Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1087: Đại điểu nóng nảy! (1)




Hứa Thanh lắc đầu, túm cổ Ninh Viêm rồi bước vào truyền tống trận của

Chấp Kiếm Cung, trong khi Ninh Viêm vẫn đang kinh nghi bất định, truyền

tống trận lập tức phát ra tia sáng lập lòe, bao phủ thân ảnh hai người.

Trong nháy mắt tiếp theo, chỗ một khu vực sa mạc khá gần Quận Đô, trong

một tòa truyền tống trận của Chấp Kiếm Cung xây dựng bên trên bình nguyên,

bóng dáng của Hứa Thanh và Ninh Viêm đứng ở bên trong một mảnh ánh sáng

phòng hộ, nhanh chóng lộ ra ở bên trong.

Trong Quận Đô có rất nhiều truyền tống trận của Chấp Kiếm Cung, không

phải tất cả đều được xây dựng bên trong thành trì, còn có một ít được đặt bên

trong hoang dã, cần phương pháp đặc thù mới có thể vận hành, vả lại còn kèm

theo cả phòng hộ đặc biệt.

Tòa truyền tống trận này, chính là như thế.

Lúc thân ảnh hai người bọn họ hoàn toàn trở nên rõ ràng, Hứa Thanh cũng

lập tức cảnh giác nhìn khắp bốn phía.

Tuy rằng trước khi truyền tống, hắn đã thông qua trận pháp của Chấp Kiếm

Cung cảm ứng, xác định nơi đây an toàn, nhưng hắn vẫn hành động theo bản

năng tiếp tục xác nhận chung quanh một phen.

Cho đến khi phát hiện không có gì đáng lo, Hứa Thanh mới đi ra khỏi màn

phòng hộ của truyền tống trận, đứng trên phiến đá có không ít cỏ dại, ngẩng đầu

nhìn lên bầu trời.

Giờ phút này vẫn đang là nửa đêm, mây đen bao trùm hơn phân nửa Quận

Đô cũng bao phủ cả nơi đây, nước mưa tí tách rơi xuống trên khắp bình nguyên,

truyền tới cái rét lạnh thấu xương.

Bởi vì bốn phía không có kiến trúc cao lớn che chắn, cho nên từng cơn gió

không kiêng nể gì gào thét tới, hất nước mưa lên, bên tai không ngừng vang

vọng những tiếng gió thổi nức nở nghẹn ngào.

"Hứa Thanh sư huynh, chúng ta...Chúng ta đang đi đâu vậy?" Ninh Viêm

vô cùng căng thẳng, nhìn qua bình nguyên hoang vu, đáy lòng tràn đầy lo lắng

không yên.

"Ninh Viêm, lúc chúng ta tới Quận Đô để báo cáo, lần đầu tiên ta nhìn thấy

ngươi là ở khu vực này." Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.

"Hả?" Ninh Viêm sững sờ, vội vàng gật đầu.

"Lúc đó ngươi đang ở bên trong móng vuốt của Thanh Cầm tiền bối, hiện

giờ ta mang ngươi đi tới nơi ở của Thanh Cầm tiền bối."

Hứa Thanh quét mắt qua bầu trời tràn đầy mây đen, nhẹ giọng truyền nói.

"Cái này....." Toàn thân Ninh Viêm run lên.

Gã sợ Hứa Thanh, cũng sợ con đại điểu kia, bộ dạng một mực muốn ăn thịt

gã của Thanh Cầm lúc trước khiến cho Ninh Viêm gặp phải ác mộng rất lâu.

Trong lúc gã theo bản năng nghĩ tới biện pháp uyển chuyển cự tuyệt, Hứa

Thanh quay đầu, trong cơn mưa gió, ngóng nhìn Ninh Viêm với thần sắc

nghiêm nghị.

"Ninh Viêm, việc này liên quan đến sinh tử an nguy của mười vạn Chấp

Kiếm Giả trên tiền tuyến cùng với 100 vạn tu sĩ nhân tộc trong Phong Hải

Quận, ngươi giúp ta tìm được Thanh Cầm tiền bối, ta sẽ báo cáo việc này với

Cung chủ, ghi nhận đại công cho ngươi!"

"Nhưng mà...." Ninh Viêm có chỗ do dự, Hứa Thanh nhìn thấy như thế

nên nhàn nhạt mở miệng.

"Nếu không thì, ta sẽ kêu người đưa ngươi đi đoàn tụ cùng với Hoan Hỉ Hoa

trong Triêu Hà Châu."

Nghe được câu này, thần sắc Ninh Viêm lập tức trở nên trang nghiêm,

ngưng trọng nói.

"Hứa Thanh sư huynh, ngươi xem thường ta rồi, nếu là chuyện liên quan

đến Phong Hải Quận, sư đệ nhất định sẽ toàn lực ứng phó việc này."

"Lúc đầu ta phi hành trên bầu trời cách nơi này không phải rất xa, sau đó

gặp phải Thanh Cầm tiền bối, Hứa Thanh sư huynh, để ta dẫn đường cho

ngươi!" Vẻ mặt Ninh Viêm nghiêm túc, một bộ lo lắng cho an nguy của Phong

Hải Quận, thân thể đứng ở bên trong cơn mưa, trực tiếp phi lên không trung,

bay thẳng đến bầu trời.

Hứa Thanh mặt không cảm xúc, đi theo phía sau.

Hai người cứ như vậy bay nhanh trên bầu trời, rất nhanh đã đến nơi Ninh

Viêm gặp phải Thanh Cầm, thả mắt nhìn đi, chung quanh là một mảnh trống

trải, không núi cũng không có rừng cây, quang cảnh chẳng hề giống như là nơi

đại điểu nghỉ lại.

Thần sắc của Hứa Thanh hiện ra vẻ nghi ngờ.

Đáy lòng Ninh Viêm run lên, sợ Hứa Thanh phát hiện chân tướng, nhanh

chóng mở miệng.

"Hứa Thanh sư huynh, thật sự là ở ngay nơi này, lúc ta bay qua nơi này

bỗng nhìn thấy một mảnh phong bạo, sau đó liền bị bắt đi."

Hứa Thanh liếc mắt nhìn Ninh Viêm, dưới ánh mắt của hắn, ánh mắt Ninh

Viêm theo bản năng có chút né tránh.

Hứa Thanh trầm mặc, nguyên bản hắn mang theo Ninh Viêm tới đây chỉ là

vì tìm được tung tích của Thanh Cầm, không hề có bất cứ ý nghĩ gì khác với

Ninh Viêm nữa.

Nhưng lúc này hắn bỗng cảm thấy hình như mình hơi quá nhân từ rồi, vì

vậy liền thu hồi ánh mắt, sau đó hít sâu một hơi rồi đột nhiên quát to về bốn

phía.

"Thanh Cầm tiền bối, vãn bối Chấp Kiếm Giả Hứa Thanh, tới đây bái kiến!"

"Vì biểu đạt thành ý, vãn bối đặc biệt đưa Chấp Kiếm Giả Ninh Viêm trêu

chọc ngài lần trước tới đây, để cho gã xin lỗi ở trước mặt ngài."

Lời này vừa ra, thần sắc Ninh Viêm lập tức biến hóa, quả thật gã đang lừa

gạt Hứa Thanh, không hề đưa Hứa Thanh đi tới nơi gã chân chính gặp phải

Thanh Cầm, một mặt là gã sợ hãi Thanh Cầm, một phương diện khác thì liên

quan đến bí ẩn của bản thân gã.

Trước đó lần thứ nhất Thanh Cầm xuất hiện bắt gã, gã nói với bên ngoài là

mình không hiểu sao lại gặp phải Thanh Cầm, nhưng trên thực tế không phải

như vậy...Nhưng khi nghĩ đến nơi này cách hang ổ của Thanh Cầm cực kỳ xa

xôi, đáy lòng của Ninh Viêm cũng bình tĩnh lại, bắt đầu cân nhắc tý nữa sẽ phải

tự bào chữa như thế nào.

Nhưng không đợi gã suy nghĩ nên giải thích ra sao, không biết là nguyên

nhân từ gã hay là từ Hứa Thanh, trên màn trời màu đen đột nhiên truyền đến

một tiếng kêu cực kỳ chói tai và khó nghe.

Tiếng kêu này vừa ra, thiên địa lập tức biến sắc, gió giục mây vần.

Màn trời trực tiếp nổ tung, vô số mây đen tan vỡ, ầm ầm khuếch tán ra khắp

bát phương, trong lúc nước mưa thô bạo cuồng loạn như trút nước rơi xuống,

một đầu chim lớn ngàn trượng từ bên trong tầng mây tan vỡ hiện ra.

Hai mắt màu đỏ lập lòe trong thiên không, ánh mắt tựa như hóa thành thực

chất, tập trung vào vị trí của Hứa Thanh và Ninh Viêm.

Ngay sau đó, cái đầu thứ hai và cái đầu thứ ba cũng từ bên trong mây đen

đằng xa thò ra, từng cái đầu đều to tới ngàn trượng, vô cùng kinh người.

Chính là Đại Điểu Thanh Cầm.

Nó thế mà lại đang nghỉ ngơi ở bên trong mây đen.

Bởi vì phương thức xuất hiện vô cùng kịch liệt, cho nên trong lúc mây mù ở

bốn phía lập tức nổ tung, tạo thành vô số tia chớp, điên cuồng phóng về bát

phương, tạo thành một vòng tròn vây quanh đám mây đen vạn trượng ở trong.

Quá khổng lồ.

Trong tầm mắt Hứa Thanh nhìn thấy, giờ phút này non nửa bầu trời tựa hồ

đều bị con đại điểu kia bao phủ.

Có lẽ là trong lúc đang ngủ say bị quấy rầy, cho nên tính khí của Đại Điểu

Thanh Cầm có chút nóng nảy, theo một tiếng hi..i...iiii truyền ra, nó khẽ hấp một

cái, nước mưa bởi vì mây mù tan vỡ tung bay khắp bốn phía thế mà lập tức đảo

ngược lại, hóa thành ba dòng sông, bị nó hút vào trong miệng.