Quân Vương Ngự Nữ

Chương 213: Thể hiện lập trường




...

Hoàng hậu Triệu Cơ lấy làm đắc ý. Trên mặt nàng, vẻ cau có hiện toàn bộ đều tan biến, thay vào đó chỉ còn lại nét đoan trang, dịu dàng.

Đặt mông ngồi xuống ghế, nàng liền bảo hai cung nữ thân cận Tiểu Thúy, Tiểu Mỹ đi chuẩn bị cho mình ít vật dụng, đợi bọn họ đi rồi mới nhìn Trần Tĩnh Kỳ hỏi:

- An vương, nghe nói gần đây ngươi rất hay lui tới chỗ Hoàng thượng?

Đây vốn không phải chuyện bí mật gì nên Trần Tĩnh Kỳ cũng sẵn lòng xác nhận. Thấy hắn gật đầu, Triệu Cơ mới hỏi tiếp:

- Xem ra kể từ sau đêm Nguyên Tiêu, Hoàng thượng đối với ngươi đã có cách nhìn khác.

- Được phụ hoàng xem trọng, đấy là cái phúc của Tĩnh Kỳ.

Triệu Cơ nhoẻn miệng cười, chẳng bình luận chi. Nàng lướt những ngón tay thon trên mặt bàn, cất giọng vu vơ:

- Một quận Ninh Kiều, nói lớn không lớn, nhưng nếu bảo nhỏ thì cũng không phải nhỏ. Hoàng thượng đem nó phong tặng cho ngươi, điều này thật rất có ý nghĩa... Thế nhưng, ta tự hỏi: nó liệu đã đủ với nhà ngươi hay chưa?

- Hoàng... Mẫu hậu, lời này của Mẫu hậu có chút oan uổng Tĩnh Kỳ. Đối với đất phong Ninh Kiều, Tĩnh Kỳ hiện vẫn còn đang lo không biết phải quản lý ra sao, nào dám sinh ra tham vọng gì.

- Thật như vậy ư?

- Thiên chân vạn xác.

- Hưm...

Triệu Cơ cười khẽ, căn bản chẳng tin. Song nàng cũng thôi không truy hỏi gì thêm ở vấn đề ấy nữa. Thay vào đó, nàng lại bắt đầu đề cập đến tình hình sức khoẻ của Hạng đế Lý Uyên.

Qua lời nàng kể, Trần Tĩnh Kỳ đã nắm thêm được kha khá thông tin nhạy cảm. Hắn dám cá, những tin tức này, trừ vị thái y có nhiệm vụ chăm sóc riêng cho Lý Uyên cùng các thân tín ra thì không còn ai có thể biết được tận tường. Ngay cả hắn, Lý Uyên cũng chưa bao giờ đề cập. Và lẽ dĩ nhiên, theo lý, Triệu Cơ chắc chắn không nên nhắc tới. Ấy thế mà bây giờ nàng lại đem kể rõ ràng như vậy...

Triệu Cơ tường thuật bệnh tình của Lý Uyên xong, ra vẻ thở dài:

- Ngươi thấy đấy, so với Thiên Đức - phụ hoàng của ngươi - thì sức khoẻ của Hoàng thượng...

- Mấy năm nay, mặc dù đã triệu tập không ít danh y ẩn sĩ vào cung thăm khám, chữa trị, song... Hoàng thượng càng ngày càng yếu, lại phải vì quốc gia lao tâm khổ tứ ngày đêm như vậy, ta chỉ lo...

Trần Tĩnh Kỳ vẫn ngồi im lắng nghe, bụng thầm suy đoán dụng ý của Triệu Cơ.

- Tĩnh Kỳ, người sống thì phải hướng đến tương lai, hiện tại bất quá chỉ là tạm thời mà thôi. Nhà ngươi... hiểu ý ta chứ?

Tới lúc này thì Trần Tĩnh Kỳ mới lại ngẩng đầu lên nhìn nàng. Trong lòng hắn đương nhiên thấu hiểu. Triệu Cơ nàng vòng vo bóng gió suốt nãy giờ, ý tứ còn không phải muốn nói: "Hoàng thượng đã già, sức đã yếu rồi, sớm muộn cũng phải thoái vị nhường ngôi. Trần Tĩnh Kỳ ngươi thay vì mong đợi ở Hoàng thượng, còn không bằng giống như cũ trợ giúp cho ta. Ta là Hoàng hậu, con ta chính là đương kim Thái tử, Hoàng thượng thoái vị thì con ta sẽ làm vua, ta sẽ trở thành Hoàng Thái hậu. Chúng ta mới là tương lai tốt đẹp dành cho ngươi."

Hưm...

Trên khuôn mặt chẳng biểu lộ bao nhiêu cảm xúc, Trần Tĩnh Kỳ chậm rãi hồi âm:

- Mẫu hậu nói đúng, mọi thứ trước mắt đối với Tĩnh Kỳ bất quá cũng chỉ là tạm thời. Về tương lai?

Hắn lắc đầu nhè nhẹ:

- Tĩnh Kỳ không biết còn có thể giữ được những gì. Ở Hạng hay Trần, là sống hay chết, bản thân vốn không thể định.

Câu nói chứa đầy hàm ý, nghe còn có vị chua chát, bất cam. Sắc sảo như Triệu Cơ thì sao lại chẳng nhìn ra. Nàng cười, bảo:

- Ngươi không thể, nhưng ta thì có thể. Trần Tĩnh Kỳ, những thứ ta làm được, có khi còn hơn cả tưởng tượng của nhà ngươi.

Nói đoạn, nàng đưa tay về phía trước, những ngón tay trắng nõn thon dài áp lên trên mu bàn tay của Trần Tĩnh Kỳ, nhè nhẹ vuốt.

- Ta đã từng kể với ngươi hay chưa? Long Tích rất nghe lời ta. Nếu ta muốn nó trọng thị ngươi, nó tuyệt đối sẽ không dám coi thường.

Trần Tĩnh Kỳ hết xem bàn tay, lại ngẩng nhìn khuôn mặt đoan trang quyền quý phía đối diện. Cái vuốt ve này, ánh mắt tình tứ kia, thực cũng khiến hắn lâng lâng. Đôi chút.

Hắn hít nhẹ một hơi, vẫn để nguyên cánh tay nơi cũ, tiếp xúc với bàn tay của Hoàng hậu Triệu Cơ.

- Mẫu hậu, vì sao lại ưu ái Tĩnh Kỳ như vậy?

- Khì...

Triệu Cơ bật cười:

- Nghe ngươi nói kìa. Hôm nay ngươi chẳng phải đã gọi ta là "Mẫu hậu"? Có gì không thoả khi người làm mẹ này quan tâm lo lắng cho nhi tử của mình? Hả, hoàng nhi?

Kèm theo câu nói với âm điệu ngọt lịm như đường, những ngón tay thon của nàng cũng lần nữa trượt nhẹ trên mu bàn tay Trần Tĩnh Kỳ...

Thế là một thoả thuận đã được xác lập, giữa Trần Tĩnh Kỳ và Hoàng hậu Triệu Cơ. Trần Tĩnh Kỳ, hắn đã thể hiện rõ lập trường, sẽ tiếp tục trợ giúp Hoàng hậu Triệu Cơ tranh đoạt ngôi vị; đổi lại, Triệu Cơ sẽ dùng quyền lực, sức ảnh hưởng của mình, cấp cho hắn từng phần lợi ích, cũng hứa sẽ đảm bảo cho hắn một tương lai tươi sáng trên đất Hạng. Nói chung viễn cảnh rất là tốt đẹp. Song, đó là ở ngoài mặt, phần nhiều xã giao, mang nhiều toan tính. Thực chất bên trong, bọn họ nghĩ gì rốt cuộc cũng chỉ có họ mới biết rõ.

Trần Tĩnh Kỳ cũng tốt, Hoàng hậu Triệu Cơ cũng được, cả hai đều chẳng ai là đơn giản, đều đang ấp ủ mưu đồ. Giữa bọn họ, là ai đang lợi dụng ai, ai đang dắt mũi ai, trước mắt nói ra e vẫn còn quá sớm. Thiết nghĩ phải chờ đợi đến khi vị Hoàng đế tiếp theo của nước Hạng được chính thức xác lập rồi mới hay...

...

Khoảng thời gian này nước Hạng đã và đang trải qua không ít biến động. Các chính sách cai trị hiện nay thay đổi khá nhiều so với trước. Nhất là trong vấn đề quân đội. Kể từ khi Lý Uyên lên ngôi, chưa bao giờ việc đào tạo, huấn luyện binh sĩ lại cấp bách và được xem trọng tới như vậy. Căn nguyên chuyện này, khỏi phải nghĩ, dĩ nhiên là do áp lực từ đất Liêu Đông. Sự hình thành của đế quốc Đại Liêu, nó tác động rất nhiều đến Đại Hạng, thậm chí có sức uy hiếp trí mạng.

Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa Lý Uyên sợ hãi, rằng Hạng quốc hôm nay ai nấy đều cảm thấy bất an, lòng người lo lắng. Thực tế dân chúng nước Hạng vẫn khá an nhiên sinh hoạt, còn các tướng sĩ thì khắp nơi đều giữ vững tinh thần, luôn trong tư thế sẵn sàng giết giặc, sĩ khí rất cao. Điều đó cho thấy quân dân Hạng quốc không hề e sợ. Nói thế nào thì Đại Hạng cũng là quốc gia hùng mạnh nhất trong tám nước Tiên Việt hiện nay, quốc lực há đâu có thể coi thường? Đại Liêu tuy lớn, khí thế tuy thịnh, song bất quá cũng chỉ vừa mới thành lập chưa lâu, căn cơ làm sao bì được?

Giống như Trần Tĩnh Kỳ đã đại diện cho triều đình Hạng quốc đứng ra biểu đạt trong đêm Nguyên Tiêu, Đại Hạng tuyệt sẽ không nhún nhường; nếu người Liêu dám xâm phạm bờ cõi, quân nhân nước Hạng nhất định nghênh tiếp tới cùng. Bạt Đài, hắn chắc chắn phải cân nhắc.

Trước mắt, Trần Tĩnh Kỳ hoàn toàn tự tin khẳng định Đại Liêu sẽ không dám tiến công vào đất Hạng. Muốn đánh, ít nhất cũng vài ba năm nữa, khi mà Đại Liêu đã ổn định căn cơ, vị thế đã vững vàng. Nói cách khác, đây là khoảng thời gian để cho đôi bên cùng chuẩn bị. Liêu, Hạng, quốc gia nào có chính sách tốt hơn, tập hợp được nhân tài nhiều hơn, chỉnh đốn quân đội ưu việt hơn, thì lợi thế sẽ thuộc về quốc gia ấy. Bên kia, phía Trần quốc cũng giống y như vậy. Sai lầm, đó là điều không được phép xảy ra. Trong khoảng thời gian nhạy cảm này, đối với Trần, Hạng, Liêu - ba quốc gia lớn mạnh nhất hiện nay - thì việc kiểm soát triều đình, ổn định nhân tâm lại càng quan trọng hơn bao giờ hết. Đây là thời điểm mà pháp luật được thực thi vô cùng nghiêm khắc...