Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1119: Địa ngục trần gian (6)




Về phần bản thân Thiên Lan sơn mạch, đã bị Thánh Lan tộc tiến hành cải

tạo trong nửa tháng này, xây dựng vô số công trình, mọc lên trên trăm vạn ngọn

tháp nhọn thật cao.

Từng đạo tia chớp chạy từ ngọn tháp, tạo thành một tấm võng tia chớp cực

lớn, bao phủ bát phương.

Trong đó thi thoảng lại có tia chớp bị dẫn dắt bay lên trên không, chui vào

bên trong bầu trời, truyền ra từng trận thiên lôi nổ vang đinh tai nhức óc, cũng

khiến cho mây mù đen nhánh ở bên trên phân rõ giới hạn, lộ ra những vật thật

lớn như ẩn như hiện ở trong mây mù trên trời.

Những thứ quái vật khổng lồ này, từng cái đều lớn khoảng một trượng, bộ

dạng thống nhất đều là hình thoi, ở giữa tồn tại một con mắt màu đỏ.

Số lượng không dưới mười vạn.

Chúng nó tồn tại ở bên trong đám mây mù vô biên vô hạn trên bầu trời, trải

khắp ở trên tiền tuyến chiến trường, tản ra từng trận uy áp kinh khủng, đồng

thời cũng có từng trận âm thanh ông ông vận hành giống như thú lớn gào thét,

liên tục vang vọng.

Những nơi âm thanh đi qua, hư vô vặn vẹo, bát phương mơ hồ, tựa như

Thần Linh lẩm bẩm.

Những thứ này, chính là pháp khí chiến tranh mà Hắc Thiên tộc cung cấp

cho Thánh Lan tộc.

Âm thanh mà chúng nó phát ra có thể phá hủy tâm thần, uy áp chúng nó tràn

ra có thể nghiền nát máu thịt, pháp thuật chúng nó phóng xuất ra có thể khiến

bát phương tan vỡ.

Mà thứ nguy hiểm nhất, chính là Thu Cát Giả mà chúng nó tràn ra.

Đó là một loại tồn tại kỳ dị không nhìn thấy cũng không cách nào cảm giác

được, chúng nó qua lại bên trên chiến trường, tựa như sứ giả tử vong vác theo

liêm đao, tạo thành thương vong cực lớn đối với nhân tộc.

Bọn nó ra tay, không hề đơn giản chỉ là những binh sĩ chiến đấu, còn bao

hàm thêm cả việc phóng thích xâm nhập.

Dị chất tràn ra từ trên người bọn chúng khác với cấm khu và cấm địa.

Đó là một loại ô nhiễm nghiêm trọng chuyên môn nhằm vào nhân tộc.

Nhân tộc trong phạm vi Thu Cát Giả thường thường không ra tay mấy lần,

thân thể sẽ trở nên héo rũ, cuối cùng dị hoá trong cơ thể bộc phát, biến thành

thú vật dị hoá đánh mất thần trí.

Mà những thứ này, chỉ là một trong thủ đoạn chiến tranh của Thánh Lan tộc.

Bầu trời chiến trường là màu đen, hiện ra âm trầm, hóa thành áp lực, còn có

từng bông tuyết màu đen rơi xuống.

Những bông tuyết này, là một loại thủ đoạn khác của Thánh Lan tộc.

Chúng nó chợt nhìn là tuyết, nhưng nếu như cẩn thận nhìn kỹ liền có thể

phát hiện, trên vô số những bông tuyết này, mỗi một bông đều mọc ra bàn tay

bàn chân nho nhỏ, còn có gương mặt dữ tợn.

Chúng nó không chỗ nào không có, có thể tự mình tạo thành pháp thuật,

cũng có thể tổ hợp với nhau cùng một chỗ hóa thành thần thông, bọn chúng lan

tràn ở trên chiến trường, nếu như bị nhân tộc hô hấp hít vào, hay là nhiễm ở trên

người, liền sẽ trở thành kịch độc.

Mà bọn nó còn có sự biến hóa vô tận, thậm chí còn có thể hóa thành vũ khí

trong tay tu sĩ Thánh Lan tộc.

Rất khó lòng phòng bị.

Trong mây mù có pháp khí hình thoi, dưới mây mù trôi nổi vô số những

bông tuyết màu đen.

Nhưng những thứ này vẫn không phải là toàn bộ.

Mặt đất, còn bị Thánh Lan tộc hoạt hoá.

Vô số bùn đất và thi hài hội tụ, tạo thành từng con Đoạn Thủ cực lớn, hành

tẩu trên mặt đất.

Mà mỗi một con Đoạn Thủ xuất hiện, đại địa chỗ đó đều sẽ lõm xuống một

bộ phận, bị bông tuyết màu đen nhanh chóng nhồi vào.

Những con Đoạn Thủ đứt tay trên đại địa, cũng cầm lấy khóa sắt màu đen.

Số lượng khóa sắt vô tận, lan tràn đến trên bầu trời, xuyên qua mây mù, hội

tụ đến phía trên mây mù.

Nơi cuối cùng phía trên mây mù trên bầu trời, tồn tại một cái vòng xoáy

màu đen thật lớn.

Vòng xoáy này thoạt nhìn tựa như là một mặt trời vậy, ầm ầm chuyển động,

toàn bộ khóa sắt từ mặt đất lan tràn đến, đều xâm nhập vào bên trong vòng xoáy

màu đen này.

Theo Đoạn Thủ trên mặt đất kéo, những sợi khóa sắt truyền ra âm thanh rào

rào, tựa như có một tồn tại càng thêm kinh thêm khủng đang từ từ bị lôi ra.

Từng trận khí tức tanh tưởi khuếch tán ra từ bên trong cái vòng xoáy màu

đen này, hợp thành càng nhiều mây đen hơn nữa, tạo thành bông tuyết màu đen

càng đậm liên tục bay xuống.

Lúc này đại quân Nghênh Hoàng Châu cùng với Khuất Triệu Châu cũng đã

tới gần khu vực tiền tuyến, bọn họ hướng về bộ chỉ huy tiền tuyến truyền chờ

lệnh, trong lúc chờ đợi pháp chỉ cho phép tiến gần, chiến trường Thánh Lan tộc

mà bọn họ nhìn thấy, chính là như thế này.

Hứa Thanh đang ở phía trước đại quân, nhìn hết thảy mọi thứ xa xa, trong

lòng dâng lên gợn sóng cực lớn, đồng thời hắn cũng chú ý tới vô số thi hài trên

chiến trường.

Núi thây biển máu, hài cốt như rừng.

Hứa Thanh cả đời này giết chóc vô số, nhưng coi như là hắn, sau khi nhìn

thấy chiến trường, cũng bị tất cả mọi thứ ở nơi này khiến cho chấn động.

Rất nhiều, cực nhiều, thi hài....

Hầu như hơn phân nửa đều không thể hợp lại, khắp nơi trong tầm mắt đều là

máu thịt, hơi ngửi liền có thể ngửi thấy một mùi tanh tưởi tràn ngập.

Chiến tranh, tựu như cối xay thiên địa, nghiền ép xuống dưới, vạn vật chúng

sinh ở bên trong đều khó tránh khỏi số phận bị nghiền nát.

Trong trí nhớ của Hứa Thanh, Tam Linh Trấn Đạo Sơn đã là địa ngục nhân

gian, nhưng nếu như so sánh nó với nơi đây, liền cảm thấy không hề có ý nghĩa.

Nơi đây, mới thật sự là địa ngục trần gian.

Đội trưởng và đám người bên cạnh cũng đang nhìn về chiến trường phía xa,

tất cả đều nhao nhao trầm mặc.