyết sắc bên ngoài.
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ.
"Ta thả rất nhiều con mắt ở bên ngoài, chính là vì để tận mắt nhìn cuộc
chiến của Thần Linh này, nhưng mà cũng có một chút mạo hiểm bị lộ ra, cho
nên chúng ta đợi khi Hồng Nguyệt thức tỉnh, đợi lúc nó bận rộn nuốt Thần Linh
rồi nhìn, có lẽ như thế sẽ an toàn hơn rất nhiều."
Đội trưởng đắc ý mở miệng, nắm chặt tay phải, che lấp con mắt trong đó lại.
"Đợi đi, đoán chừng cách lúc Hồng Nguyệt thức tỉnh cũng không xa nữa."
Hứa Thanh gật đầu, đeo mặt nạ da người ẩn chứa lực lượng ẩn nấp, đồng
thời cũng tản lực lượng độc cấm trong cơ thể lan tràn tới thức hải, bao phủ bên
trên Tử Nguyệt Thiên Cung, càng dùng cả Thiên Đạo gia trì, cùng với Quỷ Đế
Sơn và Triêu Hà Quang, khiến cho bản thân Tử Nguyệt không lộ ra chút nào.
Làm xong những thứ này, hắn nhắm hai mắt lại, không chút nhúc nhích
trong không gian đen nhánh này.
Trong đầu nhớ lại từng màn trong cung điện Phượng Điểu lúc trước, tìm
kiếm gợn sóng dấy lên từ tiếng thở dài kia.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua.
Ba canh giờ sau, bầu trời bên ngoài đột nhiên lần nữa vang vọng âm thanh
nổ vang, tiếng nổ lần này cực lớn, khuếch tán bát phương, cũng truyền vào
trong tai Hứa Thanh và đội trưởng bên trong đám máu thịt.
Tâm thần hai người chấn động, vào thời khắc này, một cảm giác tim đập
nhanh trước đó chưa từng có lập tức bộc phát ra.
Không cần quan sát, trong lòng Hứa Thanh cũng biết rõ ràng một điều.
Hắn biết, Hồng Nguyệt... Sắp thức tỉnh.
Sự thật đúng là như thế, giờ phút này ánh sáng màu đỏ trên bầu trời trở nên
nồng đậm đến tột cùng, ánh sáng màu đỏ chiếu khắp đại địa, khiến hết thảy kiến
trúc cùng với máu thịt ở nơi này đều phủ lên một lớp màu đỏ.
Màu tím trong đó đang nhanh chóng bị dìm ngập, màu máu, dần dần trở
thành thứ duy nhất ở nơi đây.
Thậm chí hai mươi bảy cây gai sắc kia cũng đều run lên nhè nhẹ, trái tim
đang đập lần đầu xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn, một cỗ cảm giác thức tỉnh từ dưới
đại địa hiện lên.
Cùng lúc đó trên màn trời, trong trận pháp bát giác, toàn bộ những người
mặt hắc bào đã tế tự ngũ tạng cùng với mắt trái, giờ phút này đồng loạt giơ tay
lên, móc xuống mắt phải của bản thân.
Một cái chớp mắt khi bọn họ giơ mắt phải lên thật cao, mắt phải của Trương
Ti Vận cũng lập tức héo rũ, trở thành một cái lỗ thủng, đồng thời có rất nhiều tơ
máu lan tràn ra ngoài.
Vết rách trên màn trời cũng càng trở nên nhiều hơn.
Mà hai tay Trương Ti Vận cũng chầm chậm giơ lên, một cái chớp mắt khi
che phủ bên trên hai mắt, nét mặt của gã liền không có bất luận vẻ đau khổ gì
nữa, khóe miệng chậm rãi cong lên