Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1073: Săn sóc Thần Linh là truyền thống của Hình Ngục Ti (1)




"Phong ấn, chỉ hoàn thành một nửa." Đôi mắt Hứa Thanh chớp động hàn

mang, sau đó nhanh chóng trở nên trầm ngâm.

Mà thần trí của ngón tay Thần Linh không còn mơ hồ nữa cũng trở nên cực

kỳ khó chơi, giờ phút này nó đang vùng vẫy kịch liệt, nó cũng đã nhận ra lực

đạo phong ấn của thủy tinh màu tím trong cơ thể Hứa Thanh hình như không hề

tiếp tục gia tăng nữa.

Cho nên chỉ trong một thời gian ngắn, nó đã lập tức kịp phản ứng lại.

"Năng lực của ngươi, không đủ để chèo chống cho cái bảo vật này!"

Ý thức của ngón tay Thần Linh truyền ra cảm xúc vui mừng, chỉ trong nháy

mắt lực lượng vùng vẫy liền trở nên cuồng bạo hơn, liều mạng toàn lực giãy

giụa, ngón tay Thần Linh có thể cảm giác được, bởi vì nhiều lần bị trọng

thương, cho nên ý thức của nó cũng không thanh tỉnh được bao lâu.

Cho nên nó muốn nhanh chóng rời khỏi cái thân hình quỷ dị đáng sợ này,

muốn trốn càng xa càng tốt.

Nhưng mặc dù bởi vì Hứa Thanh nhỏ yếu không cách nào phát huy được

lực lượng chân chính của thủy tinh màu tím, nhưng biển ánh sáng màu tím mà

nó tràn ra kia vẫn vô cùng kinh khủng và kinh người như cũ, dù ngón tay Thần

Linh vùng vẫy thế nào đi nữa, vẫn không cách nào đột phá ra ngoài, khó có thể

chạy trốn.

Kể từ đó liền hình thành một màn giằng co lôi kéo, ngón tay Thần Linh vô

cùng sốt ruột, dưới ý thức kịch liệt chấn động, cảm giác khó chịu mãnh liệt

dâng lên, càng lúc càng điên cuồng, không ngừng nổ vang trong cơ thể Hứa

Thanh.

Thoạt nhìn khá là tương tự với những Thiên Cung trong cơ thể Hứa Thanh

lúc trước, đều giống như là tiểu cô nương đối mặt với ác bá, chỉ là ngón tay

Thần Linh càng thêm cương liệt, càng không muốn khuất phục hơn nhiều.

Mắt thấy như thế, Hứa Thanh nhíu mày, hắn phát hiện theo đối phương

vùng vẫy, linh hồn của hắn cũng đang xuất hiện dấu hiệu héo rũ, nếu tiếp theo

vẫn cứ như vậy mà nói, nếu hắn không buông tha cho đối phương rời khỏi, vậy

thì cuối cùng thủy tinh màu tím không sao, nhưng bản thân hắn sẽ bị tiêu hao

đến mức hình thần câu diệt.

Hứa Thanh thở dài trong lòng, cảm thấy thủy tinh màu tím có chút không có

tác dụng.

Nhưng thật ra hắn cũng hiểu, thứ không đủ khả năng chính là bản thân

hắn…Dẫu sao đây không phải là phong ấn Ảnh Tử, mà là phong ấn Thần Linh,

khó khăn và lực lượng cần thiết chênh lệch giống như là giữa thiên và địa vậy.

Nhưng mà nếu như cứ thế thả ngón tay Thần Linh rời khỏi, Hứa Thanh liền

cảm thấy không cam lòng.

Vì vậy hắn liền truyền ra một tiếng gầm nhẹ từ trong linh hồn.

"Bây giờ năng lực của ta đúng là hoàn toàn không thể chèo chống và nắm

quyền khối Thiên Mệnh Thần Tinh này, nhưng không quan trọng, điều quan

trọng là...Nếu như ta liều mạng, cho dù là ta tử vong vẫn có thể phong ấn

ngươi lại!"

"Cho nên, ngươi không nên ép ta!"

Giọng nói của Hứa Thanh lộ ra vẻ kiên quyết.

"Thiên Mệnh Thần Tinh?" Ý thức của ngón tay Thần Linh bỗng nhiên dừng

lại.

Thần có thể cảm nhận được lời Hứa Thanh không phải giả, nếu đối phương

liều mạng, đúng là vẫn có thể phong ấn nó, nhưng mà đại giới sẽ là tử vong.

"Không sai, ngay một khắc ta sinh ra, đại lục Vọng Cổ liền hội tụ vận khí,

sinh ra một vật ẩn chứa Thiên Mệnh ở bên trong cơ thể ta!" Hứa Thanh rất

nghiêm túc giải thích.

Ngón tay Thần Linh kinh nghi bất định, nếu như đổi thành lúc khác thì dĩ

nhiên nó sẽ không tin, nhưng hôm nay…Nó có chút nhìn không thấu thiệt giả.

"Để cho ta rời khỏi, ta bỏ qua đoạt xá, nếu không cho dù ngươi thật sự

phong ấn ta, ngươi cũng phải hình thần câu diệt, mà ta mặc dù bị phong ấn mất

đi tự do, nhưng ta vẫn còn sống!"

Giờ phút này ngón tay Thần Linh không muốn suy tư thiệt giả nữa rồi, nó

cảm giác được ý thức của mình đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu mơ hồ, vì vậy liền

vội vàng điên cuồng hét lên.

Hứa Thanh nhíu mày, có chút phát sầu, hắn đúng là có thể thả đối phương

rời khỏi, chỉ cần tâm niệm vừa động là hắn có thể để cho thủy tinh màu tím nội

liễm ánh sáng một chút, phóng xuất ra một đạo lỗ hổng.

Nhưng hắn không muốn như vậy.

Đầu tiên là với tính cách có thù tất báo của hắn, hắn không thể cho phép đối

phương cứ thế rời khỏi như vậy, nhất là đối phương lại là ngón tay Thần Linh,

giờ phút này nhìn thế nào cũng thấy đây là một lần cơ duyên tạo hóa và hung

hiểm cùng tồn tại.

Còn nữa, hắn cũng không dám thả đối phương rời khỏi, một khi đối phương

rời khỏi, sau đó lựa chọn bóp chết chính mình, dưới tình huống không đoạt xá,

Hứa Thanh biết mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Với cả cho dù đối phương không lập tức bóp chết mình, sau khi đối phương

rời đi, nói không chừng về sau cũng sẽ tìm cơ hội tìm đến, giết chết chính mình.

Nghĩ tới đây, Hứa Thanh càng không thể để cho đối phương chạy trốn.

Còn có một điều nữa, đó là thủy tinh màu tím chính là bí mật tầng sâu nhất

của hắn, không có khả năng bộc lộ ra ngoài.

Mặt khác, Hứa Thanh cũng nhìn ra, lúc này ngón tay Thần Linh ngoại trừ

phản kháng bằng cách vùng vẫy kịch liệt ra, hình như dưới trạng thái phong ấn

của thủy tinh màu tím, nó không có bất cứ biện pháp nào để gây tổn thương tới

hắn cả.

Vì vậy sau khi trầm mặc mấy hơi thở, Hứa Thanh liền bình tĩnh truyền ra lời

nói.

"Ta đã nói, bây giờ năng lực của ta còn không cách nào chèo chống và nắm

quyền Thiên Mệnh Thần Tinh, mà trước khi ngươi đoạt xá ta, ta cũng đã nói

cho ngươi biết rồi, bên trong thân thể ta có tương đối nhiều đồ vật ngổn ngang."

"Ta không muốn để ngươi đi vào, bởi vì ta không khống chế nổi!"

"Thả ta rời khỏi!!" Ý thức của ngón tay Thần Linh cắt ngang lời nói của

Hứa Thanh, tiếng gào thét cực nặng, mà nó càng vùng vẫy thì linh hồn của Hứa

Thanh cũng càng lúc càng héo rũ.

Mắt thấy nguy cơ không hết, Hứa Thanh cũng bất chấp trong lòng.

"Câm miệng, nếu như ta có biện pháp cho ngươi rời khỏi, ta đã sớm cho

ngươi cút ra ngoài rồi!"

Thần thức Hứa Thanh truyền ra chấn động kịch liệt, hóa thành tiếng gầm

nhẹ vang vọng trong thức hải, khiến cho tiếng gào thét của ngón tay Thần Linh

cũng phải dừng lại một chút.

"Ngươi không cho ta đi, ta liền cho ngươi chết, ngươi chết còn ta bị phong

ấn, một ngày nào đó vẫn còn có cơ hội khôi phục!" Ý thức của ngón tay Thần

Linh lần nữa vùng vẫy, biểu hiện ra ý định đồng quy vu tận.

"Một ngày nào đó khôi phục?" Hứa Thanh cười lạnh.

"Có lẽ lúc trước ngươi đã cảm nhận được rồi, là ngươi nhanh quên hay là cố

ý không nhớ tới? Không sao, vậy thì ngươi hãy cẩn thận cảm giác lại một chút

xem, đây là cái gì!"

Bản nguyên Thần Linh ở bên trong Tử Nguyệt Thiên Cung của Hứa Thanh

ầm ầm bộc phát, khuếch tán ra toàn bộ thức hải, đồng thời cũng tạo thành tín

hiệu đánh dấu mãnh liệt.

Đối với Hứa Thanh mà nói, việc này quen tay dễ làm, hắn cũng không phải

lần đầu tiên dùng Tử Nguyệt để uy hiếp.

Bây giờ chẳng qua là hắn làm lại một lần giống như khi gặp Cổ Linh Hoàng.

Nhưng mà bởi vì nơi này là đại lục Vọng Cổ, cho nên Hứa Thanh cũng

không hoàn toàn tản ra, mà bao phủ trong thân thể, nhưng chỉ cần hắn tử vong,

vậy thì sẽ không còn khống chế nữa, dưới cảm giác đồng nguyên, lực lượng

thần nguyên Tử Nguyệt sẽ tự động tràn ra chấn động, khiến cho Hồng Nguyệt

lập tức phát hiện.