Quân Vương

Chương 11




Phượng Vũ tiến sát đến bên tai nam nhân đang nhíu chặt đôi mày kiếm, nói: “Đây là một giáo huấn nhỏ cho ngươi, sau này nếu không có sự cho phép của trẫm, không được hành động khinh suất.”

“A…” Đôi môi mỏng bật ra một nụ cười chua chát. Phượng Quân tự biện bạch cho bản thân: “Ta tưởng đó là việc một phi tử được cho phép.”

Phượng Vũ nâng cầm hắn lên, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua dung nhan tuấn mỹ tràn ngập vẻ đau khổ xen lẫn mỉa mai kia, nhẹ nhàng nhếch môi, nói: “Ngươi…. không giống với các phi tử khác của trẫm.”

Nhìn vào đôi mắt không hề có chút tình cảm của Phượng Vũ, tim Phượng Quân chợt nhói lên.

“Đối với các phi tử khác, trẫm sẽ tràn đầy yêu thương, sẽ cho phép bọn họ nũng nịu, cũng sẽ cho phép bọn họ thi thoảng có lúc không nghe lời…” Phượng Vũ khoan thai nói, ngón tay chậm rãi di chuyển trên vùng cổ và vai màu lúa mạch của Phượng Quân. Khi dứt lời, năm ngón bấu chặt vào cái cổ không nhỏ nhưng có thể dễ dàng bị y bẻ gãy kia.

“Ân!” Phượng Quân có chút bất ngờ, không kịp phòng bị.

Hài lòng thu phản ứng của đối phương vào trong đáy mắt lạnh băng, Phượng Vũ bấy giờ mới nói tiếp: “Ngươi không có tư cách có được những cho phép đó của trẫm. Đừng quên rằng sự tồn tại của ngươi là để trẫm giày vò xả hận. Cho nên, đừng mong mỏi trẫm đối với ngươi sẽ có chút thương tiếc nào.”

Mỗi một từ thốt ra, những ngón tay thon dài đang bấu trên cổ Phượng Quân lại kẹp chặt thêm một chút. Mặc dù đã cảm thấy đau đớn đến nghẹt thở, Phượng Quân vẫn không ra tay ngăn cản Phượng Vũ.

Hắn chưa từng nghĩ đến một ngày mình sẽ bị Phượng Vũ oán hận đến thế…

Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn ra sức làm mọi việc một cách hoàn hảo, chỉ vì muốn được Phượng Vũ mỉm cười tán thưởng, bởi vì hắn không muốn nhìn thấy vẻ thất vọng và bi thống xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp kia. Bây giờ cảm nhận được hận ý của Phượng Vũ, tim của hắn so với một Phượng Vũ đang tràn đầy ngược tàn trong nội tâm, lại càng đau đớn, càng bi thương hơn.

So với nỗi đau trong tâm giày vò người ta nhất, nỗi đau thể xác này thì có tính là gì?

Phượng Vũ cuối cùng cũng nới lỏng tay ra, y rốt cuộc vẫn không thể giết chết Phượng Quân, cuối cùng vẫn là không thể. Lúc buông tay ra, trong lòng y có một cảm xúc kì lạ phức tạp thoáng lướt qua mà y không kịp nắm bắt.

Phượng Quân ôm lấy ngực, theo bản năng há miệng thở dốc. Trên gương mặt vì tạm thiếu dưỡng khí mà trắng bệch, mâu quang ngập nước cực kỳ tuyệt mỹ. Làm cho Phượng Vũ không khỏi nhớ đến bộ dạng xấu hổ, tức giận, tuyệt vọng của hắn dưới thân mình đêm qua.

Đôi tay thong thả hữu lực liền thay đổi sự bạo lực hồi nãy. Phượng Vũ ôn nhu ái muội vuốt ve sống lưng của Phượng Quân. Dược tính chưa qua, thân thể kia lập tức run lên, thành thực biểu lộ ra phản ứng của chủ nhân.

“Trẫm cơ hồ quên mất tối nay là sách phi yến của ngươi. Ngày đại hỷ này, trẫm không nên tức giận.” Phương Vũ như cười như không, hỏi: “Ái phi muốn trẫm tiếp tục ở đây, hay là về tẩm điện mới hảo hảo thị hầu trẫm, báo đáp hảo ý của trẫm?”

Phượng Quân rõ ràng biết đối phương cố ý gây khó dễ nhưng vẫn không thể không khuất phục, nói: “Phượng Quân…Phượng Quân về tẩm điện rồi mới lại thị… thị hầu hoàng thượng.”

“Cũng tốt. Ở đây nhiều người như vậy, nếu mà không cẩn thận để cho thuộc hạ của ngươi nhận ra, trẫm chẳng phải đã toi công giúp ngươi chuẩn bị cái mặt nạ da người này hay sao.” Phượng Vũ lẳng lơ vỗ vỗ vào khuôn mặt cứng đờ của Phượng Quân.

Bãi giá hồi cung khó tránh khỏi ầm ỹ một phen. Phượng Vũ ôm lấy cái eo thon của Phượng Quân đi qua trước mặt đám thần tử đang cúi đầu cung tiễn. Phượng Quân trên mặt không chút cảm xúc, Phượng Vũ bèn thấp giọng nói: “Cười lên đi.”

Lời nói êm ái như dụ dỗ, kì thực ẩn chứa hàm ý uy hiếp mà trong lòng hai bên đều hiểu rõ.

Một nụ cười nhạt xinh đẹp hiện lên từ đôi môi mỏng của Phượng Quân, khiến cho khuôn mặt chẳng mấy xuất chúng kia tăng thêm vài phần rạng rỡ, mặc dù khi cười, trong đáy mắt hắn chỉ có một mảnh thờ ơ, không thèm đếm xỉa.

Đến tẩm điện của tân phi, Phượng Vũ cho tất cả cung nhân thị vệ theo sau toàn bộ lui xuống. Chỉ lưu lại Vương công công canh giữ ở cửa, tùy thời sai khiến.

Trong tẩm điện, lư hương tỏa khói nghi ngút, Phượng Vũ cởi áo choàng ngoài, tùy ý dựa người vào chiếc giường êm ái, nói với người vừa bước vào khuôn mặt đã khẽ biến: “Thế nào? Nơi này hẳn là ngươi không lạ lẫm chứ?”

“Đây là… đây là tẩm cung của mẫu thân ta.” Nơi mà mẹ ruột đã từng ở, hắn đương nhiên rất quen thuộc. Phượng Vũ an bài cho hắn ở đây, càng lộ rõ ý đồ.

“Nhớ rõ là tốt. Từ nay về sau, đây chính là nơi ở của Quân Phi ngươi. “ Phượng Vũ cười nhạt nói.

Mẫu tử hai người ở cùng một nơi, hầu hạ cùng một người đàn ông, thật mỉa mai xiết bao.

Đã cam tâm tình nguyện tiếp nhận tất cả, Phượng Quân dứt khoát một lời cũng không nói.

“ Không lên tiếng ý là không thích sao?” Phượng Vũ hỏi, trong thanh âm không nghe rõ hỉ nộ.

“ Sự an bài của hoàng thượng, Phượng Quân không dám có lời oán giận.” Phượng Quân một mực im lặng.

Phượng Vũ đứng nhìn hắn một lúc lâu, nói: “Tháo mặt nạ xuống.”

Phượng Quân theo lời xé lớp mặt nạ mỏng manh trên mặt xuống. Khi chiếc mặt nạ dính sát vào da thịt được xé ra, sẽ cảm thấy một cảm giác đau nhói sâu sắc. Dường như thứ vừa được xé ra, thứ đang lộ ra không chỉ là một khuôn mặt khác của hắn. Khuôn mặt tuấn lãng dưới lớp mặt nạ da người đương nhiên là xuất sắc hơn chiếc mặt nạ tầm thường không có gì đặc biệt kia. Thứ không đổi chính là đôi mắt xa xăm tựa ngôi sao mờ trong đêm đông và sự phục tùng, ung dung giữa đôi mày.

Song, mất đi sự che đậy của chiếc mặt nạ, bộ dạng đang chịu sự dày vò của xuân dược của Phượng Quân lại càng chân thực đến buồn cười, cứ thế hiện ra trước mắt Phượng Vũ.

“Qua đây.” Phượng Vũ ra lệnh.

Phượng Quân đi từng bước một, trong tâm lại đấu tranh một lần. Khao khát tình dục trong cơ thể đang thôi thúc hắn mau nhanh chóng tiến lại gần đó nhưng lý trí lại không cho phép bản thân thấp hèn đến như vậy.

Người đang đối mặt rõ ràng là người hắn yêu đến mức cam nguyện vì y dâng hiến sinh mạng. Nhưng một khi lại gần, Phượng Quân biết mình chỉ có thể bị sự đối đãi lãnh khốc vô tình của y đâm đến thương tích đầy mình.

Quen nếp làm mọi việc một cách hoàn mĩ trước mặt Phượng Vũ, Phượng Quân vẫn còn nhớ phải giữ nghiêm lễ quân thần, chậm rãi quỳ xuống bên chiếc giường êm của quân vương.

Phượng Vũ thuận tay nâng khuôn mặt nhuốm màu đỏ ái muội của Phượng Quân lên. Làn da hơi hơi nóng lên, khuôn mặt không được trắng trẻo thon thả như của nữ tử, lại them do thường hay ở ngoài chinh chiến, ăn gió nằm sương, khi sờ vào còn không được mịn màng như đầu ngón tay của y…Đôi mi thanh tú của Phượng Vũ khẽ động. Nghĩ đến thân thể dù chỉ ở mức tạm chấp nhận được này đêm qua bản thân đã ôm mấy lần, không hiểu sao lại có chút muốn ngừng mà không được. Bây giờ nghĩ đến cũng không phân biệt được là do ham muốn tình dục hay là thù hận.

Nới lỏng sự kiềm chế đối với Phượng Quân, Phượng Vũ một tay đỡ lấy trán, nói: “ Không phải nói muốn hảo hảo hầu hạ trẫm sao? Tự mình đến đi. Trẫm cũng muốn xem xem công phu miệng của ngươi so với mẫu thân ngươi như thế nào.”

Khuôn mặt Phượng Quân nhất thơi cương cứng, nắm đấm cũng không tự chủ được mà siết chặt lại.

Phượng Vũ nhướng hàng mi dài, nói: “ Nếu ngươi ngay cả hầu hạ nam nhân cũng không biết, trẫm cũng không cần phải cho ngươi cơ hội chuộc tội.”

Một câu nói không nặng không nhẹ lại như gõ trống mà đánh vào ngực Phượng Quân.

“Hãy để ta hầu hạ ngài.”

Không còn chần chừ, Phượng Quân đưa tay xả khố hạ của Phượng Vũ. Dưới ánh nhìn soi mói nghiêm chỉnh nhưng thong dong của Phương Vũ, tay nắm lấy hạ thân, vùi đầu bắt đầu từ đỉnh ngậm vào.

Phượng Vũ bất ngờ cảm thấy mình lập tức có phản ứng. Tình dục đến một cách nhanh chóng mà hung hãn.

Phân thân đang căng ra trong miệng khiến Phượng Quân nhíu chặt đôi mày. Cơ hồ như cảm giác không thoải mái khi nơi sâu thẳm của cổ họng bị đụng phải khiến hắn vô thức nhả phân thân ra vài phân. Chính vì thế lại đổi lấy sự bất mãn của Phượng Vũ.

Phượng Vũ dùng sức ấn đầu hắn xuống, nói: “Ngậm lấy.” Thanh âm dồn dập mà hơi khàn.

Phượng Quân đành phải chịu đựng sự khó chịu, tiếp tục ra sức lấy lòng. Thực ra, muốn hắn thay Phượng Vũ làm loại chuyện này hắn vốn không chán ghét nhưng Phượng Vũ rõ ràng chỉ muốn làm nhục hắn. Do đó, mới khiến loại hành động lẽ ra phải vô cùng thân mật này trông vào có chút bất kham và đau khổ.

Phượng Vũ kìm lòng không được, khẽ phát ra tiếng thở dốc thỏa mãn. Phượng Quân vừa nghe thấy, bụng dưới lập tức thắt lại, thân thể vốn đã động tình nay lại càng không thể chờ đợi mong được nhiều sự đụng chạm hơn, bất tri bất giác tăng thêm tốc độ của môi lưỡi.

Khi Phượng Vũ trong miệng hắn phun ra, không kịp chuẩn bị, hắn sững sờ một lúc mới nhớ ra phải lùi ra, nhưng tay của Phượng Vũ lại gắt gao ấn lên đâu hắn không buông, thứ dịch tanh tưởi liền trực tiếp rót vào cổ họng hắn. Đợi đến lúc Phượng Vũ buông tay, hắn mới vịn lấy cạnh giường, ho khan không ngừng.

Đợi đến lúc mùi vị khác thường trong miệng tan hết, Phượng Quân đưa tay lau đi sự ướt át bên môi, nghiêng mặt về phía Phượng Vũ, trong mắt tràn đầy thứ dục vọng chưa thỏa mãn, không biết là dược tính hay tình cảm đang tác quái, hay là cả hai đều có.