gười, ngoại trừ phụ nữ và trẻ em, toàn bộ đều đến chiến trường, vả
lại chết trận toàn bộ.
Mà phụ nữ và trẻ em, vì sao phải lưu lại, chờ đợi thanh toán.
Vả lại lúc mới bắt đầu, sở dĩ liên minh bách tộc có thể thuận lợi đi đến chiến
trường chiến khu phía Bắc, cũng đều là do Diêu Hầu tự mình xử lý, mới khiến
cho hết thảy thuận lợi.
Sau khi dung hợp hết thảy mọi thứ cùng một chỗ, liền lộ ra điểm không hợp
lý.
Nhưng Hứa Thanh biết rõ, người hiểu rõ những thứ không hợp lý này, tuyệt
đối không chỉ có một mình hắn.
Nhưng bây giờ... Không ai có thể đứng ra nói cái gì.
Một phương diện là Diêu Hầu không được ưa thích, một phương diện khác
cũng không có chứng cứ có thể chứng minh Diêu Hầu không phải phản bội
nhân tộc.
Hứa Thanh trầm mặc.
Giờ phút này trong nhận thức của hắn, trận chiến tranh Phong Hải Quận này
đã không phải là song phương chém giết đơn giản như trước nữa.
Trên thực tế, một khắc Cung chủ chết trận, Thất hoàng tử đi đến, Hứa Thanh
đã ngửi thấy trước mặt ẩn chứa sự tình cấp độ sâu hơn rất nhiều.
"Vị Thất hoàng tử này không đơn giản, đùa bỡn nhân tâm trong lòng bàn
tay!"
Bên cạnh Hứa Thanh truyền đến âm thanh nhỏ như muỗi kêu của đội
trưởng.
"Giỏi cho một cái đích cho mọi người chỉ trích, giỏi cho một cái chiều
hướng phát triển, giỏi cho một cái lấy lòng dân làm hướng!" Đội trưởng nheo
mắt lại, nhẹ giọng mở miệng.
"Bây giờ, toàn bộ Phong Hải Quận, cơ hồ đã gần đến mức thuộc về quyền
sở hữu của gã, mà gã chẳng những thân phận chí cao, càng mang theo đại công
cứu vớt Phong Hải Quận, được vô số người ủng hộ, mà trên thực tế, nếu như
hôm ấy gã đến chiến trường phía Tây sớm một chút, có lẽ Cung chủ cũng sẽ
không chết trận."
"Nhưng nếu Cung chủ không chết trận, thì quầng sáng của vị hoàng tử này,
sẽ không có chói mắt như vậy, sẽ bị Cung chủ phân đi một phần."
"Nhưng gã tới chậm, cho nên bây giờ liền một mình độc hưởng quầng
sáng."
"Ngăn cơn sóng dữ, thanh danh hiển hách, đánh một trận thiên hạ đều biết."
"Những lời ta nói, ta biết ngươi đã sớm hoài nghi, tiểu sư đệ, mặc dù quan
hệ giữa ngươi và Khổng Tường Long không tệ, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, đừng
kích động, người này không dễ chọc."
"Ngươi không thấy những vị phó Cung chủ cùng với Quận Thừa, cũng lựa
chọn trầm mặc sao, Khổng Tường Long không phải đang trầm mặc sao, người
biết chuyện rất nhiều, không chỉ có riêng chúng ta!"
"Nhân vật nhỏ giống như chúng ta, bảo vệ thân nhân cùng bằng hữu tương
quan cho tốt, như vậy là đủ rồi, rất nhiều chuyện... Chúng ta tạm thời không
quản được."
Đội trưởng vỗ vỗ bờ vai Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhìn bầu trời, tất cả những thứ này, tất nhiên hắn đã biết từ sớm,
vả lại luôn chôn ở đáy lòng từ lâu.
"Đại sư huynh, ta hiểu rõ."
"Cung chủ không chết, lưới pháp bảo Cấm Kỵ của Quận Đô không sụp đổ,
gã sẽ không phủ xuống, có lẽ, đây cũng là nguyên nhân Cung chủ muốn chết
cùng với những an bài đại quân khi còn sống."
Hứa Thanh nhắm mắt lại, nhớ lại mỗi một câu, mỗi một an bài khi Cung chủ
còn sống, nhẹ giọng đáp lại.
Trời mưa, trọn vẹn nguyên một ngày.
Nhưng màn Quận tang lại không cách nào kéo dài lâu như vậy, chỉ là trong
một canh giờ.
Theo Thất hoàng tử rời đi, hết thảy cũng kết thúc.
Mọi người thần sắc cô đơn tản đi, đội trưởng lo lắng Hứa Thanh nơi đây, lại
nhiều lần dặn dò một phen, y đã đổi Đạo Cổ Phong Chính Lệnh, chuẩn bị tìm
một chỗ cởi bỏ phong ấn.
Nhưng quá trình này, cần có thời gian.
"Tiểu sư đệ, ta phải bế quan khoảng nửa tháng, ngươi nhớ chớ có kích động,
chờ sau khi ta xuất quan, chúng ta nhìn xem tình huống, không được liền từ bỏ
Chấp Kiếm Giả."
Đội trưởng thành khẩn nói, Hứa Thanh nghe vậy liền nhẹ gật đầu.
Sau khi xác định Hứa Thanh không lừa gạt mình, đội trưởng mới vội vàng
rời khỏi.
Hứa Thanh hoàn toàn chính xác không có lừa đội trưởng, hắn biết rõ, thân
nhân bên cạnh rất trọng yếu, cũng biết rõ bất kể thân phận, tu vi, hết thảy mọi
phương diện lúc này của hắn, đều không đủ để phát ra hiệu dụng mấu chốt gì
trong trận chiến tranh phức tạp rắc rối này.
Nhưng trong lòng của hắn, vẫn cứ hiện ra từng màn khi Cung chủ còn sống.
Hồi lâu sau Hứa Thanh than nhẹ, vào hoàng hôn ngày hôm nay, về tới Kiếm
Các.
Nhìn qua bốn phía, Hứa Thanh thì thào.
"Nhớ Thất Huyết Đồng."
Hứa Thanh nhắm mắt lại, lặng lẽ đả tọa.
Hoàng hôn trôi qua, trăng sáng treo trên cao, đêm tối phủ xuống, vào lúc
canh ba.... Bên ngoài kiếm các của hắn, truyền đến âm thanh đắng chát.
"Hứa Thanh, có ở trong không?"
Hứa Thanh mở mắt ra, đó là giọng của Khổng Tường Long, hắn đứng dậy
đẩy cửa Kiếm Các, nhìn thấy Khổng Tường Long đầy men say dưới ánh trăng.
Bên trong ánh trăng, mặt Khổng Tường Long lộ ra một cái nụ cười nhìn còn
khó coi hơn so với khóc.
"Dạ Linh đã chết, Vương Thần cũng chết, Sơn Hà Tử bị thương nặng về
tông môn để chữa thương, ta... Ta không tìm được người uống rượu."
"Hứa Thanh, hôm nay, có thể cùng ta uống chút không?"
Hứa Thanh không nói chuyện, thối lui vài bước.
Khổng Tường Long nhếch miệng cười một cái, lung la lung lay đi đến, sau
khi ngồi xuống liền ném cho Hứa Thanh một bầu rượu, chính mình cầm lấy cái
bầu rượu khác, uống một ngụm lớn.
"Ngươi đoán xem buổi chiều ta nhìn thấy ai?" Khổng Tường Long lộ ra một
nụ cười, nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh tiếp nhận bầu rượu, uống xong một cái, lắc đầu.
"Thất hoàng tử chứ sao."
"Phó Cung chủ dẫn ta đi, vị hoàng tử đại nhân này nha, đã biết Cung chủ là
lão đầu tử nhà ta, vì vậy ban đầu khen ngợi ta một chút, sau cùng giao cho ta
một việc."
"Kêu ta trọng chỉnh Hình Ngục Ti, ta nói ra chức trách đó vốn là của ngươi,
mà gã cũng đồng ý để cho ta tự mình an bài, ha ha, ta phải mang ơn đó nha."
Khổng Tường Long lớn tiếng mở miệng, nói xong tự mình nở nụ cười,
giọng cười nhưng sắc mặt chẳng những khó coi, tiếng cười còn mang theo nồng
đậm cảm xúc, cuối cùng phì một tiếng, nhổ một bãi nước bọt về một bên.
"Ta đi con mẹ nó!"
"Nhóm phạm nhân đầu tiên giam giữ đúng là người Diêu gia."
"Đây là muốn để cho ta giết người Diêu gia sao, thật coi ta là kẻ khờ? Chẳng
lẽ một trận cuối cùng kia, thân ảnh xuất hiện ở trước mặt lão đầu tử, cũng là
Diêu Hầu?"
Khổng Tường Long cười ha hả, trong mắt lộ ra hàn mang, lần nữa uống một
ngụm rượu lớn.