Hầu như ngay khi Hứa Thanh xuất hiện, trên trăm vạn tu sĩ bốn phía, lấy hai
vị Đại Trưởng Lão của Chấp Kiếm Đình dẫn đầu, chắp tay cúi đầu về phía Hứa
Thanh.
Không nói tiếng nào, chỉ đơn giản cúi đầu.
Nhưng khí thế do trăm vạn người đồng thời cùng cúi đầu hình thành vẫn cực
mạnh, khiến cho kinh thiên động địa, khiến cho hoang dã nổ vang, thiên phong
vang vọng, bốn phương truyền ra từng tiếng sấm nổ.
Thậm chí giữa vô hình còn có lực lượng vận khí hội tụ.
Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn qua hết thảy mọi thứ.
Hắn biết rõ, thân phận Thư lệnh tùy hành thật ra không đảm đương nổi cái
cúi đầu này.
Nhưng giờ phút này, hắn đang đại biểu Cung chủ, cho nên hắn miễn cưỡng
có thể nhận được những cái cúi đầu này.
Mà càng trọng yếu chính là, tu sĩ Nghênh Hoàng Châu cùng Khuất Triệu
Châu, dưới sự trợ giúp của hắn mới được phóng xuất ra, xuất hiện ở nơi đây.
Cho nên, cái cúi đầu này, hắn có thể nhận được!
Hứa Thanh nghiêm nghị chắp tay, cúi đầu đáp lễ.
"Hứa thư lệnh, thay Cung chủ hạ lệnh!" Trên bầu trời, Đại Trưởng Lão của
Chấp Kiếm Đình ở Nghênh Hoàng Châu trầm thấp mở miệng.
"Viện quân Nghênh Hoàng Châu và Khuất Triệu Châu, dùng tốc độ cao
nhất, đi đến…Tiền tuyến phía Tây!" Hứa Thanh ngẩng đầu, giơ cao lệnh bài
Cung chủ, lớn tiếng mở miệng.
"Tuân pháp chỉ!"
Trăm vạn người đồng loạt gầm nhẹ.
Diêu Vân Tuệ đứng yên ở nơi xa, trong đầu nổ vang, thần sắc hoảng hốt, hết
thảy mọi thứ trước mắt tựa hồ đều tan biến, chỉ còn lại thân ảnh cao ngất được
trên trăm vạn người cúi đầu ở trong trận pháp.
Khắc sâu vào tâm thần.
Viên quân Nghênh Hoàng Châu cùng Khuất Triệu Châu không có lưu lại ở
Vũ Điền Châu, một khắc truyền tống ra ngoài, sau khi Hứa Thanh thay Cung
chủ hạ lệnh, trăm vạn đại quân liền gào thét di chuyển.
Bay nhanh về tiền tuyến chiến khu phía Tây.
Diêu Vân Tuệ cùng với một đám tu sĩ Ti Luật Cung, bọn họ tự nhiên có
chức trách của mình nên không thể đi theo, nhưng lúc này sau khi đại quân đi
xa, gợn sóng trong lòng mọi người trong tòa truyền tống trận trăm dặm này vẫn
cực lớn như trước, không cách nào tiêu tán.
Nhất là thân ảnh cuối cùng bước ra từ trong Truyền Tống Trận, được hơn
trăm vạn tu sĩ mà trong đó có rất nhiều đại tu Quy Hư cúi đầu, đã khắc sâu vào
trong lòng của tất cả mọi người ở nơi này.
"Đó chính là Thư lệnh tùy hành của Cung chủ Chấp Kiếm Cung..."
"Hứa Thanh!"
"Nghe nói Hứa Thanh này có chút mâu thuẫn với Diêu hầu."
Mặc dù tu sĩ Ti Luật Cung không để ý tới Hứa Thanh bằng Chấp Kiếm
Cung, nhưng cũng có nghe qua.
Nhất là giai đoạn trước chiến tranh, bởi vì Cung chủ Chấp Kiếm Cung thay
chức Quận Trưởng, Hứa Thanh đứng bên cạnh Cung chủ, tự nhiên cũng sẽ được
toàn bộ người trong Quận nhìn chăm chú.
Nhưng vô luận như thế nào, cũng xa xa không chấn động bằng một màn vừa
xong.
Mà giờ khắc này, cũng có người nhớ tới lời đồn Hứa Thanh và Diêu Vân
Tuệ không hợp, vì vậy liền lén lút nhìn Diêu Vân Tuệ.
Diêu Vân Tuệ trầm mặc.
Trong nội tâm của nàng dâng lên từng trận chấn động, từng màn quá khứ đã
qua hiện ra rõ mồn một ngay ở trước mắt nàng, sau đó liền hóa thành phức tạp.
Cho đến một lát sau, nàng đè xuống gợn sóng trong lòng, hạ lệnh cho tu sĩ
Ti Luật Cung bốn phía.
"Giữ nghiêm truyền tống trận nơi đây!"
Thân phận cùng tu vi, cùng với những gì trải qua trong khoảng thời gian
này, khiến cho trên người của Diêu Vân Tuệ có nhiều hơn không ít sự uy
nghiêm.
Giờ phút này theo nàng hạ lệnh, mọi người bốn phía riêng phần mình cúi
đầu hô vâng, thu hồi gợn sóng dâng lên trong lòng vì viện quân đến.
Nhưng viện quân đến, vẫn khiến cho đáy lòng bọn họ dâng lên một cỗ hy
vọng đối với cuộc chiến tranh này.
Hy vọng này giống như ngọn lửa, thiêu đốt Vũ Điền Châu, cũng bốc lên
trong Lâm Lan Châu, càng là bắt đầu lập lòe đến bên trong tiền tuyến phía Tây.
Mà giờ khắc này ở tiền tuyến phía Tây, sau khi nhân tộc cùng với Thánh
Lan tộc trải qua một trận chiến thông thường trong 13 ngày, song phương đều
đang tạm thời nghỉ ngơi và hồi phục.
Thả mắt nhìn tới, chiến trường lấy một đạo khe rãnh cực lớn ngoài vạn dặm
dưới Thiên Lan sơn mạch làm giới hạn, phân cách thành hai bộ phận phân biệt
rõ ràng.
Đầu cuối của khe rãnh vạn dặm là Thiên Lan sơn mạch, chỗ đó vốn là cửa
vào thứ ba của Lâm Lan Châu.
Bên ngoài khu vực sơn mạch rộng lớn trước kia, lại cách thêm hố sâu Thiên
Mục cùng với bình nguyên Cửu Châu, sau đó mới là địa phận của Thánh Lan
tộc.
Nhưng giờ phút này đứng từ trên cao nhìn xuống, Thiên Lan sơn mạch
giống như một con cự long không cách nào vùng vẫy, nằm ở nơi đó, không chịu
khuất phục dốc chút hơi tàn.
Tổng thể có thể nhìn thấy rất nhiều khu vực bị tàn phá, có không ít thân núi
sụp xuống, bốc lên từng đám khói đen nồng đậm.
Còn có rất nhiều mảnh vỡ pháp khí tràn ngập khắp bát phương.
Đó chính là dấu vết của chiến tranh.
Nơi đây, vốn là đạo phòng tuyến thứ ba nhân tộc đối kháng Thánh Lan tộc,
nhưng vào nửa tháng trước, theo bộ phận pháp bảo Cấm Kỵ Phong Hải Quận
tán loạn, nơi đây...Đã bị công phá.
Đại quân nhân tộc phải lui ra phía sau vạn dặm, mượn nhờ Cấm Kỵ võng
hình thành lại, thủ vững đạo phòng tuyến thứ tư.
Cho nên giờ phút này trên Thiên Lan sơn mạch không có nhân tộc, có cũng
đều là đại quân Thánh Lan tộc mặc áo giáp.
Số lượng cực nhiều, không dưới mấy trăm vạn, thậm chí ở phía sau sơn
mạch, nơi mà tầm mắt không cách nào chạm đến, bên trong khu vực lớn như
vậy, có thể nhìn thấy có rất nhiều lều vải hành quân.
Trong đó không chỉ là Thánh Lan tộc, còn có cả vô số tộc quần bị nô dịch
bên trong Thánh Lan vực.