Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1136: Đoạt đỉnh Phong Hải, vịnh chí (1)




Lịch Huyền Chiến, tháng tư năm 2932, Quận Trưởng của Phong Hải Quận

ngoài ý muốn vẫn lạc, Thánh Lan tộc dấy binh xâm lấn ba Châu, Hắc Thiên tộc

xâm lấn quy mô lớn Hoàng Đô Đại Vực.

Phong Hải Quận cấp báo, nguy trong sớm tối.

Tháng sáu cùng năm, Phong Hải Quận lấy lực lượng một Quận, một mình

thủ vững gần hai tháng, sau đó tiền tuyến phía Bắc Phong Hải Quận tan vỡ,

Cung chủ Phụng Hành Cung là Lý Vinh Du chết trận, Cung chủ Ti Luật Cung là

Trương Hằng Thư cũng chết trận, còn Diêu Thiên Yến mất tích, liên quân tử

thương vô số, hai mươi vạn quân tan tác.

Một ngày sau khi tiền tuyến phía Bắc thất bại, chiến khu phía Tây sụp đổ,

Cung chủ Chấp Kiếm Cung là Khổng Lượng Tu chiến tử trên sa trường.

Mười vạn nhân tộc Phong Hải Quận nguy cấp trong sớm tối, nhi tử thứ bảy

của Nhân Hoàng bỏ qua dị nghị của quần chúng, trong lòng lo lắng cho Phong

Hải Quận, sau khi đột phá trùng trùng điệp điệp phong tỏa của Hắc Thiên tộc,

cuối cùng phủ xuống bên trong Phong Hải Quận.

Thất hoàng tử vượt qua khó khăn trở ngại, lấy thế lôi đình vạn quân, dẫn

theo sáu nghìn vạn đại quân nhân tộc Hoàng Đô, từ uy của Thượng Huyền Ngũ

Cung, lấy Đông Thắng bốn mươi chín chủ soái làm ngọn giáo, càn quét chiến

khu phía Bắc.

Chém giết bảy trăm vạn địch tu Thánh Lan tộc xâm phạm, lấy máu thịt của

Thánh Lan tộc dựng lên một đạo phòng tuyến không thể phá vỡ là trên chiến

khu phía Bắc.

Càng là một nắng hai sương, đích thân thống lĩnh hai mươi bảy chủ soái,

một trăm mười ba đại tướng, dẫn chiến tu nhân tộc Hoàng Đô, ngồi loan giá

kim long bốn móng, đi đến tiền tuyến phía Tây.

Cuối cùng vào thời khắc ngay khi tiền tuyến phía Tây tan vỡ, sinh tử tồn

vong của nhân tộc Phong Hải Quận ở ngay trước mắt, dùng lực lượng ngăn cản

đại quân Hồng Linh và Nguyệt Vụ của Thánh Lan tộc, đích thân ra tay cùng với

hai đại vương triều, đánh cho hai vị Hoàng trọng thương.

Thất hoàng tử khơi dòng cuộc chiến của nhân tộc, chẳng những đánh trọng

thương hai vị Hoàng, còn trảm hơn sáu trăm vạn quân địch trên chiến khu phía

Tây.

Máu Hoàng chảy xuống, nhuộm đỏ bầu trời, Thất hoàng tử không tiếc an

nguy bản thân, cùng nhiều chủ soái hiệp đồng, thi triển cấm thuật bí mật của

nhân tộc, phong ấn nửa Châu, hạn chế Vực Bảo của Hắc Thiên tộc lan tràn.

Dùng việc này, cứu vớt đại quân tan tác trong chiến khu phía Tây.

Sau đó chỉnh hợp tàn quân của hai chiến khu phía Tây và phía Bắc, thành

lập mặt trận thống nhất, tụ họp ngàn vạn đại quân cùng tu sĩ nhân tộc Phong Hải

Quận, thủ hộ cánh cửa biên giới Phong Hải Quận, còn phái ba soái thập tướng,

lĩnh bộ phận chiến tu Hoàng Đô, tản ra toàn cảnh Phong Hải, tiêu diệt toàn bộ

Hắc Y Vệ cùng với các thế lực các tộc làm loạn.

Toàn bộ Phong Hải Quận trở nên phấn khởi, trong khoảng thời gian ngắn,

yêu quái lạnh gáy, tà ma lo sợ!

Các thế lực tà ác bên trong Phong Hải Quận bị thanh trừng, nhân tộc trong

Quận nâng cao dấu hiệu thái bình.

Trăm minh hoan hô, nghìn tộc tuân theo.

Tháng bảy cùng năm, sau khi Thánh Lan tộc thất bại, liền khởi xướng tổng

tiến công, hình thành quân đoàn kinh khủng, áp sát đến Phong Hải Quận.

Thất hoàng tử hùng tài đại lược, còn có phương pháp thống nhất mặt trận ưu

tú, lấy lui làm tiến để dụ địch xâm nhập, làm nổ địa hỏa Vũ Điền Châu và Khải

Linh Châu, khiến vô số núi lửa bộc phát, đất rung núi chuyển, lan ra cả Lâm

Lan Châu và Thái Hòa Châu, đốt cháy bốn Châu.

Bên trong bốn Châu là vô biên vô tận u ám, địa hỏa bất diệt liên tục bốc

cháy ngập trời, đốt hơn một tháng.

Thánh Lan tộc bên trong kêu rên vô tận, tử vong vô số, cuối cùng nhờ đó

ngăn chặn thế xâm nhập của Thánh Lan tộc.

Trận chiến này nhân tộc đại thắng, sau khi tin tức truyền đến Phong Hải

Quận, các tộc toàn cảnh đều vô cùng hoan hô.

Quận Thừa nhiều lần thượng biểu, khẩn cầu Thất hoàng tử tọa trấn Quận

Đô, nhiều lần bị cự tuyệt, cho đến sau khi đại thắng, Thất hoàng tử lòng mang

tướng sĩ, cuối cùng đồng ý dẫn ngàn vạn chiến tu, 7 ngày sau đi đến Quận Đô.

Hôm nay, là ngày thứ ba từ lúc Thất hoàng tử xuất phát.

Biên giới Khải Linh Châu, trên đạo phòng tuyến dựa theo xu thế sơn mạch

lan tràn trăm mười vạn dặm hình thành, Hứa Thanh yên lặng ngồi trên một chỗ

núi đá, nhìn qua thiên địa xa xa.

So sánh với trước kia, bộ dáng của hắn đã có khác biệt rất lớn.

Đạo bào Chấp Kiếm Giả đã được thay thành áo giáp tàn phá, tóc dài cũng đã

sớm biến thành tóc ngắn, toàn thân vô cùng dơ bẩn, tràn ngập mùi máu tươi,

đồng thời đôi môi của hắn cũng đã khô nứt không biết bao nhiêu lớp.

Trong hai mắt càng lộ ra vẻ mỏi mệt nồng đậm.

Trông theo nơi mà ánh mắt của Hứa Thanh nhìn tới, bầu trời u ám, khói đặc

cuồn cuộn, địa phương đã từng thanh sơn lục thủy, mặt đất ấm áp, bây giờ chỉ

còn một mảnh đen nhánh, thậm chí vẫn còn có lửa tàn đang thiêu đốt.

Có thể nhìn thấy vô số cỗ hài cốt cháy đen bên trong những thứ bừa bộn

trước mắt... Hứa Thanh ngóng nhìn những thứ này, trầm mặc không nói.

Cho đến hồi lâu, phía sau của hắn truyền đến tiếng bước chân, là Khổng

Tường Long.

Trang phục của gã không kém bao nhiêu với Hứa Thanh, tương tự mỏi mệt

và cũng rất cô đơn, sau khi đi đến bên cạnh Hứa Thanh, y ngồi ở một bên nhìn

qua thiên địa xa xa, trong miệng truyền ra giọng nói trầm thấp.

"Hứa Thanh, ngươi đi nghỉ ngơi đi, tới lượt ta canh phòng, khi tới thì ta có

thấy đại sư huynh của ngươi, y kêu ta gọi ngươi nhanh quay về."

"Buổi sáng lúc phó Cung chủ tìm được ta, báo cho ta biết, ba ngày sau cùng

nhau quay về Quận Đô, cũng kêu cả ngươi nữa."

"Thư Lệnh ti đã không có ở đây, ngươi ở chỗ này không có ý nghĩa, cho nên

ta đã đồng ý giúp ngươi."

Khổng Tường Long bình tĩnh mở miệng, giọng nói có chút chết lặng, không

có bất kỳ chấn động cảm xúc nào.