Giờ phút này chém giết bên trên mặt đất càng thêm kịch liệt, mặc dù thế tiến
công của Thánh Lan tộc hung mãnh, nhưng dưới lưới lớn màu vàng của Phong
Hải Quận gia trì, trong vô số pháp khí nổ vang, các quân đoàn lui lại có thứ tự.
Càng có vô số cỗ khôi lỗi chiến tranh do rất nhiều tu sĩ hội tụ bản thân vào
bên trong, lao ra tiếp ứng.
Những cỗ khôi lôi này có lớn có nhỏ, lớn tới ngàn trượng, nhỏ cũng tầm hơn
mười trượng, mỗi một cỗ đều ẩn chứa rất nhiều trận pháp, số lượng tu sĩ hội tụ
bên trong cũng bất đồng.
Nhiều có mấy ngàn người, ít cũng có gần trăm.
Khôi lỗi chém giết Thu Cát Giả lúc trước, cũng chính là một cỗ khôi lỗi
chiến tranh.
Những tu sĩ ở bên trong, tu vi tất cả mọi người hóa thành nhất thể, có thể
bộc phát ra chiến lực Linh Tàng, thả mắt nhìn đi, tất cả khôi lỗi lớn nhỏ có hơn
mấy vạn.
Cho nên rất nhanh, quân đoàn nhân tộc trên chiến trường, dưới mọi người
không ngừng lui lại, nhích tới gần lưới lớn màu vàng, nhanh chóng lui vào bên
trong.
Cùng lúc đó, Hoàng của Hồng Linh trên bầu trời nhìn qua Cung chủ, lần
nữa truyền ra giọng nói giống như thiên uy.
"Khổng Lượng Tu, giờ phút này Hắc Thiên tộc đang giao chiến cùng với
nhân tộc ở vực giới, quy mô cuộc chiến vượt xa nơi đây, cho nên nhân tộc
Hoàng Đô Đại Vực vô lực đến giúp, ngươi cũng không cần chờ đợi, các ngươi,
không có viện quân."
"Mà cuộc chiến của nhân tộc ở Hoàng Đô Đại Vực, từng đại tộc trên đại lục
Vọng Cổ đều đang quan sát, chỉ cần nhân tộc các ngươi lộ ra một chút xu hướng
suy tàn, các đại tộc sẽ nắm lấy cơ hội, diệt nhân tộc các ngươi."
"Ngươi có biết tại sao lại như vậy không?" Hồng Linh bình tĩnh mở miệng.
"Bởi vì trong thượng tộc chí cao Vọng Cổ, Hoàng triều Viêm Nguyệt Huyền
Thiên, đại điển kỷ niệm 40 vạn năm thành lập đất nước đã sắp đến rồi, ước định
cổ xưa cũng đã sắp đến kỳ hạn, không có tộc nào muốn trở thành con mồi của
tộc kia, vì vậy vào thời điểm này, dĩ nhiên nhân tộc các ngươi chính là tế phẩm
tốt nhất, đưa bọn ngươi lên, các tộc liền có thể tiếp tục an ổn mười vạn năm."
"Cho nên...Khổng Lượng Tu à, đại thế của nhân tộc các ngươi đã mất, thời
gian của các ngươi không còn nhiều lắm, bổn Hoàng có thể cho các ngươi một
lần cơ hội, quy hàng Thánh Lan tộc ta, đây chính là phương pháp duy nhất để
bảo toàn Phong Hải Quận."
Từng câu truyền ra từ trong miệng Hoàng của Hồng Linh, không phải nói
riêng với Cung chủ Chấp Kiếm Cung, mà truyền khắp toàn bộ chiến trường,
thậm chí còn xuyên thấu lưới lớn màu vàng, rơi vào trong tai toàn bộ tu sĩ nhân
tộc ở nơi đây.
Hiển nhiên, đây là hành động có mục đích.
Trong thời gian ngắn, tâm thần toàn bộ người nghe đều bị chấn động, lời nói
từ Hoàng của Hồng Linh có đủ lực lượng huyền diệu, khiến người nghe không
thể điều khiển cảm xúc, tự động dâng lên cảm giác tuyệt vọng.
"Bản thân là một Hoàng, lại nói ra loại lời nói vớ vẩn như thế để phá hủy
tâm ý chống cự của Phong Hải Quận, Hoàng của Hồng Linh, ngươi sốt ruột
rồi."
Giọng nói của Cung chủ bình tĩnh như kể chuyện xưa, không có bất kỳ gợn
sóng nào, tựa như bàn thạch, mặc kệ sóng to gió lớn trùng kích, vẫn trầm ổn
như định hải thần châm.
Giờ phút này, theo lời nói của Cung chủ vang vọng, gợn sóng trong lòng tu
sĩ nhân tộc Phong Hải Quận hình thành do lời nói từ Hoàng của Hồng Linh
cũng nhanh chóng được trấn an xuống.
Cũng trong một cái chớp mắt này, thân ảnh Cung chủ trên bầu trời bước ra
một bước, giơ tay phải lên, Đế Kiếm bên cạnh lập lòe phát ra ánh sáng rực rỡ,
hình dạng cải biến, lại hóa thành một cây trường thương, được Cung chủ cầm
chặt, đánh thẳng đến Hoàng của Hồng Linh.
Cải hai giao thoa lẫn nhau, thiên địa biến sắc, trực tiếp giết tới màn trời cao,
mặc dù người ở chiến trường phía dưới rất nhanh liền không nhìn thấy thân ảnh
của bọn họ, nhưng chấn động truyền đến từ bầu trời vô cùng kịch liệt.
Chém giết trên chiến trường cũng đang tiếp tục.
Sau khi tất cả mọi quân đoàn nhân tộc lui về sau, pháp bảo Cấm Kỵ Quận
Đô liền bắn ra ánh sáng lập lòe, từng đạo đến từ toàn bộ pháp bảo Cấm Kỵ các
tông Phong Hải Quận, trên lưới lớn huyễn hóa ra khí linh, toàn diện bộc phát,
gào thét lao đến bên ngoài, ý đồ ngăn cản thế tiến công của Thánh Lan tộc.
Nhưng Phong Hải Quận dù sao cũng là lực lượng một Quận, xa xa không
bằng Thánh Lan tộc là cả một vực, cho nên từ đầu đến cuối, tiết tấu đều nằm
trong tay của Thánh Lan tộc.
Mặc dù bây giờ chỉ đối mặt với một vương triều là Hồng Linh, nhưng vẫn
khó có thể chống cự, chỉ có thể miễn cưỡng thủ vững, kéo dài thời gian tan vỡ,
chờ đợi viện quân Hoàng Đô đến.
Thời gian, cứ như vậy chậm rãi trôi qua.
Rất nhanh trôi qua bảy ngày.
Trận chiến trận này, một mực kéo dài cho tới tận bây giờ, bất kể là đêm hay
là ban ngày, tiếng nổ vang thời khắc vang vọng, chém giết không ngừng tiến
hành.
Mặc dù Cung chủ vẫn chưa trở về, nhưng dưới sự an bài của phó Cung chủ
và Đại Trưởng Lão của Chấp Kiếm Đình các Châu, hết thảy mọi thứ vẫn tự
động vận hành như cũ, sau khi phòng tuyến trải qua mấy lần gần như muốn tan
vỡ, cuối cùng vẫn tạm thời thủ vững.
Phòng tuyến thứ năm phía sau vạn dặm cũng đã được xây dựng hơn phân
nửa.
Về phần Hứa Thanh, hắn cũng không chỉ một lần tiến vào bên trong chiến
trường, thích ứng tiết tấu chiến tranh, quen thuộc biến hóa của từng quân đoàn,
bản thân cũng tự giết không ít kẻ địch, mà thương thế cũng không thể tránh
được.
Tuy có thủy tinh màu tím khôi phục, nhưng cái loại mỏi mệt tâm thần này
không cách nào tiêu tán, chỉ có thể không ngừng tích lũy trong lòng, giữ trong
yết hầu, khiến người ta biến thành trầm mặc.
Hắn cũng có mấy lần gặp phải tu sĩ Linh Tàng của Thánh Lan tộc ở trên
chiến trường.
Cũng may hắn chưa từng xâm nhập sâu, miễn cưỡng bảo vệ tính mạng,
nhưng cũng có một lần bị thương nặng đến mức gần chết.
Cuối cùng hắn gặp Khổng Tường Long, gia nhập vào tiểu đội của Khổng
Tường Long, cùng Sơn Hà Tử và mấy trăm người, khống chế một cỗ khôi lỗi
chiến tranh, tham dự đến trình độ chiến trường càng sâu hơn.
Mà dưới Thánh Lan tộc điên cuồng tiến công, trong thời gian bảy ngày, bên
phía Phong Hải Quận căn bản không có chút thời gian nghỉ ngơi nào, chiến
tranh với cường độ mạnh như thế, khiến cho thần kinh của mỗi người đều bị
kéo căng cực độ.
Chỉ có thời điểm luân chuyển quân đoàn, mới có thời gian tạm thời nghỉ
ngơi và hồi phục, mỗi lần tới giờ phút đó, Khổng Tường Long đều nằm bệt trên
mặt đất, ngẩn người nhìn bầu trời, không nói một câu.
Sơn Hà Tử cũng là như thế, ngày bình thường gã không thích uống rượu,
nhưng ở thời điểm này, cũng tựa lưng trên một cỗ khôi lỗi chồng chất vết
thương, gương mặt hốc hác đầy râu ria …uống rượu.
Rõ ràng đang ở năm tháng thuộc về thời trẻ tuổi, nhưng trên mặt của y lại
nhiều hơn vẻ tang thương.
Hứa Thanh nghe nói, vào nửa tháng trước, ngày thứ ba sau khi Dạ Linh
chết, Vương Thần cũng đã chết trận.
Là vì giúp đỡ Sơn Hà Tử.
Trong thời kỳ chiến tranh, lúc song phương thu dọn chiến trường, bọn họ
không tìm thấy thi cốt của Vương Thần, y đã hòa cùng một chỗ với vô số máu
thịt trên chiến trường, chết không toàn thây.