Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1141: Cổ Việt Chương Ngạn (1)




Đô thành Quận Đô, là được pho tượng Huyền U Cổ Hoàng dùng hai tay

nâng lên ở trước ngực, trong nơi tiếp cận pho tượng Cổ Hoàng nhất, tồn tại một

cái quảng trường cực lớn.

Quảng trường này, đủ để dung nạp 100 vạn người, những viên đá xanh trải

đường, chín mươi chín bậc thang cao sừng sững, bát phương dựng đứng 999

cây trụ rồng điêu cực lớn.

Giờ phút này dưới tế đàn nơi đó, chỉ có vài chục vạn người được cho phép

đến đây.

Vài chục vạn người này lặng lẽ đứng đấy, bên trong có Chấp Kiếm Giả, có

tu sĩ Phụng Hành Cung, có Ti Luật Cung, còn có Quận Chế, quần áo từng người

đều chỉnh tề, nhưng thần sắc lại mang theo thương tiếc.

Trước ngực của bọn họ, đều có một đóa hoa màu đen.

Hứa Thanh và Khổng Tường Long đến, đưa tới một chút ánh mắt nhìn chăm

chú, trong những ánh mắt này có bi thương, có phức tạp, có hồi ức....

Cho đến khi đi tới đội ngũ Chấp Kiếm Giả, Chấp Kiếm Giả phía trước bọn

họ đồng loạt lui về phía sau, nhượng ra một đường đi thông tới phía trước, bước

chân Hứa Thanh dừng lại.

Khổng Tường Long mặt không cảm xúc, đi thẳng về phía trước, cho đến khi

đi tới phía trước nhất, cúi đầu, không nhúc nhích.

Hứa Thanh không hề đi lên đầu, hắn đi tới bên cạnh đội trưởng.

Đội trưởng vỗ vỗ bờ vai Hứa Thanh, hai người trầm mặc, trong trang

nghiêm cùng nghiêm túc, chờ đợi.

Bốn phía một mảnh im lặng, chỉ có ý thương tiếc hội tụ trên người hơn

mười vạn tu sĩ nơi đây, khuếch tán bên trong Đô thành, bốc lên bên trong tam

đại Cung, khuếch tán ra toàn bộ Phong Hải Quận.

Vào thời khắc này, mây mù trên bầu trời cuộn mình, bầu trời u ám cũng bởi

vì bi thương dưới mặt đất, rơi xuống nước mưa.

Màn mưa tí tách, xối trên nền đá xanh, truyền ra âm thanh tách...tách...,

cũng xối tới trên thân mọi người ở nơi đây, nhưng không ai dựa vào tu vi để

tránh đi cả, mặc kệ nước mưa rơi xuống.

Cho đến thời gian một nén nhang sau, theo một tiếng thiên lôi nổ vang, thời

điểm đám mây xuất hiện vô số tia chớp, có mấy đạo thân ảnh từ đằng xa đi tới,

từng bước một đi đến quảng trường, từng bước một đi đến bậc thang.

Những người này xuất hiện, để cho hơn mười vạn tu sĩ nơi đây đều cúi đầu.

Trong đó có phó Cung chủ Chấp Kiếm Cung, Ti Luật Cung cùng với Phụng

Hành Cung, còn có ba vị trung niên đổi lại y phục thường ngày, nhưng sát khí

vẫn tràn ngập như trước.

Ba vị này, chính là ba Thống Soái được Thất hoàng tử an bài tiếp quản tam

đại Cung.

Trừ bọn họ ra, Quận Thừa cũng ở trong đó, vẻ mặt nặng nề.

Mà dẫn đầu đám người kia, chính là một người thanh niên mặc áo bào màu

vàng.

Một đầu tóc dài màu đen, kèm theo áo choàng, màu da trắng nõn, gương

mặt rõ ràng sắc sảo, cùng với dưới đôi lông mày như lợi kiếm là hai mắt giống

như ngôi sao, hết thảy, đều khiến cho người này chẳng những dung nhan tuấn

lãng, càng có một cỗ quý khí khó tả.

Gã đứng ở nơi đó, giống như thiên địa ở phía trước cũng đều muốn ảm đạm.

Gã đi ở phía trước, tựa như mọi người ở phía sau gã vốn là một việc tất

nhiên.

Gã chính là nhi tử thứ bảy của Nhân Hoàng, người giải cứu nguy cơ cho

Phong Hải Quận, trấn áp tà ma Phong Hải Quận, để cho thiên địa Phong Hải

Quận lại nắng ráo sáng sủa, được vạn tộc ủng hộ!

Hôm nay Quận tang bên trong Phong Hải Quận, cũng chỉ có gã có đủ tư

cách đích thân chủ trì.

Giờ phút này, dưới vạn chúng bên cạnh khom người, Thất hoàng tử bước lên

bậc thang, từng bước đi tới chỗ cao nhất.

Chỗ đó, chỉ có một mình gã.

Nơi đây cũng chỉ có gã có đủ tư cách đứng ở nơi đó.

Độc lập với đài cao, Thất hoàng tử ngẩng đầu, ngóng nhìn pho tượng Huyền

U Cổ Hoàng cực lớn trước mắt, trong mắt lộ ra một vòng thần thái sùng kính,

sau đó cúi đầu, quỳ bái về phía pho tượng Huyền U Cổ Hoàng.

"Đồ tôn thế hệ thứ 3915, Cổ Việt Chương Ngạn, dập đầu mời Hoàng tổ

Thánh an!"

Gã quỳ xuống dưới, Quận Thừa cùng với Thống Soái phía sau, còn có đám

người phó Cung chủ ba Cung, đều nhao nhao xoay người cúi đầu.

Hơn mười vạn tu sĩ phía dưới cũng đều riêng phần mình cung kính, toàn bộ

đều cúi bái.

Bọn họ không cần quỳ, bởi vì Thất hoàng tử trên kia, sau khi gã quỳ, người

bên ngoài liền không có tư cách quỳ cùng gã.

Hồi lâu, Thất hoàng tử dập đầu chín cái, đứng lên quay người, bao quát mọi

người phía dưới.

Bên trong màn mưa, thân ảnh của gã có chút mơ hồ, chỉ có pho tượng

Huyền U Cổ Hoàng phía sau càng lúc càng rõ ràng, tràn đầy không khí trang

nghiêm.

Một lát sau, âm thanh ẩn chứa bi ý, vang vọng thiên địa.

"Gió to cuồn cuộn, nước lớn tuôn trào, hồng thủy vật tổ, giao long liệt hỏa,

phượng hoàng niết bàn."

"Hôm nay thượng biểu Huyền U Tổ Hoàng, thượng tấu Huyền Chiến Nhân

Hoàng, tộc chúng ta thủ Phong Hải, một Quận may mắn sinh tồn, bảo vệ 800

năm xuân thu, lập hơn 10 giáp thái bình."

"Càng có vô số anh liệt, lấy ba Cung cầm đầu."

"Cung chủ Phụng Hành Cung, chiêu hiền đãi sĩ; Cung chủ Ti Luật Cung,

khiêm tốn nghĩa dũng; Cung chủ Chấp Kiếm Cung, tận trung cương vị."

"Anh linh Phong Hải, khí thế cuồn cuộn, trăng sao không ánh sáng. Xã tắc

thiên thu, tổ tông nghìn kiếp, bao nhiêu vinh nhục chìm nổi, bao nhiều lần thành

suy hưng vong."

"Thiên địa buồn bã thương hạ, sao trên bầu trời thương thẩm. Vật còn người

vong, thấy di vật mà hồi tưởng tuyết thế, đau buồn từ bên trong, không kiềm

chế được."

Thất hoàng tử nói đến đây, trước mắt bi ai, vẻ mặt sa sút, lời nói dừng lại.

Mọi người dưới mặt đất là một mảnh bi ý, càng có tiếng khóc không nhịn

được truyền ra, vang vọng bốn phương