Hứa Thanh biết rõ những thứ này, chúng nó chính là Thu Cát Giả do pháp
khí hình thoi của Hắc Thiên tộc tạo thành.
Mà trạng thái đặc thù của chúng nó, khiến cho chúng nó không cách nào bị
người khác cảm giác, cực kỳ khó chơi, lúc bình thường cũng đều dựa vào lưới
lớn màu vàng dùng lực lượng đánh ký hiệu lên trên.
Nhưng giờ phút này, dưới tiếng vang của đạo chuông truyền ra, trong khi tất
cả mọi thứ đều bị áp chế, thân ảnh của chúng nó cũng theo đó lộ ra bên ngoài.
Trong nháy mắt tiếp theo, khôi lỗi chiến tranh chờ lệnh hồi lâu của nhân tộc
lập tức lao ra.
Hơn vạn khôi lỗi, hóa thành hơn vạn người khổng lồ, tiến vào chiến trường,
phóng thẳng đến những con Thu Cát Giả kia.
Chiến tranh, chính là đánh cờ.
Đơn thuần phòng thủ cũng sẽ thời khắc biến thành phản kích, thủ đoạn cũng
không phải chỉ có một dạng.
Tổng thể nhìn như phức tạp, nhưng trên thực tế cũng rất đơn giản, cái cối
xay chiến tranh này, mỗi khi vận hành một bước, đều phải trả giá cực lớn.
Bất kể đúng sai, nó đều cần có máu thịt để vận hành.
Bởi vì từ bên trong cối xay nghiền ra, ngoại trừ tiếng nổ vang, chỉ có tử
vong, về phần thắng bại, chẳng qua chỉ là vật phụ thuộc.
Hứa Thanh trầm mặc, nhìn chiến trường xa xa.
Bầu trời chiến trường không có biến hóa rõ ràng, trong tầm mắt đều là một
màu u ám.
Cho dù đang là ban ngày cũng là như thế, ban đêm thì lại càng là như vậy.
Âm thanh, máu tanh, dị chất, là điểm chính ở nơi này, mà trận chiến tranh
tàn khốc ăn thịt người này đến cùng kéo dài bao lâu, không ai biết được đáp án.
Có thể tưởng tượng, khi loại chém giết không có kết quả này cứ lập đi lập
lại, sẽ mang đến cho người khác áp lực lớn đến bao nhiêu.
Dưới dạng áp lực này, sẽ dâng lên dạng tuyệt vọng gì.
Hứa Thanh lặng lẽ thu hồi ánh mắt, hắn đã quan sát không sai biệt lắm đối
với tổng thể chiến trường, giờ phút này chém giết vẫn còn đang tiếp tục, các
loại thủ đoạn của song phương vẫn không ngừng triển khai trên chiếc cối xay
thịt chiến tranh này.
Tử vong, đã là việc rất bình thường.
Còn sống, mới là kỳ tích.
Nhưng ít ra đến tận bây giờ, Hứa Thanh cũng không nhìn thấy quá nhiều
lính đào ngũ lui ra phía sau.
"Không thể lui được nữa."
Hứa Thanh thì thào, đứng trên núi khôi lỗi bỏ đi, quay đầu nhìn lại Phong
Hải Quận, dù hắn từ nhỏ đã trải qua vô số khổ nạn, một đường đi tới tận ngày
hôm nay, cũng có lo lắng trong lòng, lại càng không cần phải nói tới những
người khác.
Mà lo lắng, mới đúng là một con người nguyên vẹn phải có.
Hồi lâu sau, Hứa Thanh thu hồi ánh mắt nhìn Phong Hải Quận, ngẩng đầu
nhìn tới những cái pháp khí hình thoi không ngừng tràn ra lực lượng trên màn
trời xa xa.
"Trên những thứ pháp khí này, mơ hồ có một chút lực lượng Hồng Nguyệt."
Đây là thứ Hứa Thanh cảm nhận được sau khi quan sát ở cự ly xa, đồng thời
những bông tuyết màu đen tràn ngập trên chiến trường cũng cho hắn một loại
cảm giác như vậy.
Chỉ là khoảng cách hơi xa, cho nên cảm thụ không phải rất rõ ràng.
Vì vậy sau khi Hứa Thanh trầm ngâm một lát, thân thể của hắn bỗng nhoáng
một cái, rời khỏi núi khôi lỗi vứt đi, muốn đi đến chiến trường.
Lúc đi ngang qua lão đầu thần sắc chết lặng đang ngồi, lão nhân này bỗng
nói một câu với Hứa Thanh.
"Hãy còn sống trở về!"
Giọng nói khàn khàn, mơ hồ không rõ.
Hứa Thanh dừng bước chân lại, mơ hồ nghe rõ tiếng nói của đối phương,
quay lại nhìn lão đầu.
Hắn không biết đối phương, sau khi đi tới nơi này, cả hai cũng không nói gì
với nhâu, đây cũng chính là câu đầu tiên.
Lão đầu không nói lời gì nữa, nhìn qua chiến trường, lộ ra thần sắc bi ai.
Hứa Thanh trầm mặc, nhẹ gật đầu, hóa thành một đạo cầu vồng xông lên
lưới lớn màu vàng trên tiền phương.
Hắn muốn đi tới bên trong chiến trường, cảm thụ bông tuyết màu đen đến từ
lực lượng pháp khí hình thoi trên màn trời một chút, nếu như hai thứ này thật sự
là do lực lượng Hồng Nguyệt thúc giục, Hứa Thanh cảm thấy có lẽ mình có thể
phát huy trợ giúp cực lớn đối với trận chiến tranh này.
Cho nên lúc này hắn liền triển khai tốc độ cao nhất, chỉ trong chốc lát liền
xuyên thấu qua tấm lưới lớn màu vàng, đạp chân lên trên vùng đất do máu thịt
chồng chất tạo thành.
So với bên trong lưới lớn, mùi máu tươi cùng với ẩm ướt do máu tươi phun
ra hình thành ở bên ngoài nồng đậm hơn nhiều, không có bất kỳ thứ gì ngăn
cản, ập thẳng vào mặt Hứa Thanh.
Ẩm ướt, khó ngửi.
Dù là hạng người ngày bình thường thích giết chóc, chợt ngửi thấy mùi vị
này cũng sẽ có cảm giác buồn nôn, cảm thấy không khỏe.
Bởi vì số lượng người tử vong quá nhiều, thế cho nên không khí nơi đây ẩn
chứa một loại cảm xúc tuyệt vọng đến cực hạn.
Dưới cảm xúc này tiêm nhiễm, hai mắt mọi người theo bản năng trở nên đỏ
thẫm, vô luận là hoảng sợ hay là kích thích, ánh mắt màu đỏ vẫn không thay
đổi, nhất là ở dưới hai loại cảm giác chấn động này giao thoa lại càng là như
vậy.
Mà sau khi đi vào chiến trường, cũng hoàn toàn khác biệt cùng với khi đứng
ở xa xa nhìn tới.
Trùng kích tới từ thị giác, thính giác, khứu giác đập thẳng vào mặt, hết thảy
càng thêm trực quan hơn nhiều.
Vẻ mặt thống khổ, tàn nhẫn dữ tợn, truy kích và lui ra phía sau, điên cuồng
và mờ mịt, tất cả mọi thứ tựa như có một họa sĩ ở trên bầu trời, phác họa tất cả
những thứ này ra, vô cùng cẩn thận vẽ ra trước mắt Hứa Thanh.
Thậm chí trong lúc bất tri bất giác, đối phương cũng vẽ hắn vào bên trong,
trở thành một điểm rất nhỏ không có ý nghĩa trong bức tranh chiến tranh này.
Mà bên cạnh điểm nhỏ này, một thân ảnh Thánh Lan tộc mang theo dữ tợn,
mang theo tàn nhẫn, đang gào thét tới gần, đánh về phía về đầu Hứa Thanh.
Tuyết đen hình thành pháp khí giống như quỷ trảo, bộc phát ra uy thế không
tầm thường, nhưng trong khi tu sĩ Thánh Lan tộc này đang lộ ra nụ cười tàn
nhẫn, Hứa Thanh trước mắt gã bỗng dưng biến mất.
Trong nháy mắt tiếp theo, một thanh dao găm màu đen cắt qua cổ của gã.
Trong lúc máu tươi tung bay, trong lúc đầu lâu bay lên, vị tu sĩ Thánh Lan
tộc này thấy được một thân ảnh đứng bên cạnh một cổ thi thể không đầu.
Hứa Thanh liếm đi máu tươi bắn tung tóe đến bên khóe miệng, mùi vị mặn
mặn chát chát khiến cho hai mắt bị chiến tranh tiêm nhiễm thành màu đỏ của
hắn bỗng tiết ra sát khí vốn che giấu bên trong thân thể.
Hứa Thanh cũng không lãng phí thời gian, cả người nháy mắt lao ra, khuếch
tán lực lượng độc cấm, bao phủ ở bên ngoài bản thân.