Quận Vương Phi Phúc Hắc

Chương 18: Ba yêu nghiệt cùng tới




Edit:..Lam Thiên..

"Trầm Ly Tuyết trở về Tướng phủ, ngoài trừ tặng lễ vật, còn muốn mượn yến hội lần này hướng người bên ngoài chiếu cáo sự tồn tại của nàng!" Thông minh như An Quận vương, tự nhiên có thể đoán được Lôi thị phong tỏa tin tức Trầm Ly Tuyết trở về: muốn đối phó với Lôi thị, nàng nhất định phải trở lại Tướng phủ trước khi yến  hội tan.

"Yến hội? Ngày mai ta cũng làm yến hội, đem bách quan trong triều cùng với đám gia quyến đều mời đến để cho Ly Tuyết nói rõ thân phận của mình trước mặt mọi người không phải là được rồi sao!." Trên gương mặt yêu nghiệt của Nam Cung Khiếu tràn đầy ý cười đáng đánh, An Quận vương muốn từ trong tay hắn cướp Trầm Ly Tuyết đi cũng không dễ dàng như vậy!

"Ngươi làm yến hội, chỉ có thể giúp Trầm Ly Tuyết chiêu cáo thân phận, hôm nay nàng trở về Tướng phủ, ngoại trừ tặng lễ vật, biểu lộ thân phận ra, còn có chuyện trọng yếu muốn làm, yến hội của ngươi, không thể giúp nàng đạt được mục đích." An Quận vương thản nhiên phản bác lời nói của Nam Cung Khiếu, ánh mắt thâm thúy lại nhìn về phía Trầm Ly Tuyết.

"Ngươi làm sao mà biết ta còn có mục đích khác?" Trầm Ly Tuyết khiếp sợ, chuyện kia nàng cũng chỉ nghĩ ở trong lòng lại càng không nói cho bất luận người nào biết, An Quận vương làm sao có thể biết?

An Quận vương không nói nữa chữ, khóe miệng có chút giơ lên, ánh mắt màu đen sâu không thấy đáy, xoay người, tao nhã bước lên xe ngựa.

Một loạt động tác, không tiếng động nói cho Trầm Ly Tuyết, muốn biết đáp án thì theo hắn lên xe ngựa, nếu không muốn biết, thì theo Nam Cung Khiếu rời đi!

Nam Cung Khiếu hung ác trừng mắt nhìn An Quận vương, ánh mắt tà mị bốc lên lửa giận, nói không lại hắn liền đem chủ ý đánh tới trên người Trầm Ly Tuyết, An Quận vương, thật sự là đủ phúc hắc, đủ đáng giận.

"Nam Cung Khiếu, ngựa của ngươi đã chạy bảy, tám mươi dặm đường lúc này đã có chút mỏi mệt, tốc độ chạy khẳng định không bằng lúc trước, hơn nữa lại chở hai người chạy, trở lại kinh thành, nhanh nhất cũng phải mất một, hai canh giờ." Lúc này đã là giờ tỵ (9 h đến 11 h sáng), cách thời gian Tướng phủ tan yến hội càng lúc càng gần, Trầm Ly Tuyết không thể tiếp trì hoãn thêm nữa, cho dù không có An Quận vương, nàng cũng sẽ không cùng Nam Cung Khiếu cưỡi chung một con ngựa.

An Quận vương tính tình lạnh nhạt, bí hiểm, Trầm Ly Tuyết hoàn toàn không muốn cùng hắn ngồi chung một chiếc xe ngựa, nhưng An Quận vương biết kế sách của nàng, nàng vô cùng giật mình, nàng muốn hiểu rõ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Trong xen ngựa thanh lịch, thoải mái, An Quận vương nhẹ nhàng rót một chén trà, hơi nóng lượn lờ từ từ phiêu tán khiến hắn càng thêm thanh hoa, tôn quý, cầm cái chén, nhấp nước trà, nhất cử nhất động, tao nhã, cao quý như thần tiên, làm cho người ta không dám khinh nhờn.

Nam Cung Khiếu nhướn mi, ánh mắt tà mị lạnh như băng lưu chuyển, An Quận vương đây là đang đợi con mồi tự động dâng tới cửa sao? Thật sự là quá tự tin, chính mình liền "thành toàn" cho hắn.

"Trầm Ly Tuyết, ta ngồi xe ngựa cùng ngươi!" Nam Cung Khiếu không tin, hắn một người lớn sống sờ sờ ngồi ở bên cạnh giám sát, An Quận vương còn dám đối với Trầm Ly Tuyết hiến ân cần.

"Thực xin lỗi Nam Cung thế tử, xe ngựa của bổn vương quá nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể ngồi được hai người!" An Quận vương khẽ hớp một ngụm nước trà, thản nhiên hướng Nam Cung Khiếu cự tuyệt, xe ngựa của hắn cũng không phải ai nuốn ngồi là có thể ngồi.

Nam Cung Khiếu đứng ở trước xe, tựa tiếu phi tiếu: "Nếu ta cố ý muốn lên xe ngựa thì sao?" Để cho Trầm Ly Tuyết một mình lên xe ngựa, chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp, loại chuyện ngu xuẩn này hắn mới sẽ không làm.

"Bổn vương đã nói qua, trong xe chỉ có thể ngồi hai người, nếu Nam Cung thế tử cố ý muốn ngồi xe ngựa của bổn vương..." Ánh mắt An Quận vương bình tĩnh thản nhiên đảo qua toàn bộ xe ngựa: "Có thể ngồi ở bên ngoài xe ngựa..."

"Ngươi để cho bản thế tử làm phu xe cho ngươi?" Nam Cung Khiếu tức giận tận trời, trong mắt phượng lóe lên quang mang nguy hiểm, An Quận vương!

"Bổn vương chẳng qua là cấp một cái đề xuất cho thế tử, nếu thế tử cưỡi ngựa, tự nhiên không cần lái xe giúp bổn vương!" Nam Cung Khiếu tức giận, An Quận vương cũng không thèm để ý thản nhiên nói xong, nhẹ nhàng mở nắp chén trà, hương trà bay bốn phía.

"Nam Cung Khiếu, ngươi ngồi xe ngựa vậy ngựa của ngươi làm sao bây giờ?" Nam Cung Khiếu và An Quận vương tựa như có cừu oán, gặp mặt liền đối chọi gay gắt, ầm ỹ không ngừng, Trầm Ly Tuyết không muốn tiếp tục xem bọn hắn tranh chấp, liền cấp Nam Cung Khiếu một cái bậc thang đi xuống.

"Ngựa của ta có linh tính, nó có thể tự mình đi theo!" Hiểu được dụng tâm của Trầm Ly Tuyết nhưng Nam Cung Khiếu cũng không có theo bậc thang đi xuống, kéo vạt áo, ngồi xuống trước xe: "Lái xe thì lái xe, cái này cũng không làm khó được bản thế tử!"

An Quận vương muốn đuổi chính mình đi, đơn giản là muốn cùng Trầm Ly Tuyết ở chung một chỗ, nếu chính mình thật sự rời đi, chính là đã trúng quỷ kế của hắn, lưu lại ở trên xe, lúc nào cũng có thể giám sát hắn, nhìn hắn có thể đùa ra cái dạng gì.

"Ngươi thật sự làm phu xe?" Trầm Ly Tuyết bất đắc dĩ thở dài, vì kiềm chế An Quận vương, Nam Cung Khiếu cư nhiên chấp nhận làm phu xe, xem ra mẫu thuẫn giữa hắn và An Quận vương không phải sâu bình thường.

"Bản thế tử chưa từng làm qua phu xe, hiện tại làm thử một lần cũng không sai!" Nam Cung Khiếu không chút để ý cầm lấy dây cương quơ quơ, xem như không có gì.

Hả! Hồng y nữ tử Đông Phương Ngọc Nhi lại mở to hai mắt nhìn, xe ngựa của đường huynh vẫn luôn không cho phép người khác tới gần, hôm nay chẳng những để cho Trầm Ly Tuyết vào xe ngồi mà còn để cho thế tử Nam Cung Khiếu làm phu xe cho hắn, chuyện lạ, chuyện lạ!

Bất quá, từ hừng đông đến bây giờ, An Quận vương đã cho nàng rất nhiều kinh ngạc, lúc này nàng thấy nhưng cũng không thể trách.

Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời như lửa, thời gian không còn sớm, không thể tiếp tục trì hoãn, Trầm Ly Tuyết bước nhanh lên xe ngựa, buông mành, ngăn cách tầm mắt bên ngoài.

Bên trong xe ngựa xa hoa, thập phần thoải mái, mùi hương trà nhàn nhạt phả vào mặt, Trầm Ly Tuyết ngẩng đầu nhìn lại, An Quận vương đang cầm ấm trà châm trà, hơi nóng vườn quanh che khuất tầm nhìn, lúc này An Quận vương liền giống như thần tiên ẩn hiện trong sương mù, tuấn mỹ không giống phàm nhân.

Ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, Trầm Ly Tuyết nhìn An Quận vương, nháy nháy mắt, cân nhắc thời điểm thích hợp hỏi ra chuyện muốn hỏi: "An Quận vương, ngươi làm sao mà biết ta ngoại trừ tặng lễ chiêu cáo thân phận ra còn có mục đích khác?"

"Đoán!" An Quận vương nhẹ giọng trả lời vấn đề của Trầm Ly Tuyết, chậm rãi thu hồi chén trà, ấm trà  và chiếc bàn nhỏ, từ trong ám cách lấy ra một quyển sách, lật trang đọc.

"Vậy Quận vương đã đoán ra mục đích của ta là gì?" Đôi mắt xinh đẹp của Trầm Ly Tuyết có chút mị lên, An Quận vương bí hiểm, hỉ giận không hiện ra mặt, nếu chỉ nhìn biểu tình, nàng không chiếm được tin tức hữu dụng gì đành phải nói bóng nói gió, âm thầm tìm hiểu chuyện tình nàng muốn biết.

"Không có!" Ánh mắt An Quận vương tiếp tục lưu lại ở trong trang sách, tròng mắt màu đen, sâu không thấy đáy.

Trầm Ly Tuyết ngẩn ra: "Vậy ngươi vừa mới rồi..."

"Vừa rồi bổn vương không nói một lời liền xoay người rời đi, chính là đại biểu bổn vương không biết!" An Quận vương thản nhiên trả lời, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, hiện lên một cái độ cong xinh đẹp.

"Ngươi..." Trầm Ly Tuyết nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt An Quận vương: thì ra hắn không có đoán ra mục đích của chính mình, chỉ là đang cố lộng huyền hư, chính mình lại bị hắn đùa giỡn một phen!

Mỗi lần cùng An Quận vương nói chuyện, Trầm Ly Tuyết đều bị hắn làm tức giận nổi trận lôi đình nhưng lại không thể phát tác, thật sự là buồn bực đến cực điểm.

Xoay người, Trầm Ly Tuyết kéo màn xe lên nhìn ra bên ngoài chậm rãi bình phục tức giận trong lòng, ống tay áo nhẹ nhàng rũ xuống, lộ ra một khối xanh tím trên cổ tay.

Bên ngoài xe ngựa, cảnh sắc nhanh chóng rút lui, bên trong xe cũng rất vững vàng, không thấy có chút xóc nảy, Trầm Ly Tuyết nhướn mi, kỹ thuật lái xe của Nam Cung Khiếu thật sự là rất tốt!

Một đạo lục quang hiện ra, một chiếc bình sứ nhỏ màu xanh ngọc rơi vào trong tay Trầm Ly Tuyết, cảm xúc hơi lạnh từ lòng bàn tay truyền đến, Trầm Ly Tuyết nghi hoặc ngẩng đầu, ánh mắt An Quận Vương thâm thúy vẫn đang nhìn sách, mất tự nhiên ho nhẹ vài tiếng: "Đây là dược tiêu sưng, sớm tối bôi một lần!"

Đây là dược trị cổ tay!

Trầm Ly Tuyết sửng sốt, An Quận vương niết cổ tay nàng bị thương, nàng cũng làm cánh tay hắn bị thương, hai người xem như huề nhau, ngược lại không thiếu nợ nhau, không nghĩ tới hiện tại An Quận vương cư nhiên tặng nàng dược trị thương, nàng có chút giật mình: "Đa tạ!"

Bình sứ mở ra, trong nháy mắt trong xe tràn ngập mùi dược hương, Trầm Ly Tuyết nhướn lông mi, An Quận vương là Quận Vương hoàng thất, ra tay quả nhiên bất phàm, ngay cả dược tiêu sưng cũng đều  là cực phẩm...

Dược nước màu xanh nhạt đổ vào cổ tay, một cỗ thanh lương nháy mắt thẩm thấu da thịt, cổ tay sưng đỏ xanh tím mát lạnh vô cùng thoải mái, nhẹ nhàng mạt đều đều dược nước, cảm giác nóng dát trên cổ tay biến mất vô tung, toàn bộ cổ tay đều lộ ra cảm giác thoải mái.

Trầm Ly Tuyết đang muốn buông ống tay áo xuống, một bàn tay to thon dài đột nhiên ấn lên trên tay cổ tay nàng, thanh âm An Quận vương trầm thấp  vang lên ở bên tai: "Ta dùng nội lực giúp ngươi tán nhanh dược tính, như vậy vết thương cũng tốt nhanh hơn một chút  !"

Ngón tay hơi lạnh khẽ chạm lên da thịt của nàng, Trầm Ly Tuyết nhẹ nhàng run lên, bên trong dược tính thanh lương mang theo độ ấm của nội lực, chỗ sưng đỏ trên cổ tay giống như đang biến mất rất nhanh, còn có chút mùi tùng hương như có như không quanh quẩn ở chóp mũi, Trầm Ly Tuyết nghiêng mắt nhìn lại, An Quận vương mí mắt hơi hạ xuống, lông mi run rẩy, tuấn nhan lãnh khốc nhu hòa giống như thi họa làm cho người ta vừa thấy liền bị đu mù... 

"Phía trước có hai con đường, đều thông tới kinh thành, chúng ta đi..." Nam Cung Khiếu đột nhiên vén rèm xe lên tiến vào hỏi, chỉ là nhìn thấy bàn tay to của An Quận vương đang đặt tại trên cổ tay của Trầm Ly Tuyết hắn liền im bặt dừng lại, trong mắt phượng bốc lên lửa giận...