Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1177: Cảnh giới Thiên Mệnh Đạo Anh (4)




Hứa Thanh mở mắt ra, thấy được đội trưởng trước mặt thần sắc có chút tiếc

hận đang nhìn những cái ô của mình.

Nhưng mà khí tức của đội trưởng cũng lộ ra tăng vọt rất nhiều so với lúc

trước, tương tự cùng Hứa Thanh, cũng tản mát ra chấn động Nguyên Anh,

nhưng cụ thể lực lượng mấy Anh thì rất khó có thể nhìn ra.

"Tiểu Thanh, mệnh đăng trong cơ thể ngươi đã đản sinh ra Nguyên Anh, đã

sắp tiếp cận trình độ thu hút lực lượng đệ nhất kiếp!"

Chú ý thấy Hứa Thanh thức tỉnh, đội trưởng thở sâu, thần sắc lộ ra một chút

tiếc nuối.

"Mệnh đăng, là một thứ chí bảo, nhưng đáng tiếc chúng ta không có huyết

mạch Cổ Hoàng Chúa Tể, bản thân không cách nào sinh ra mệnh đăng, mà

mệnh đăng đến từ bên ngoài, cuối cùng cũng không cách nào hoàn toàn dung

hợp cùng với huyết mạch của bản thân. Cũng không là làm được giống như

những vị hậu nhân của Cổ Hoàng Chúa Tể trong truyền thuyết kia, biến mệnh

đăng hóa thành hỏa lò của cảnh giới Linh Tàng, đặt năm tòa Bí Tàng vào bên

trong, không ngừng đốt cháy, luyện hóa hết thảy thành căn cơ của Bí Tàng bản

thân."

"Đây cũng là lý do tại sao những đại tu có tu vi đến Linh Tàng, cũng không

có khát vọng đối với mệnh đăng, không phải là mệnh đăng không tốt, mà là

chúng ta không cách nào sử dụng đến giai đoạn tiếp sau, hazz."

Hứa Thanh trầm mặc, mặc dù hắn không biết mệnh đăng có thể hóa thành

hoả lò Linh Tàng, nhưng theo tu vi tăng lên, hắn cũng nhận ra gia trì của mệnh

đăng đã sắp đạt tới điểm cuối.

"Không có cách nào để cho nó hoàn toàn dung hợp cùng huyết mạch bản

thân sao?" Hứa Thanh hỏi một câu.

"Đây là việc mà tất cả mọi người từ xưa đến nay đều đang tìm biện pháp,

nhưng đáng tiếc vẫn không làm được, trừ phi tu vi bản thân đạt đến cảnh giới

Cổ Hoàng Chúa Tể, mới có thể nghịch chuyển hết thảy, khiến cho huyết mạch

hình thành mệnh đăng, khiến cho huyết mạch đời sau cũng có được phúc trạch

này."

Đội trưởng lắc đầu.

Hứa Thanh nhẹ gật đầu, ngược lại cũng không có quá nhiều tiếc nuối, dẫu

sao bên trong cảnh giới Nguyên Anh này, mệnh đăng vẫn có thể gia trì cho hắn,

vả lại Hứa Thanh cảm giác mệnh đăng trong cảnh giới Nguyên Anh, hẳn là

thuộc về lúc thể hiện mạnh nhất.

Đội trưởng vỗ vỗ bờ vai Hứa Thanh.

"Cũng không có gì, đợi ta suy nghĩ biện pháp, nói không chừng chúng ta có

thể mượn lực làm được, tạm không nói tới cái này nữa, lúc trước sư tôn đoán

chừng cũng không ngờ rằng chúng ta có thể có được tạo hóa như là Quang Âm

bình, cho nên lúc đi vội vàng mà không nói có tỉ mỉ, vậy thì để ta nói cho ngươi

biết những việc về cảnh giới Nguyên Anh đi."

"Cảnh giới Nguyên Anh này, mỗi tộc đều có cách gọi khác biệt, có tộc gọi là

Thiên Mệnh cảnh, có tộc gọi là Đạo Anh cảnh, cũng có tộc gọi là Thiên Mệnh

Nguyên Anh cảnh, mỗi một chủng tộc một loại xưng hô, trên thực tế đều là căn

cứ theo Cổ Hoàng nhất thống một đời trước quyết định và thay đổi."

"Sau khi Huyền U Cổ Hoàng nhất thống, liền cố định một cái xưng hô, gọi

là Thiên Mệnh Đạo Anh, trên thực tế đều là một ý tứ, mà chữ đạo, là vì lúc

trước thống nhất nhận thức các tộc mà thêm vào."

"Về phần Thiên Mệnh, là một loại thiên kiếp."

Theo đội trưởng mở miệng, Hứa Thanh kết hợp hiểu rõ lúc trước của mình

về cảnh giới Thiên Mệnh Đạo Anh, dần dần, một cái nhận thức toàn diện nổi

lên bên trong tâm thần của hắn.

Cảnh giới Thiên Mệnh Đạo Anh này, thực tế trong nhận thức của nhân tộc,

ít nhất phải có một Đạo Anh trải qua thiên kiếp tẩy lễ, mới có thể xưng là Thiên

Mệnh Đạo Anh.

Như vậy mới tính là chân chính bước vào cảnh giới này, mà người không có

trải qua thiên kiếp, mặc kệ có bao nhiêu Đạo Anh, trên lý luận đều là Giả Anh.

Thời đại Huyền U Cổ Hoàng cũng là như thế, nhưng theo sự nhất thống của

nhân tộc không còn, kiến giải cũng bị cải biến.

Căn cứ nhận thức khác biệt của các tộc, đã có nhiều loại lý giải, rất nhiều

tộc cho rằng coi như là không trải qua thiên kiếp, chỉ cần Đạo Anh xuất hiện,

chính là cảnh giới Nguyên Anh.

Về phần một cửa thiên kiếp cần thiết kia, thì lại giống như là gông cùm

xiềng xích của bản thân cảnh giới Nguyên Anh, mỗi một lần tân Anh xuất hiện,

tích lũy đối mặt với lực lượng thiên kiếp, sau khi được thiên kiếp tẩy lễ, chính là

đánh vỡ một lần gông cùm xiềng xích.

Dẫu sao thế giới Vọng Cổ quá lớn, tộc quần đông đảo, thể chất cũng không

giống nhau, ví dụ như Cận Tiên tộc, nhận thức của họ hoàn toàn khác biệt với

những tộc khác, cho nên vào giai đoạn này, rất khó có nhận thức nhất thống với

nhau.

Về phần phương pháp tấn thăng, căn cứ tộc quần khác biệt, cũng có rất

nhiều loại chi nhánh, cũng bởi vậy mà tồn tại mạnh yếu khác biệt.

Nhưng cuối cùng đại khái chia làm hai loại cơ bản, một loại là lúc Nguyên

Anh thứ hai trong cơ thể sinh ra, lựa chọn thu hút thiên kiếp tẩy lễ, từ đó tấn

chức Thiên Mệnh.

Loại thứ hai có tương đối ít tu sĩ lựa chọn, đó chính là làm cho toàn bộ

Thiên Cung của mình đều hóa thành Đạo Anh, sau đó cùng nhau trải qua thiên

kiếp, duy nhất một lần xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Loại sau khó khăn hơn nhiều, nhưng một khi thành công, lực lượng Thiên

Mệnh thu được sẽ càng nồng đậm, cũng có trợ giúp không nhỏ đối với Linh

Tàng tiếp sau.

Mà sau khi bước vào cảnh giới Thiên Mệnh Đạo Anh này, phương thức tấn

thăng cũng khác biệt cùng với Kim Đan mở Thiên Cung, cần vượt qua kiếp nạn

Thiên Mệnh, toàn bộ Nguyên Anh đều phải trải qua một lần, chính là một lần

tăng lên lớn.

Tổng cộng năm lần, sau khi trải qua toàn bộ, chính là đại viên mãn.

Trong đó ẩn chứa hung hiểm, cho nên cần phải khiến cho bản thân Nguyên

Anh tăng cường độ lên, không ngừng phát triển mới có vốn liếng độ kiếp, bằng

không mà nói, một khi độ kiếp thất bại, Nguyên Anh không thể nghịch chuyển

mà tan vỡ, biến mất vĩnh viễn.

Mà trong giai đoạn này, mệnh đăng đích xác là thể hiện ra lực lượng trợ

giúp cường đại, bởi vì mệnh đăng độ kiếp nạn không sợ thất bại, nó sẽ không

tan biến, cho nên có thể nhiều lần thử nghiệm thất bại.

Hứa Thanh hiểu ra những thứ này, lúc hắn đang nội thị những tòa Thiên

Cung trong người, đội trưởng bỗng nhiên giơ tay lên đưa Quang Âm bình cho

Hứa Thanh.

"Đặt vật này ở trong nội cung tòa Thiên Cung thứ mười hai của ngươi, dùng

nó làm vật trấn áp!"

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn đội trưởng.

"Mặc dù cái đồ chơi này là bảo bối, nhưng ta không dùng được, cách tu

luyện của ta là cởi bỏ phong ấn." Đội trưởng cười hắc hắc, chớp mắt về phía

Hứa Thanh.

"Cảm ơn đại sư huynh." Trong lòng Hứa Thanh dâng lên cảm giác ấm áp,

những năm gần đây, hắn đã sớm coi đội trưởng và Thất gia trở thành thân nhân

không thể thiếu của chính mình.

Những gì Hứa Thanh trải qua lúc nhỏ, khiến cho tính cách của hắn lạnh như

băng, nhưng sâu trong nội tâm của hắn thủy chung vẫn có khát vọng đối với

thân nhân.

Mà đội trưởng nơi đây, đã cùng nhau tiến bước với hắn, hai người đã cùng

nhau trải qua nhiều chuyện, nhiều lần cùng sinh tử, trong lúc bất tri bất giác,

lòng Hứa Thanh đã sớm bổ sung đội trưởng vào vị trí ca ca.

Giờ phút này sau khi tiếp nhận Quang Âm bình, Hứa Thanh không chút

chần chờ, để nó vào trong nội cung của tòa Thiên Cung thứ mười hai của mình.

Thiên Cung nổ vang, hoàn toàn hình thành, vả lại khác biệt cùng với Thiên

Cung khác, tòa Thiên Cung thứ mười hai này tản phát ra từng trận lực lượng

thời gian, trong mơ hồ, hình như Hứa Thanh còn nghe được một tiếng than nhẹ

quen thuộc từ trong năm tháng vang vọng đến.

Tiếng thở dài này, khiến cho hắn sững sờ.

Đó là.... Giọng của Tử Huyền.

Hứa Thanh vừa muốn cẩn thận tìm kiếm, nhưng vào lúc này bầu trời bỗng

truyền đến tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, càng có tiếng ken két vang vọng,

phía chân trời đằng xa truyền đến từng đạo khe hở, sau đó nhanh chóng tràn

ngập khắp toàn bộ bầu trời.

Bầu trời, tựa như hóa thành một cái mạng nhện.

Trên bầu trời bộc phát ra một mảnh màu đỏ thẫm!

Hứa Thanh và đội trưởng đồng thời biến sắc.