Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1001: Minh Linh Huyết Sí Đăng (2)




Hứa Thanh mở mắt ra, cảm nhận được sức mạnh thiên địa bốn phía đã xuất

hiện dấu hiệu suy kiệt, hắn cũng biết rõ phần thưởng cho việc mình giúp đỡ

Thiên Đạo trở nên hoàn thiện cũng sắp kết thúc.

Vì vậy hắn giơ tay phải lên, lấy chiếc mệnh đăng hình huyết sí từ trong ngực

ra.

Tay trái bấm niệm pháp quyết, lực lượng thiên địa quanh bốn phía lập tức

ầm ầm vọt tới, nhưng không phải dung nhập bản thân hắn, mà là xông vào bên

trong chiếc mệnh đăng này.

Hắn muốn nhờ sức mạnh thiên địa ở nơi này, để tẩy rửa chiếc mệnh đăng.

Dù sao thì vật này cũng là do Thánh Lan tộc đưa tới, cho nên Hứa Thanh

không hề yên tâm.

Mà không cần biết chiếc mệnh đăng này có phải tồn tại một chút khuyết

điểm nhỏ nhặt hoặc có ẩn tàng thủ đoạn bí mật nào hay không, trước mắt dùng

lực lượng thiên địa để tẩy rửa, là việc cực kỳ thích hợp.

Trong chớp mắt, dưới lực lượng thiên địa dung nhập, chiếc mệnh đăng liền

tràn ra ánh sáng lóng lánh, càng lúc càng mãnh liệt, cuối cùng trở nên cực kỳ

rực rỡ chói mắt, ánh sáng bùng lên.

Sau khi liên tiếp tẩy rửa mấy lần, Hứa Thanh nheo mắt lại, tay trái bấm

niệm pháp quyết, bảy tòa Thiên Cung trong cơ thể đồng thời vận hành, lực

lượng Quỷ Đế phủ xuống, lần nữa tẩy rửa cho nó.

Tiếp theo là lực lượng Kim Ô tràn vào, sau đó là lực lượng Tử Nguyệt cùng

khí tức độc cấm, cuối cùng là Thương Long biến ảo, phun ra kim quang.

Dùng nhiều phương thức như vậy, sau khi tẩy trừ mệnh đăng từ trong ra

ngoài, lúc này Hứa Thanh mới thả lỏng một hơi trong lòng, không chần chừ nữa

mà bắt đầu dung nhập nó vào trong cơ thể.

Theo mệnh đăng trong tay hắn tan biến, rất nhanh bên trong Mệnh Vụ trong

thức hải, phía sau hai tòa mệnh đăng Thiên Cung, lúc này lại có thêm một tòa

Thiên Cung nữa đang ầm ầm huyễn hóa cụ hiện ra.

Mệnh Vụ cuộn mình, thức hải Hứa Thanh chấn động, rất nhanh từ trong tòa

Thiên Cung đang dần dần hình thành bỗng bộc phát ra huyết quang, xuyên thấu

qua Mệnh Vụ, đồng thời tòa Thiên Cung nhờ chiếc mệnh đăng thứ ba dung

nhập cũng đột nhiên thành hình.

Trong đầu Hứa Thanh lập tức hiện ra cảm giác hiểu rõ về chiếc mệnh đăng

thứ ba này.

Đăng này, tên là Minh Linh Huyết Sí Đăng.

Nó hoàn toàn khác biệt với hai ngọn mệnh đăng gia trì lực lượng của Hứa

Thanh lúc trước, nó không phải phòng hộ, cũng không phải tràn ngập sát phạt

giống như hắn thấy bề ngoài, tác dụng của nó chỉ có một, đó chính là tăng tốc

độ!

Người có chiếc mệnh đăng này, trên phương diện tốc độ sẽ trở nên cực kỳ

kinh người, có thể bộc phát ra tốc độ gấp mấy lần bản thân.

Mà nó vốn dĩ là có một đôi, nếu như đồng thời có được, chẳng những tốc độ

càng thêm kinh khủng, còn có thể hình thành lực sát thương vô cùng đáng sợ.

Mặc dù bây giờ chỉ có một cánh, nhưng trong lòng Hứa Thanh vẫn thoả

mãn, nhất là sau khi cảm thụ chiếc mệnh đăng này có thể tăng thêm tốc độ, tâm

tình của hắn cũng sục sôi lên.

Lần thu hoạch này, quả thực không gì sánh kịp.

Vô luận là quân công hay trở thành phụ thân của Thiên Đạo, cũng đều đủ để

khiến cho người khác đỏ mắt vô cùng, mà tu vi của hắn cũng từ tòa Thiên Cung

thứ năm tăng vọt đến tòa Thiên Cung thứ tám.

Mà bởi vì tòa Thiên Cung thứ tám là do mệnh đăng hình thành, cho nên

cũng sẽ gia tăng số lượng Thiên Cung cực hạn của hắn, khiến cho tương lai

Thiên Cung của hắn đại thành, sẽ từ mười tòa Thiên Cung, lên tới mười một

tòa.

Mà giờ khắc này, sức mạnh thiên địa cũng dần dần tản đi, mặc dù tòa Thiên

Cung thứ chín cũng không toàn bộ thực hóa, thế nhưng cũng đã hoàn thành non

nửa, hết thảy đều rất hoàn mỹ, lúc này trên cây Thập Tràng, đám người bọn họ

đứng cách khe hở trên bầu trời chưa tới ngàn trượng.

Mắt thấy cây Thập Tràng này đang không ngừng bị dung hợp, trong lòng

Hứa Thanh dự tính rời đi, vì vậy nhìn về phía đội trưởng.

So sánh với lúc trước mà nói, khí tức trên người đội trưởng rõ ràng đã kéo

lên rất nhiều, dù bây giờ Hứa Thanh cũng đã trở nên cường hãn, nhưng vẫn

không nhìn ra sâu cạn như cũ.

Nếu nói chính xác, thì đội trưởng là mở phong ấn tu vi dần dần, chứ không

phải đơn thuần là tăng tu vi lên.

Nhưng Hứa Thanh cũng đã quen với việc này rồi.

"Đại sư huynh, chúng ta phải đi rồi."

Sau khi Thanh Thu và Ninh Viêm nghe được câu này, liền nhanh chóng mở

mắt ra.

Ninh Viêm rõ ràng lộ ra một chút cảm giác căng thẳng, chỉ bất quá so sánh

với Ninh Viêm ngây thơ, Thanh Thu hoặc nhiều hoặc ít đã có một phần đáp án

đối với thân phận của Hứa Thanh và Trần Nhị Ngưu rồi, khuôn mặt dưới lớp

mặt nạ hiện lên vẻ phức tạp.

Đội trưởng liếm liếm bờ môi, nhìn cánh tay Thiên Đạo bên trên.

"Chờ một chút."

Hứa Thanh nhìn theo ánh mắt đội trưởng, nhìn tới cánh tay Thiên Đạo trắng

như tuyết, lấy hiểu biết của hắn đối với đội trưởng, lập tức liền hiểu rõ đối

phương muốn làm gì.

Nhưng Hứa Thanh cũng không có bất ngỡ, dẫu sao mỗi lần làm đại sự kết

thúc, đội trưởng đều muốn làm một việc như vậy.

Chú ý tới vẻ mặt Hứa Thanh, đội trưởng trừng mắt nhìn hắn.

"Tiểu sư đệ, sự tình lần này náo loạn quá lớn, chúng ta dùng phương pháp

tầm thường sợ là khó có thể rời khỏi, nhưng lúc trước ta đã nói với ngươi rồi, ta

có một cái đại bảo bối."

"Sau khi triển khai vật ấy, mặc dù không cách nào xác định địa điểm, nhưng

nó có thể khiến cho chúng ta truyền tống cự ly xa, ta cũng đã điều chỉnh sẵn

phương hướng rồi, mục tiêu là Phong Hải Quận."

"Nhưng mà muốn vận hành vật ấy, cần có nguồn động lực cực lớn, không có

biện pháp, vì để chúng ta có thể thuận lợi rời khỏi, ta dự định đi tới chào hỏi với

nhi tử của chúng ta."

"À." Hứa Thanh nhẹ gật đầu.

Đội trưởng ho khan cười một cái.

"Vậy thì, tý nữa nếu ta gặp cái gì ngoài ý muốn, tiểu sư đệ ngươi nhất định

phải lên trợ ra một cước, đạp ta văng vào bên trong."

Lời đội trưởng vừa ra, Thanh Thu trầm mặc và quay đầu, vẻ mặt ta không

biết gì hết.

Nhưng thần sắc Ninh Viêm bỗng biến đổi, gã nghe được câu Phong Hải

Quận, mạnh mẽ nhìn về phía Hứa Thanh và đội trưởng, mặc dù lúc trước gã có

phần ngây thơ không kịp phản ứng, nhưng thật ra trong lòng cũng đã nghi ngờ

rồi, chỉ bất quá về sau mọi chuyện liên tiếp xảy ra quá nhanh, lại quá mức chấn

động, cho nên gã không kịp suy tư quá nhiều.

Bây giờ mọi việc đã gần an ổn, lúc nhìn hai người Hứa Thanh, nghi ngờ

trong lòng Ninh Viêm càng lúc càng mãnh liệt.

Nhưng trong khi ánh mắt của gã nhìn về phía Hứa Thanh và đội trưởng,

trong mắt đội trưởng lập tức lộ ra vẻ điên cuồng, trong lúc cánh tay Thiên Đạo

buông ra, bắt lấy thân cây Thập Tràng ngoài trăm trượng, thân thể của y giống

như linh cẩu, chợt lao lên.

"Thiên Đạo.... Không biết có mùi vị gì."

Hai mắt đội trưởng hiện ra tia sáng mãnh liệt, tốc độ cực nhanh, trong chốc

lát đã đến bên cạnh cánh tay trắng như tuyết của nhi tử Thiên Đạo, sau khi đến

liền lập tức ôm lấy cánh tay Thiên Đạo, ngước cổ lên và đầu hơi ngả về phía

sau, miệng há lớn nhất có thể, sau đó chợt hạ xuống, táp một cái về cánh tay

kia.

Rặc rặc!