Lời nói của Hứa Thanh vang vọng khắp bốn phương.
Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, vẻ điên cuồng trong mắt của hắn cũng
không hề nồng đậm, chỉ có một tia.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, nhất là sau khi không chỉ một lần
tiến hành loại chuyện hiệp thương hữu hảo này, Hứa Thanh đã rất quen thuộc
với việc làm thế nào để dễ dàng thương thảo.
Ví dụ như thương thảo với Cổ Linh Hoàng và ngón tay Thần Linh, dưới sự
thương thảo ôn hòa của hắn, cả hai đều đạt thành nhất trí, mà dựa theo những
lần thành công như thế, khiến cho lúc này Hứa Thanh không hề có chút áp lực
tâm lý nào đối với ba vị lão tổ Cận Tiên tộc trước mắt này.
Hắn biết rõ, muốn bàn bạc cân nhắc với người khác, cần dùng sự chân thành
để làm vũ khí, như vậy mới có hiệu quả tốt nhất.
Trong lòng nhất định phải mang theo thành ý, mới có thể đả động đối
phương.
Càng đơn giản và càng trực tiếp, thì hiệu quả lại càng tốt.
Vì vậy những lời hắn nói lúc trước, đều là sự thật.
Nếu như Phong Hải Quận cũng rơi vào tay giặc, như vậy Chấp Kiếm Cung
còn phong ấn Thần Linh để làm gì nữa?
Thời điểm này thả Thần Linh ra, mặc kệ hết thảy chết sống, mới phù hợp
với suy luận nhất.
Phù hợp suy luận, lợi và hại cũng vô cùng rõ ràng, như vậy liền có thể có đủ
hiệu dụng xứng đáng cho trận thương nghị này.
Cho nên ngay sau khi Hứa Thanh nói xong, sắc mặt của ba vị tu sĩ Cận Tiên
tộc trên bầu trời cũng đều trở nên khó coi.
Địa vị của bọn họ ở trong Cận Tiên tộc cực cao, đều là lão tổ, nhưng cho dù
là như vậy thì bọn họ cũng cũng không phải không thừa nhận, một khi Hứa
Thanh thật sự cởi bỏ phong ấn Thần Linh, như vậy.... Cận Tiên tộc tồn tại cùng
Quận Đô, nhất định là mục tiêu đầu tiên bị Thần Linh thôn phệ.
Bởi vì đích xác là nhân tộc bên trong Quận Đô có quá nhiều phàm nhân, lại
còn có đông đảo pháp bảo Cấm Kỵ biến thành một màn võng thủ hộ, cho nên
thay vì phải phí sức lực thật lớn để thôn phệ một chút điểm tâm nhỏ, so với tiêu
hao lực lượng nhỏ hơn, dùng một bữa tiệc lớn thật phong phú, giữa hai lựa chọn
này, lựa chọn thế nào thì không cần nói cũng biết.
Tuy rằng đại giới của việc này chính là Phong Hải Quận liền hoàn toàn thật
sự hỏng mất.
Nhưng sự thật bây giờ cũng là như vậy, nếu như không đủ vật tư, tiền tuyến
sụp đổ cũng là điều tất nhiên, kết quả cuối cùng cũng đều giống nhau.
Kể từ đó, một câu hỏi các ngươi dám sao của Hứa Thanh, liền biến thành
một trận dư âm, không ngừng vang vọng bên trong thiên địa, và bên trong tâm
thần của ba vị lão tổ Cận Tiên tộc này.
Hồi lâu sau, nữ tử Cận Tiên tộc ở giữa bỗng nhiên mở miệng.
"Ngươi là tu sĩ đầu tiên ta thấy dám dùng loại tu vi này để uy hiếp tộc của
ta, thế nên ngươi mới tới Di Linh tộc trước, nhưng mục đích thực sự, chính là
muốn dẫn chúng ta xuất hiện, thật giỏi tính toán, tâm cơ rất sâu."
"Mà Phong Hải Quận bảo trì bộ dạng nguyên bản, tất nhiên là tốt nhất đối
với chúng ta."
"Như vậy, ngươi có yêu cầu gì?"
"Đây là hiệp thương." Biểu cảm Hứa Thanh nghiêm túc, uốn nắn lời đối
phương một chút.
Hắn không hề bất ngờ về việc đối phương chịu thỏa hiệp, chỉ cần là người
có đầu óc suy luận, đều sẽ xử lý như vậy, mà hắn biết rõ, việc này thật ra vẫn
còn chưa kết thúc.
Trong lúc này, còn phải xem tất cả mọi việc có đáng giá hay không, điểm
này lúc hắn ở trong Thất Huyết Đồng đã hiểu rất rõ, nếu như yêu cầu hắn đưa ra
khiến cho người ta cảm thấy không đáng, như vậy hết thảy náo loạn, sẽ lập tức
bắt đầu.
"Hết thảy tài nguyên chiến trường cần thiết đều phải bán với giá ổn định,
cho phép thiếu nợ!" Hứa Thanh nhìn lên ba vị tu sĩ Cận Tiên Tộc trên bầu trời,
chậm rãi mở miệng.
"Ngươi đã để cho ta biết cái gì gọi là hiệp thương, về phần yêu cầu của
ngươi... Phàm là hạ tộc của Cận Tiên tộc, có thể!"
Nữ tử Cận Tiên tộc mặt không cảm xúc, liếc mắt nhìn Hứa Thanh.
"Tiếp tục minh ước, vả lại đề nghị phong tộc của Cung chủ vẫn tiếp tục như
cũ." Hứa Thanh mở miệng lần nữa, yêu cầu này không quá phận, ba vị Cận Tiên
tộc trên bầu trời trầm ngâm một lát, gật đầu.
"Nhưng ngươi cũng không thể tiếp tục giết chóc Di Linh tộc!"
Trên thực tế thì thế này mới có lợi đối với bọn họ, bọn họ không muốn tham
chiến, đây cũng là lời Cung chủ nói lúc trước, bọn họ cũng đã đồng ý, bây giờ
chẳng qua là có thêm một mối băn khoăn nữa là Hứa Thanh phóng thích Thần
Linh mà thôi.
Nhưng không sao cả, cho bọn họ một chút thời gian để chuyên môn chuẩn
bị nhằm vào điểm đó, như vậy sau này vẫn có thể né tránh nó trong trình độ
tương đối, chỉ là nhất định cần thời gian lâu một chút.
Giờ phút này hai bên đã bàn xong, về phần chi tiết, hiện giờ đang trong thời
kỳ chiến tranh, hết thảy đều giản lược, cả hai đều không câu thông, Hứa Thanh
cũng không lo lắng đối phương đổi ý.
Những ngoại tộc khác chắc chắn cũng rất nhanh liền biết được việc Cận
Tiên tộc thỏa hiệp cùng với Di Linh tộc bị diệt tộc hơn phân nửa, sau đó tự
nhiên cũng sẽ không dám lỗ mãng.
Bây giờ hiệp thương kết thúc, sau lưng ba vị Cận Tiên tộc lần nữa hiện ra
khe hở, vị nữ tử kia bỗng nhiên mở miệng.
"Ngươi tên là gì?"
Hứa Thanh suy nghĩ một chút, thật ra hắn không cần thiết giấu giếm việc
này, nếu đối phương muốn biết thì việc này quá dễ dàng, vì vậy hắn bình tĩnh
mở miệng.
"Trương Ti Vận!"
Tính cách Hứa Thanh cẩn thận, dù là loại tin tức này đối phương rất dễ biết
được, nhưng hắn cũng không muốn chính miệng mình nói ra, nhất là bây giờ
nhìn như tất cả đã định đoạt xong, nhưng đây cũng là thời điểm thuận lợi nhất
khiến cho người ta dễ dàng lơ là sơ suất.
Bởi vì hắn cũng không xác định được rằng pháp thuật hay thần thông của
Quy Hư, có phương pháp nào sau khi hỏi tên thì trả lời, sẽ sinh ra một kích trí
mạng hay không.
Mà sau khi Hứa Thanh mở miệng, bầu trời xa xa liền truyền đến một tiếng
nổ vang, một thân ảnh từ phía Quận Đô nhanh chóng bay đến, tốc độ cực
nhanh, có phần kinh người, thậm chí bầu trời cũng hình thành hư ảnh trùng lặp,
chỉ trong chốc lát đã bay đến nơi này.
Chính là Quận Thừa.
Sắc mặt của lão rất khó coi, bên trong ẩn chứa cả lo lắng, sau khi xuất hiện
liền lập tức đảo ánh mắt nhìn qua ba vị Cận Tiên tộc, sau đó nhìn về phía Hứa
Thanh, chú ý thấy Hứa Thanh không sao, thần sắc lão mới hơi thả lỏng một
chút, khẽ quát một tiếng.
"Trương Ti Vận, ngươi thật to gan, sau này lão phu nhất định sẽ bẩm báo
chuyện này với Cung chủ!"
Nói xong, lão lại chắp tay một cái với ba vị Cận Tiên tộc, trên mặt lộ ra vẻ
áy náy.
"Ba vị, đây là một cái hiểu lầm, thật sự là bên phía chiến trường đang báo
nguy, tên Trương Ti Vận này cũng là quá lo lắng trong lòng, cho nên mới làm ra
tai họa bực này, sau khi chiến tranh kết thúc, lão phu nhất định sẽ cho các ngươi
một lời giải thích hoàn mỹ về việc này!"
Ba vị Cận Tiên tộc ở giữa không trung hừ lạnh một tiếng.
"Quận Thừa, nhân tộc các ngươi cho ra một hạt giống rất tốt, dám uy hiếp
chúng ta."
"Trương Ti Vận ngươi còn không xin lỗi ba vị lão tổ Cận Tiên Tộc!" Thần
sắc Quận Thừa nghiêm khắc, quát tháo về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh trừng mắt nhìn, sau đó vội vàng cúi đầu, chắp tay về phía ba vị
Cận Tiên tộc, thành khẩn mở miệng.
"Vãn bối nóng lòng cứu trợ chiến khu, cho nên có chỗ đắc tội, mong ba vị
lão tổ thứ lỗi."