Ngoài lều lớn, Hứa Thanh nhìn thấy Khổng Tường Long đứng ở nơi đó.
Khổng Tường Long nhìn qua Hứa Thanh, nhẹ gật đầu, sau đó theo tiếng
triệu kiến trong trướng truyền ra, Khổng Tường Long đi vào.
Nhìn Khổng Tường Long thần sắc cô đơn, Hứa Thanh than nhẹ trong lòng,
nhưng cũng không khỏi không thu hồi tâm thần, triệu tập Thư Lệnh ti và bắt
đầu truyền lệnh.
Cứ như vậy, thời gian trên chiến trường ngày từng ngày trôi qua.
Chiến tranh vẫn đang tiếp tục như trước, vả lại càng ngày càng kịch liệt,
thương vong mỗi ngày đều gia tăng nhiều hơn, đồng thời theo từng quân đoàn
bị điều chuyển đi, quân doanh cũng vắng vẻ hơn rất nhiều so với thường ngày.
Chỉ có vô số cỗ thi hài chồng chất tại đó, càng ngày càng nhiều.
Hứa Thanh đi ở bên trong quân doanh, lặng lẽ đi về phía trước, lúc này cách
thời gian hắn đi đến chiến trường đã qua 23 ngày.
Trong 23 ngày này, hắn đã nhìn thấy quá nhiều tử vong, nhìn thấy vô số thê
thảm, nhìn thấy địa ngục nhân gian, mà tiếng nổ vang bên tai, cũng sớm đã
thành thói quen.
Hôm nay, lại là một lần song phương giao chiến như định kỳ, hắn dự định
tới nơi này tìm một số người, gia nhập vào Thư Lệnh ti của mình.
Bởi vì Thư Lệnh ti còn có chức trách hộ tống xuất chiến, đến bây giờ đã
chết trên trăm người.
Bây giờ số người còn lại đã không đủ.
Nghĩ đến con số chiến tranh tử vong mỗi ngày mình chứng kiến, bước chân
Hứa Thanh có chút nặng nề, trong đầu của hắn hiện lên Cung chủ, đối phương
rõ ràng càng ngày càng không bình thường.
Không ai có ngọn lửa sinh mệnh trong mắt nồng đậm đến trình độ như vậy
cả, vả lại trên người tràn ra sát khí cũng bị ngọn lửa sinh mệnh dần dần che đậy.
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra bi thương.
Thân là tu sĩ, cho dù ngay từ đầu hắn không nhìn ra, nhưng sau khi trải qua
lâu như vậy, hắn tự nhiên đã hiểu rõ.
Cung chủ đang thiêu đốt tiềm lực của bản thân, không tiếc hết thảy mà thiêu
đốt, mà lực lượng kinh khủng sau khi thiêu đốt cũng không bị Cung chủ phóng
thích, mà lưu tại trong cơ thể, như đang súc thế tụ lực.
"Viện quân của Hoàng Đô, thật sự sẽ không đến sao?" Hứa Thanh thì thào
trong lòng, vấn đề này, cũng là khát vọng chung của toàn bộ nhân tộc Phong
Hải Quận trên chiến trường.
Dù Hứa Thanh là thư lệnh, biết được rất nhiều tin tức trên chiến trường,
nhưng hắn cũng hoàn toàn không biết gì về tin tức đó.
Sau một lúc lâu, Hứa Thanh than nhẹ trong lòng, lúc đi qua vô số cỗ thi hài,
bước chân của hắn bỗng dừng lại, chợt quay đầu nhìn cách đó không xa.
Chỗ đó có hai cỗ hài cốt, trước khi bọn họ tử vong đã ôm nhau, trên người
cả hai có vô số vết thương, càng có nồng đậm dị chất, mà giờ khắc này dù đã hi
sinh, nhưng vẫn không hề buông nhau ra.
Cho dù bọn họ chỉ còn lại có nửa người trên.
Hứa Thanh lặng lẽ đi tới, đứng ở nơi đó, nhìn qua hai cỗ thi hài này, thật lâu,
thật lâu sau…
"Trần sư huynh....."
Hai cỗ thi hài ôm nhau này, là hai người đạo lữ Trần Đình Hào.
Hơn hai mươi ngày trước, lúc Hứa Thanh đi đến tiền tuyến còn nhìn thấy
bọn họ, lúc ấy Trần Đình Hào bị thương, đạo lữ của y đang băng bó cho y, lúc
trông thấy Hứa Thanh, bọn họ còn mỉm cười với hắn.
Nhưng hôm nay, thiên nhân vĩnh viễn cách xa.
Hứa Thanh phất tay lấy chính áo choàng đạo bào xuống, trùm lên trên hai cỗ
thi thể này, sau hơn 10 hơi thở, hắn nhẹ giọng thì thào.
"An nghỉ."
Hứa Thanh nhắm mắt lại, lúc lần nữa mở ra thì hắn rời khỏi nơi đây, lúc này
tiếng kèn báo hiệu một vòng chiến tranh mới cũng từ trên chiến trường truyền
đến, chiến tranh …lại lần nữa bắt đầu.
Tiết tấu cùng tần suất, rõ ràng đã trở nên nhanh hơn.
"Toàn diện vận hành pháp bảo Cấm Kỵ, phóng thích bảy thành lực lượng
pháp bảo Cấm Kỵ của các tông!"
"Truyền lệnh khôi lỗi chiến tranh đã hỏng, trở thành vũ khí dùng một lần
duy nhất, ném tới chiến trường!"
"Báo cho Chấp Kiếm Giả biết, chuẩn bị Đế Kiếm!"
"Pháp thứ bên trong phòng tuyến, triển khai lực lượng tam giai, phân năm
đám, đâm cả gốc về phía chiến trường."
"Thông báo toàn quân, làm tốt chuẩn bị rút lui, đi đến phòng tuyến thứ
năm."
Ngoài doanh trướng lớn, Cung chủ mặc áo giáp, đứng ở nơi đó ra lệnh,
trong thời khắc giao chiến, thần niệm của lão truyền đi có thể khiến cho thiên
địa biến sắc, đã không cần Thư Lệnh ti đi truyền pháp chỉ nữa, tất cả sắp xếp
đều nằm trong một ý niệm trong tâm thần của Cung chủ, nhưng đây cũng chỉ là
tổng thể, tinh lực không đủ, không thể nào cẩn thận tới từng chi tiết hay từng sự
tình.
Cái này thì cần Hứa Thanh đồng bộ an bài cho người của Thư Lệnh ti, lập
tức đi chiến trường hiệp đồng đốc chiến, tổng hợp tin tức đưa về, thuận tiện
giúp Cung chủ xác minh và phán đoán chiến cuộc.
Rất nhanh, song phương liên tục bộc phát, chém giết trên chiến trường lần
này so với trước kia càng thêm khó khăn và thê thảm, một mặt là tận mắt nhìn
thấy, một mặt khác là từ tin tức tổng hợp từ các khu trên chiến trường, tất cả đều
cho Hứa Thanh một loại cảm giác vô vọng.
"Cung chủ, phương diện mỏi mệt của tu sĩ Thánh Lan tộc không đúng! Số
lượng bông tuyết màu đen cũng không đúng, rậm rạp dầy đặc hơn năm thành so
với trước kia!"
"Căn cứ chiến báo tổn hại, căn cứ pháp khí bọn họ vận hành, cùng với trận
hình khác biệt với trước kia...Thư Lệnh ti phân tích, Thánh Lan tộc có viện
quân âm thầm gia nhập!"
Hầu như ngay khi Hứa Thanh mở miệng, trên bầu trời khu vực phía Bắc,
một nơi xa xôi, một mảnh mưa to gió lớn quét sạch bầu trời, đổ xuống mặt đất,
gào thét đổ về phía chiến trường bên này.
Trong chốc lát, nước mưa trong gió lốc, cuốn khắp thiên địa, đã rơi vào trên
chiến trường.
Trận mưa này, là một màn mưa máu.
Nó từ phương Bắc xa xôi thổi tới.
Cùng lúc đó, Kiếm Lệnh của Hứa Thanh cũng truyền đến âm thanh vù vù
dồn dập, một đạo chiến báo đến từ chiến khu phía Bắc, lấy trình độ kịch liệt
trước đó chưa từng có, truyền tới nơi đây.
Hứa Thanh hô hấp dồn dập, sau khi xem qua, trong đầu của hắn lập tức nổ
vang, lấy định lực của hắn, thần sắc trong chốc lát cũng đại biến, theo bản năng
bắt gắt gao cầm chặt Kiếm Lệnh.
Ngoài lều lớn, ngoại trừ Cung chủ, còn có phó Cung chủ cùng với hai vị
chấp sự cùng với Đại Trưởng Lão của Chấp Kiếm Đình quân đoàn thứ hai và
thứ ba.
Bọn họ cũng đã nhận ra không đúng, mạnh mẽ mà nhìn về phía Hứa Thanh
cùng Cung chủ.
Thân thể Cung chủ run nhè nhẹ một chút, hiển nhiên tin tức mà Hứa Thanh
nhận được, Cung chủ cũng thông qua quyền hạn pháp bảo của Quận Đô để cảm
giác được.
Cho tới bây giờ, Cung chủ Chấp Kiếm Cung vốn giống như bàn thạch, vào
thời điểm toàn bộ Phong Hải Quận nguy hiểm nhất, liền giống như định hải
thần châm chống đỡ, nhưng vào lúc này, lần đầu tiên Cung chủ lộ ra thần sắc bi
thương ở trước mặt mọi người.