Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1157: Độc cấm điên cuồng (1)




Hứa Thanh cúi đầu, thở dài một tiếng trong lòng.

Hắn chẳng thể nghĩ tới, sư tôn thế mà lại đang ở ngay trước mắt mình.

Tiếng hừ lạnh ẩn chứa cảnh cáo vừa rồi khiến cho Hứa Thanh hiểu rõ, sư

tôn đây là đang muốn giáo huấn đại sư huynh.

Vì vậy hắn đồng cảm đưa mắt nhìn đội trưởng, có lòng nhắc nhở, nhưng

tiếng hừ lạnh của sư tôn khiến cho hắn biết, mình vẫn không nên nhắc nhở thì

tốt hơn.

Đội trưởng nghe lời Hứa Thanh nói, vẫn cứ hồ nghi lướt qua Ninh Viêm.

Trên mặt Ninh Viêm bày ra nụ cười thành khẩn.

"Đội trưởng, trước khi ta đến đã điều tra rất nhiều, huống hồ ngươi cũng biết

ta có huyết mạch đặc biệt, nên ta cũng mới mơ hồ phát hiện, chỗ đó khả năng có

thứ tốt."

Đội trưởng trừng mắt nhìn gã, sau đó lại nhìn về phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh ho khan một tiếng, vừa muốn nhắc nhở một chút cho đội trưởng,

lại phát hiện Ninh Viêm đang cười nhạt nhìn mình.

Vì vậy lập tức nghiêm sắc mặt lại.

"Đại sư huynh, chúng ta đi nhanh đi, ta tin tưởng Ninh Viêm."

Đội trưởng tổng cảm thấy có điểm gì là lạ, vì vậy lại giơ tay sờ lên đầu Ninh

Viêm.

"Tiểu Ninh Ninh, ngươi....."

"Đại sư huynh!"

Mắt thấy đại sư huynh vẫn còn tìm đường chết, đáy lòng Hứa Thanh run

lên, nhanh chóng cắt ngang.

"Đại sư huynh, thật ra Ninh Viêm rất đáng thương, ngươi không nên cứ ôm

gã hoài, thả gã ra đi. Ta biết rõ ngươi sở dĩ như vậy, là bởi vì Ninh Viêm đã từng

nói rất nhiều lời nói bậy về sư tôn chúng ta, cho nên ngươi muốn trừng phạt gã."

"Hả?" Đội trưởng khẽ giật mình, nhưng y là người nhanh nhạy, hầu như

ngay lập tức liền kịp phản ứng, ánh mắt chợt trợn to, cánh tay định vuốt Ninh

Viêm cũng trở nên cứng một chút.

Đồng thời cũng cảm thấy Hứa Thanh không bình thường, vì vậy liền cẩn

thận nhìn Ninh Viêm, chậm rãi thu hồi tay phải định sờ bụng Ninh Viêm, nhưng

cuối cùng vẫn không nhịn được, muốn thử xác định một chút, vì vậy liền đưa

tay tới vỗ vỗ.

Đùng!

Hai mắt Hứa Thanh nhắm nghiền.

Ninh Viêm mặt không cảm xúc, mặc kệ đội trưởng đập trên bụng mình.

Không có nhánh mây.

Đội trưởng hít vào một hơi, trong thế giới tràn ngập âm lãnh này, trán của y

vẫn đổ mồ hôi như cũ, trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

Ninh Viêm bình tĩnh nhìn qua đội trưởng, ánh mắt ẩn chứa thâm ý, nhìn đến

mức thân thể đội trưởng dần dần run rẩy, theo bản năng lui ra phía sau vài bước,

đến bên cạnh Hứa Thanh, bỗng nhiên mở miệng.

"Tiểu Thanh, lúc trước ở bên ngoài vì sao ngươi lại kêu ta đi vỗ bụng Ninh

Viêm chứ, thật không có lễ độ, sư tôn đã dạy chúng ta thế nào, chẳng lẽ ngươi

quên rồi sao, ta nói với ngươi, sư tôn đối tốt với chúng ta, giống như là phụ mẫu

vậy, đời này chúng ta không cách nào báo đáp hết được!"

"Cho nên, lời sư tôn nói, chúng ta nhất định phải nghiêm túc nghe theo và

nhớ kỹ trong lòng, bởi vì mỗi một khi chúng ta đi sai đường, chỉ cần nhớ tới lời

sư tôn nói, liền có thể giúp chúng ta tìm được phương hướng chính xác!"

Lời lẽ đội trưởng đoan chính nghiêm khắc.

Hứa Thanh mở mắt ra, nhìn đội trưởng một chút, ha ha cười một cái, quay

đầu.

Hắn đã hết lòng lấy cứu giúp, đại sư huynh tự mình tìm đường chết, thật sự

không cứu nổi, cũng không muốn đi cứu.

"Ngươi có muốn vỗ một cái nữa không?" Ninh Viêm nhàn nhạt mở miệng.

Đội trưởng run một cái, nhanh chóng lắc đầu, chú ý đến trên người Ninh

Viêm, lại cảm thấy như vậy không tốt, sợ làm cho đối phương cảm thấy mình

đang nhìn bụng, vì vậy cố nén run rẩy, nhìn mặt Ninh Viêm.

Nhưng lại cảm thấy không ổn, sợ bị cho là mình đang nhìn đầu đối phương,

dẫu sao lúc trước y cũng đã sờ soạng nơi đó nhiều lần lắm.

Quả nhiên, Ninh Viêm chú ý tới ánh mắt đội trưởng, bình tĩnh truyền ra lời

nói.

"Có muốn sờ đầu vài cái nữa hay không?"

Đội trưởng tựa như một cái trống lúc lắc, nhanh chóng lắc đầu, đáy lòng kêu

rên, nhất là nghĩ đến xúc cảm thoải mái kia của mình, cả người y càng lúc càng

run rẩy kịch liệt, vì vậy lập tức quay đầu răn dạy Hứa Thanh.

"Tiểu sư đệ, ta phải phê bình ngươi, lần trước lúc Ninh Viêm nói bậy về sư

tôn, ta đã muốn đánh chết gã, đáng ra ngươi không nên ngăn cản!"

"Mà thôi mà thôi, lần này ta sẽ không làm khó Ninh Viêm ngươi nữa, ngươi

cẩn thận cho ta một chút, về sau ai còn dám nói bậy về sư tôn ta, đừng trách ta

vô tình!"

"Kiếp này của Trần Nhị Ngưu ta, hễ là trông thấy mảy may tồn tại nào dám

bất kính đối với sư tôn của ta, dù xa gần gì cũng nhất định phải giết!"

"Cho nên tiểu sư đệ, về sau ngươi không nên ngăn cản ta nữa, nếu không ta

sẽ trở mặt với ngươi, vì sư tôn, Trần Nhị Ngưu ta có thể liều mạng của mình!"

Đội trưởng lớn tiếng mở miệng.

Sắc mặt Ninh Viêm hơi trì hoãn.

Hứa Thanh mặt không cảm xúc, bỗng nhiên đưa một ngón tay chỉ vào đám

sương mù xa xa.

"Đại sư huynh, ngươi xem chỗ sương mù đó, phải chăng có điểm giống Vân

Thú gặp phải lúc trước?"

"Vân Thú? Nơi đây quá nguy hiểm!" Đội trưởng trừng mắt nhìn chỗ đó, lập

tức kinh hô.

Sau đó bày ra một bộ dạng vô cùng cảnh giác, đứng ở bên cạnh Ninh Viêm,

tựa hồ chỉ cần có một chút nguy hiểm, y sẽ dũng cảm quên mình để bảo hộ đối

phương.

Mà những lời này, hình như kích thích Ninh Viêm, Ninh Viêm hừ lạnh một

tiếng, hung hăng trợn mắt liếc nhìn đội trưởng.

Đội trưởng ủy khuất, vẻ nịnh nọt nhìn Ninh Viêm.

"Hai người các ngươi đi theo ta." Ninh Viêm hừ một tiếng, thân thể nhoáng

một cái, bay thẳng đến chỗ sâu trong sương mù.

Hứa Thanh lập tức theo kịp, không để ý tới đội trưởng.

Đội trưởng cắn răng, cũng nhanh chóng đi theo, lúc đến bên cạnh Hứa

Thanh, bày ra bộ dáng người vô tội với Hứa Thanh, sau đó móc ra một viên đá

màu xanh, nhanh chóng đưa tới.

Biểu cảm Hứa Thanh có chỗ hòa hoãn.

Ba người cứ như vậy bay nhanh, lấy Ninh Viêm cầm đầu, giữa đám cung

điện tràn ngập máu thịt này, không ngừng đi về phía trước.

Mặc dù trên đường cũng gặp phải một chút quỷ dị cùng với dị thú, nhưng

cũng không phải quá khó xử lý.

Những con dị thú cấp độ Kim Đan mở Thiên Cung đều bị đội trưởng tranh

giành xuất thủ trước, nhanh chóng giết chết rất lưu loát.

Về phần thú vật dị hoá có chiến lực kinh khủng, hầu như chỉ cần vừa lộ ra

khí tức, từng con liền lập tức run rẩy, thân hình bắt đầu già yếu cho đến khi hóa

thành tro bụi.

Một màn này, khiến cho tâm thần Hứa Thanh cùng với đội trưởng cũng bay

lên gợn sóng.

Cho đến khi một con dị thú mấy trăm trượng tràn ra khí tức Quy Hư nhất

giai đại viên mãn xuất hiện ở phía xa …cũng tương tự như vậy, trong lúc nó

rung động lắc lư và hóa thành tro bụi, tâm thần Hứa Thanh chấn động.

Ánh mắt đội trưởng cũng điên cuồng nháy, hai người nhịn không được đối

mắt nhìn nhau một cái.

Mặc dù biết sư tôn mình giỏi về ẩn giấu, chiến lực chân thật đến cùng như

thế nào, ngoại trừ chính mình thì người ngoài không biết được, nhưng có thể

làm cho một dị thú Quy Hư nhất giai đại viên mãn trong khoảnh khắc tan vỡ,

loại chiến lực này, ít nhất cũng là Quy Hư nhị giai.

"Nhất định vẫn chưa phải là cực hạn!" Đội trưởng truyền âm.

Hứa Thanh dùng sức gật đầu, cực kỳ tán thành ý này.