Đại Điểu Thanh Cầm ự...c một tiếng, lộ ra ba cái đầu thật lớn từ trong mây
mù, hưng phấn nhìn Hứa Thanh, lộ ra động tác nuốt nước bọt, giống như còn
muốn tiếp tục đi diệt tộc.
Cái đầu bên phải lại càng nhanh chóng đưa đến phía dưới Hứa Thanh, đặt
Hứa Thanh lên đỉnh đầu mình.
Theo thần niệm Hứa Thanh truyền ra, trong mắt Thanh Cầm lộ ra thần thái
mãnh liệt, đôi cánh chợt vỗ, bầu trời Quận Đô lập tức nổ tung, trong tiếng nổ
vang, Thanh Cầm mang theo Hứa Thanh tan biến khỏi khu vực này.
Tốc độ của Thanh Cầm cực nhanh, trên cự ly ngắn không chậm hơn bao
nhiêu so với truyền tống trận, nhưng từ quãng đường dài nhìn, cuối vẫn không
tiện lợi bằng truyền tống trận, nhưng mà Hứa Thanh không muốn bạo lộ hướng
đi cụ thể của bản thân, mặc dù hắn cũng hiểu rõ, khả năng này không lớn,
nhưng cẩn thận cần thiết vẫn phải có.
Vì vậy sau khi rời khỏi phạm vi Quận Đô, hắn mới đi tìm một chỗ truyền
tống trận của Chấp Kiếm Cung, cùng với Thanh Cầm đã thu nhỏ rất nhiều, cùng
nhau bước vào và tan biến ở bên trong.
Cứ như vậy sau nhiều lần gián tiếp truyền tống, vào ba ngày sau, Hứa Thanh
cùng với Thanh Cầm đã xuất hiện ở biên giới Nghênh Hoàng Châu, ở bên ngoài
mảnh bắc nguyên.
Giờ phút này tuy là buổi trưa, nhưng ánh mặt trời ở nơi đây hình như chỉ
còn lại có ánh sáng, không có chút độ nóng nào, từng trận băng hàn gào thét
thổi qua, dấy lên từng mảnh bông tuyết như biển, tràn ngập khắp thiên địa.
Gió lạnh rét thấu xương, mặt đất là một mảnh trắng xóa, chỉ có Thái Sơ Ly
U Trụ kinh thiên động địa, đứng sừng sững ở giữa thiên địa xa xa, làm cho
người ta có một loại cảm giác hùng tráng.
Chỉ là bất quá trong trí nhớ của Hứa Thanh, bốn phía chung quanh Thái Sơ
Ly U Trụ có vô số lều vải vờn quanh, khiến cho nơi đây gần như trở thành một
thành trấn bình thường của nhân tộc tụ tập.
Nhưng bây giờ phần lớn lều vải nơi đây đều trống rỗng, gió lạnh thổi qua,
hất bay vô số cửa lều vải, truyền ra âm thanh rắc...rắc....
Chỉ có lẻ tẻ một chút thân ảnh già nua, thỉnh thoảng bao bọc bản thân cực kỳ
chặt chẽ, xuất hiện ở trong gió rét.
Những người này không phải Chấp Kiếm Giả, mà là cư dân nơi đây.
Hiển nhiên là được Chấp Kiếm Đình lưu lại, không để cho những người tuổi
già sức yếu như bọn họ đi tham chiến.
Hứa Thanh đứng ở trên trời, đưa mắt nhìn cung điện màu đen trên đỉnh Thái
Sơ Ly U Trụ, hắn có thể cảm nhận được trong đó có tồn tại Chấp Kiếm Giả,
nhưng số lượng cũng không nhiều.
"Thái Sơ Ly U Trụ....." Hứa Thanh ý bảo Thanh Cầm quanh quẩn ở chỗ
này.
Mây mù bởi vì Thanh Cầm đến mà hội tụ lại, Hứa Thanh ở trong sương mù
ngóng nhìn cây cột kinh thiên động địa này, muốn hoàn thành mục đích chuyến
đi lần này của hắn, cần phải dùng Thái Sơ Ly U Trụ nghiệm chứng một chút.
Vì vậy tay phải Hứa Thanh bỗng nhiên giơ lên, cách không chộp một trảo.
Đồng thời cũng vận hành Quỷ Đế Cung trong cơ thể, thân ảnh Quỷ Đế
khoanh chân đả tọa trong đó chợt mở mắt ra.
Thái Sơ Ly U Trụ bên dưới lập tức chấn động mãnh liệt lên, một màn này
cũng lập tức đưa tới tán tu cùng với Chấp Kiếm Đình Nghênh Hoàng Châu chú
ý, thần sắc nhao nhao biến hóa, bọn họ cũng đã nhận ra trong mây mù trên bầu
trời như ẩn như hiện thân ảnh một con đại điểu.
"Người đến là ai!"
Sau khi đến Nghênh Hoàng Châu, ẩn giấu cũng đã mất đi ý nghĩa, Hứa
Thanh đứng trên Thanh Cầm, lấy ra Kiếm Lệnh, bình tĩnh mở miệng.
"Hứa Thanh."
Theo giọng nói Hứa Thanh truyền ra, Thanh Cầm phía dưới khẽ vỗ cánh,
mây mù tràn ngập quanh người hắn tản ra, thân ảnh của hắn lập tức được Chấp
Kiếm Giả lưu giữ lại ở bên trong Chấp Kiếm Đình Nghênh Hoàng Châu nhìn
thấy.
Bên những Châu khác, có lẽ Chấp Kiếm Giả còn cần phải phân biệt tên
trước, sau đó lại phân biệt bộ dạng Hứa Thanh, từ đó sơ bộ biết được thân phận,
sau đó phối hợp với Kiếm Lệnh, cuối cùng mới xác định được thân phận cụ thể
của hắn.
Nhưng trong Nghênh Hoàng Châu thì khác, đối với Chấp Kiếm Giả nơi này
mà nói, ký ức về bộ dạng Hứa Thanh vô cùng rõ ràng.
Dẫu sao lúc hắn tấn chức cùng với vấn tâm tràn ra ánh sáng vạn trượng, toàn
thể Chấp Kiếm Giả của Nghênh Hoàng Châu đều chứng kiến, cho nên sau khi
trận pháp Chấp Kiếm Đình tản ra, xác định Kiếm Lệnh Hứa Thanh, từng đạo
thân ảnh Chấp Kiếm Giả lưu thủ nơi này liền cấp tốc bay ra.
"Hứa Thanh!"
"Là Hứa thư lệnh!"
Hứa Thanh nhận ra phần lớn những Chấp Kiếm Giả này, sau khi bọn nhìn
thấy Hứa Thanh, thần sắc cũng đều hiện lên vẻ thân thiết, lập tức bái kiến, một
Chấp Kiếm Giả chịu trách nhiệm lưu thủ tiến lên một bước, cung kính mở
miệng.
"Hứa thư lệnh, ngài muốn mở ra Thái Sơ Ly U Trụ sao? Có cần chúng ta
phối hợp hay không?"
Hứa Thanh lắc đầu, hắn biết phía dưới Thái Sơ Ly U Trụ trấn áp Quỷ Động,
không thể tùy tiện mở ra, mà hắn cũng chỉ tới đây để thử nghiệm mà thôi, vì vậy
tay phải bỗng nhiên trảo một cái, Thái Sơ Ly U Trụ lập tức càng rung động lắc
lư mãnh liệt hơn.
Nhưng hắn hiểu được, mình cũng chỉ có thể làm được điểm này, muốn chân
chính từ rung chuyển rút ra, lấy tu vi bây giờ của hắn, căn bản không có khả
năng hoàn thành.
Nhưng mà, mục đích của Hứa Thanh cũng không phải là lấy ra Thái Sơ Ly
U Trụ, mà là...
"Khí linh!" Hứa Thanh bỗng nhiên mở miệng, thanh âm như thiên lôi vang
vọng, dưới hắn hô hoán, khí linh trên Thái Sơ Ly U Trụ, chính là mục đích lần
này của hắn.
Hồi lâu, theo Thái Sơ Ly U Trụ chấn động, một tiếng rên nhẹ truyền khắp
thiên địa từ trên Thái Sơ Ly U Trụ khuếch tán ra.
m thanh xuyên qua cửu tiêu, rung chuyển bát phương, đồng thời một đôi
mắt thật to bỗng nổi lên trong Thái Sơ Ly U Trụ, tràn ra vẻ tang thương tràn
ngập bát phương, lúc nhìn Hứa Thanh, bên trong đôi mắt này rõ ràng lộ ra một
tia nghi ngờ.
Một màn này khiến cho Chấp Kiếm Giả nơi đây nhao nhao chấn động, bọn
họ tự nhiên biết rõ Thái Sơ Ly U Trụ có khí linh, nhưng bình thường khí linh
này luôn ở trong trạng thái ngủ say, toàn bộ Chấp Kiếm Đình chỉ có Đại Trưởng
Lão mới có khả năng câu thông cùng nó.
Nhưng bây giờ, sau khi Hứa Thanh mở miệng, đối phương thế mà lại tỉnh
lại.