ôm nay Chấp Kiếm Giả tới đây hủy núi, như vậy đồng nghĩa
với việc phá hỏng minh ước!" Thân ảnh cực lớn trên mặt đất lần đầu tiên chú ý
đến trên người Hứa Thanh.
"Lúc này tiền tuyến đang trong tình trạng nguy cơ cực lớn, ngươi muốn
Phong Hải Quận lâm vào trạng thái nội loạn trong thời điểm này sao?"
Mặt Hứa Thanh không chút cảm xúc, quay người về phía cái đầu ở giữa của
Thanh Cầm.
"Thanh Cầm tiền bối, xin ngài ra tay, diệt tộc này."
Trong mắt Thanh Cầm lộ ra thần thái hưng phấn, thân thể cũng bởi vì hưng
phấn mà rung động lắc lư, nó đã rất lâu rất lâu không đi diệt tộc rồi, sau nhiều
lần tỉnh ngủ nó cũng có chút cảm khái, cảm thấy bản thân mình chính là một tồn
tại đại hung đại ác, nếu không đi diệt tộc là sẽ phụ lòng một thân huyết mạch
của mình.
Mặt khác nó cũng thật lâu không có ăn huyết thực rồi, cả ngày nuốt gió với
mây, phong vị cả người đã sớm nhạt như nước ốc.
Nhưng trước giờ nó vẫn là lựa chọn kiềm chế, dẫu sao Phong Hải Quận này
là do nhân tộc duy trì đại cục, mặc dù nó không quan tâm, nhưng cũng lười phá
hư.
Mà lão đại nó tôn kính nhất ở Nam Hoàng Châu cũng đã khuyên bảo nó,
kêu nó thu liễm tính khí hung hăng lại, không nên giết chóc các tộc, nhất là
nhân tộc, tránh đi theo con đường xưa của tổ tiên.
Lão đại còn kêu nó kết giao bằng hữu nhiều chút, đây mới là con đường lâu
dài.
Nhưng hôm nay, nếu như Hứa huynh đệ mà đại ca kêu mình chiếu cố đã đưa
ra yêu cầu như thế, vả lại còn là Chấp Kiếm Giả, nó cảm thấy loại chuyện tốt
này, bản thân mình không có đạo lý nào để cự tuyệt cả.
Về phần tại sao vị nhân tộc này là huynh đệ với đại ca mình, việc này không
liên quan gì tới nó, nó chỉ biết là đại ca đối xử tốt với chính mình, chính mình
cả đời này cũng khó có thể báo đáp, cho nên yêu cầu của đại ca, nó nhất định
không thể để cho đại ca mất mặt được.
Vì vậy, sau một tiếng ự...c đầy hưng phấn, toàn thân Thanh Cầm lập tức tràn
ngập vẻ hung ác, thân hình nhoáng một cái, bỗng nhiên phóng về Di Linh tộc
phía dưới.
"Chờ một chút!!" Dưới vùng đất, tâm thần của lão tổ Di Linh tộc chấn động,
vội vàng mở miệng.