Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1112: Tiểu sư đệ, ta ở trong này!! (3)




Giờ phút này, trong khi chúng tu bao vây chung quanh, chiếc áo liệm kia đã

bị che đến ngực, đồng thời còn có vài chục vị đại tu Quy Hư dưới sự dẫn dắt

của Đại Trưởng Lão Chấp Kiếm Đình ở Khuất Triệu Châu, đang triển khai pháp

thuật thần thông, oanh kích tới áo liệm.

Thứ giao thủ với bọn họ, là từng đạo thân ảnh dữ tợn do hắc khí trên áo liệm

màu đen tràn ra biến thành.

Bên trong có đủ các tộc, đồng dạng mặc áo liệm màu đen, tràn ra dị chất

kinh người.

Mà phía dưới cùng, bản thân áo liệm màu đen giống như một cái vực sâu,

khiến cho người ta có một loại cảm giác tà ác kinh khủng, bên trên là vô số hắc

khí vặn vẹo, giống như đang toàn lực vùng vẫy.

Bên trong truyền ra từng trận gầm kinh thiên động địa, chấn nhiếp tâm thần,

đồng thời còn kèm theo cả hơi thở.

Mỗi một lần thở, đều bộc phát ra một mảnh khói đen tử vong, những nơi đi

qua, những tu sĩ Quy Hư kia đều không thể không tránh né, mà tấm vải che thi

thể cũng vào thời điểm này lay động lên.

Cái này, chính là lực lượng phong ấn hội tụ cả một Châu tạo thành.

Mà Nghênh Hoàng Châu đến, cũng đưa tới sự chú ý của Khuất Triệu Châu,

thần sắc tu sĩ các tộc nơi này đều hiện lên vẻ kích động.

Trên đường đến đây, Hứa Thanh đã dùng quyền hạn bản thân, liên hệ trước

với Chấp Kiếm Đình ở Khuất Triệu Châu, cho nên bọn họ cũng không hề ngoài

ý muốn, chỉ là chờ mong đã lâu.

"Đa tạ Hứa thư lệnh tương trợ! Đa tạ chư vị đạo hữu Nghênh Hoàng Châu

tương trợ!"

"Kính xin mọi người triển khai lực lượng trấn áp, phối hợp chúng ta hoàn

thành phong ấn!"

Đại Trưởng Lão của Chấp Kiếm Đình ở Khuất Triệu Châu là một tu sĩ trung

niên, sau khi đảo mắt nhìn qua đại quân Nghênh Hoàng Châu, thần sắc của y

liền trở nên phấn khởi.

Hứa Thanh gật đầu, hắn biết lúc này không phải thời điểm hàn huyên, vì vậy

nhẹ nhàng vuốt ve Thanh Cầm một chút, sau đó Thanh Cầm gào thét một tiếng,

lao ra đầu tiên, trực tiếp liền phóng xuất ra một đạo Thần quang của bản thân về

phía áo liệm màu đen.

Thần quang hạ xuống, rất nhiều thân ảnh dữ tợn do hắc khí hình thành lập

tức tan vỡ, áo liệm chấn động, truyền ra tiếng gào thét từ bên trong.

Cùng lúc đó, tu sĩ Nghênh Hoàng Châu cũng nhanh chóng lao ra, dưới sự

chỉ huy của các tông, Chấp Kiếm Đình hạ xuống hai trận m Dương, bọn họ

quen việc dễ làm, khoanh chân ngồi vào trận pháp, âm thanh niệm kinh lần nữa

vang vọng.

"Ta ngậm thiên địa khí, đạo chú phong quỷ phương."

"Âm Dương đạo phong đến, không được làm trái lệ."

Thiên địa biến sắc, gió giục mây vần, Nghênh Hoàng Châu trấn áp, hai trận

pháp m Dương lập lòe, tiếng kinh vang vọng từ trên trời giáng xuống, ầm ầm

trấn tới áo liệm màu đen.

Áo liệm màu đen trên mặt đất ầm ầm rung động lắc lư, mà sự gia nhập của

Nghênh Hoàng Châu, cũng khiến cho chúng tu Khuất Triệu Châu mỏi mệt đã

lâu kích phát ra dư lực, lấy tốc độ nhanh hơn kéo tấm vải che thi thể bao trùm

áo liệm màu đen.

Mà đúng lúc này, trong khi Hứa Thanh đứng phía trên cái đầu bên phải

Thanh Cầm quét ngang nhìn qua áo liệm màu đen, ngọc giản truyền âm của hắn

đột nhiên rung động lắc lư, bên trong truyền ra một giọng nói đã lâu chưa nghe

thấy.

"Tiểu sư đệ, ta ở trong này! Ta nhìn thấy ngươi rồi, rốt cuộc ngươi đã tới,

nhanh tới đây giúp ta!"

Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, từ sau khi hắn và đội trưởng tách ra khỏi cây

Thập Tràng, đối phương thủy chung mù mịt không có tin tức, nếu không phải

hắn có niềm tin vững chắc là đội trưởng cho dù chỉ còn lại cái đầu cũng sẽ

không chết, Hứa Thanh cũng cho rằng đội trưởng đã....

Cho nên đáy lòng của hắn một mực có chút bận tâm.

Cho đến giờ phút này, bên trong Y Cấm, hắn thế mà lại nghe được giọng nói

của đội trưởng.

Hứa Thanh chợt nhìn lại.

Bên trong áo liệm màu đen bị bao phủ hơn phân nửa phía dưới, trong đông

đảo thân ảnh dữ tợn hình thành trong vô tận sương mù dày đặc, có một đạo thân

ảnh đang phất tay về phía Hứa Thanh, bộ dạng lờ mờ có vài phần tương tự cùng

với đội trường.

Bởi vì khoảng cách hơi xa, hơn nữa sương mù mông lung, cho nên Hứa

Thanh chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ, vả lại đối phương cũng tràn ra hắc

khí, chợt nhìn không quá khác biệt với những thân ảnh dữ tợn mà bản thân Y

Cấm sinh ra.

Cho nên sau khi Hứa Thanh đưa mắt nhìn qua, đáy lòng của hắn liền dâng

lên hồ nghi.

"Chưa từng nghe nói lực lượng Y Cấm sẽ sinh ra ảo giác....."

"Không phải ảo giác! Tiểu Thanh, nhanh tới đây cứu ta!"

Hứa Thanh nhướn mi lên, đứng trên đầu bên phải Thanh Cầm, cúi đầu đánh

giá cẩn thận, ánh mắt khóa chặt thân ảnh giống như đội trưởng kia, dần dần

nhìn ra đám khói đen cuộn mình sau lưng đối phương đang hình thành tình cánh

tay, dường như mang theo điên cuồng và phẫn nộ, giống như muốn bắt lấy y.

Một màn này, rõ ràng là đội trưởng đã làm ra điều gì khiến cho người người

oán trách rồi.

Mắt thấy như thế, Hứa Thanh liền xác định thân phận của đối phương.

"Thanh Cầm tiền bối, người nọ là sư huynh của ta, làm phiền lão nhân gia

ngài..." Hứa Thanh mở miệng về phía Thanh Cầm.

Thanh Cầm đang không ngừng tràn ra tia sáng đỏ tím của bản thân, mỗi lần

một quét xuống, đều khiến cho không ít thân ảnh Y Cấm tan vỡ, mà nó cũng

thừa cơ dùng ba cái đầu hút tới hút lui, giống như uống rượu vậy, sướng chết đi

được.

Sau khi nghe lời Hứa Thanh nói, đầu Thanh Cầm nhoáng qua một cái.

"Ự...c!"

Thân thể khổng lồ truyền ra một tiếng oanh, bay thẳng đến trong sương mù

dày đặc phía dưới Y Cấm, những nơi đi qua, hết thảy thân ảnh từ Y Cấm lao ra

nhao nhao phát ra âm thanh thê lương, hoặc là bị ánh sáng quét tản ra, hoặc là

trực tiếp bị đâm trúng chia năm xẻ bảy, hoặc là trực tiếp bị nuốt sống.

Trong chớp mắt, Thanh Cầm liền mang theo Hứa Thanh xâm nhập Y Cấm.

Một màn này cũng lập tức đưa tới sự chú ý của Chấp Kiếm Đình ở Nghênh

Hoàng Châu cùng Khuất Triệu Châu, thần sắc hai vị Đại Trưởng Lão biến đổi,

đồng thời lao ra.

Bây giờ thân phận Hứa Thanh trong mắt bọn họ không hề tầm thường,

không thể để xảy ra chuyện.

Còn có Huyết Luyện Tử chỗ đó cũng dùng tốc độ nhanh nhất, rõ ràng tu vi

không bằng hai vị Đại Trưởng Lão, thế nhưng lão lại là người thứ nhất phóng

tới cạnh Hứa Thanh.

Dù sao cũng là hài tử nhà mình, trong mắt của lão, trên chiến trường này,

phong ấn cũng được, sinh tử của người bên ngoài cũng được, an nguy của người

trong nhà là trọng yếu nhất, cho nên lão thủy chung không hề rời khỏi Hứa

Thanh quá xa.

Giờ phút này trong lúc ba vị này lao ra, Thanh Cầm đã mang theo Hứa

Thanh lần nữa xâm nhập vào trong Y Cấm, theo nó trầm xuống, mọi thứ ở bốn

phía liền trở nên đen nhánh, dị chất nồng đậm từ bát phương hội tụ đến, đồng

thời tiếng gào thét đến từ bên trong Y Cấm cũng càng lúc càng trở nên điếc tai.

Mà thân ảnh mơ hồ của đội trưởng ở phía trước cũng đã trở nên rõ ràng hơn

không ít so với lúc trước, y đang toàn lực lao ra từ bên trong Y Cấm, nhưng giờ

phút này vô số những đại thủ sau lưng cũng đã sắp đuổi kịp tới y.

Nguy cơ ngay ở trước mắt, đội trưởng cũng liều mạng, trong mắt y lộ ra

điên cuồng, toàn thân nhoáng một cái, trên thân thể lập tức mọc ra vô số con

mắt, toàn bộ thoát ly khỏi thân thể, bay thẳng đến những cái đại thủ kia, khảm

nạm vào bên trong, sau đó tự bạo nổ tung.

Trong tiếng nổ vang, có không ít đại thủ trực tiếp bạo khai, nhân cơ hội này

đội trưởng liền xông lên, phóng thẳng đến phía Hứa Thanh.

"Tiểu sư đệ!" Đội trưởng giơ tay phải lên, muốn chụp vào Thanh Cầm,

nhưng mà giờ phút này khoảng cách của song phương còn có 100 trượng