- Mẫu phi! Mẫu phi!
Trường Xuân cung, một thanh âm hô gọi cất lên làm phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Trên con đường có mái che trải dài, một cô bé tầm tám, chín tuổi mặc bộ y phục màu đỏ đang nhanh chân chạy về phía trước, sau lưng cô bé là hai cung nữ cũng đang hối hả chạy theo sau.
- Tiểu công chúa, đừng chạy...!
Xuân Hỉ, Hạ Hỉ ít nhiều khẩn trương. Bọn họ đây là sợ tiểu chủ nhân của mình té ngã. Khổ nỗi Lý Long Tranh, cô bé nào có nghĩ chi, vẫn tiếp tục chạy nhanh về phía trước, cốt sao để được nhìn thấy mẫu thân mình sớm nhất. Cô bé đang có điều muốn chia sẻ.
Cũng bởi do là vội vàng như vậy, tốc độ quá nhanh nên Lý Long Tranh đã không làm chủ được mình, chạy được một lúc thì bất ngờ vấp ngã; quyển sách đang ôm, theo đó cũng văng ra khỏi tay.
- Tiểu công chúa!
- A! Sách của ta!
Lý Long Tranh chả thèm bận tâm đến bản thân, vội vàng vươn tay nhặt lại quyển sách mà mình mới đánh rơi.
- Tiểu công chúa, người có sao không?!
Trái với dáng vẻ khẩn trương của Xuân Hỉ, Hạ Hỉ, Lý Long Tranh tỏ ra chẳng hề hấn gì, cái miệng bé xinh thậm chí còn nở một nụ cười.
- Hì hì, ta không sao.
- Tiểu công chúa...
Xuân Hỉ ngồi xổm xuống, đang tính kiểm tra xem Lý Long Tranh có bị trầy xước gì không thì cô bé đã vùng dậy, lại tiếp tục chạy nhanh về trước.
- Tiểu công chúa, đừng chạy nữa!
Bởi do trang phục bất tiện, đang cầm tập sách, bút nghiêng, lại quen với phép tắc cung đình nên cước bộ của Xuân Hỉ, Hạ Hỉ không thể nào nhanh được. Mà Lý Long Tranh, cô bé rất vô tư, đôi chân bé nhỏ càng chạy càng mau...
- Mẫu phi! Mẫu phi!
Lý Long Tranh chạy thêm một đoạn, rốt cuộc cũng về đến chính cung. Trong tầm mắt cô bé, thân ảnh thân quen đã vừa mới hiện rõ, đang đứng ở bên ngoài cửa cung chờ đợi mình.
- Mẫu phi!
Lý Long Tranh như một chú cún con sà vào lòng Lâm Thục Nhu. Có lẽ do tốc độ quá nhanh, lực có hơi lớn nên đã khiến thân hình Lâm Thục Nhu bị chao đảo đôi chút.
Chừng khi cơ thể đã ổn định lại, lúc này nàng mới cúi người xuống, dùng ngón tay gí vào trán của Lý Long Tranh, vừa gí vừa trách:
- Đứa nhỏ này, làm gì mà hấp tấp thế hả?
Bởi do đang bị bệnh nên thần sắc của Lâm Thục Nhu không được tốt, nét cười khó coi, song ở trong mắt Lý Long Tranh, vị mẫu thân này của mình vẫn cứ là xinh đẹp nhất. Cô bé vừa thở hổn hển vừa nói:
- Mẫu phi... hôm nay... hôm nay thầy Trần đã khen ngợi Tranh nhi...
- Thầy Trần? Là thầy Trần nào?
- Dạ, là thầy Trần... Trần Tĩnh Kỳ a!
- À...
Lâm Thục Nhu mỉm cười, cũng chẳng thấy lạ. Đứa con gái bé nhỏ này của nàng quả thật rất quý mến vị An vương tới từ Trần quốc kia. Mà thực ra đâu riêng gì nữ nhi, đến chính bản thân nàng cũng rất tôn trọng. Qua nhiều lần dự thính, được nghe những bài giảng của Trần Tĩnh Kỳ, thấy được sự thông tuệ cùng đức hạnh làm người của hắn, bất giác trong lòng nàng đã nảy sinh hảo cảm, có mấy phần kính ý.
- Đứa nhỏ này... Con coi, chạy nhanh quá khiến cho cái trán cũng muốn đổ mồ hôi luôn rồi. Vào đây để mẫu phi lau.
Lý Long Tranh cười hì hì, một tay ôm quyển sách, tay còn lại thì nắm lấy bàn tay của Lâm Thục Nhu, đi theo nàng vào trong.
Chỉnh trang hồi lâu, khi hơi thở của tiểu công chúa đã hoàn toàn bình ổn, vẻ mệt nhọc đã bị xua tan, Lâm Thục Nhu mới cúi nhìn quyển sách mà cô bé đang cầm trong tay, hỏi:
- Tranh nhi, đây là sách gì vậy?
Trong lòng nàng cảm thấy nghi hoặc. Quyển sách bìa đen này rất lạ, rõ ràng không phải của Long Tranh, mà ở Trường Xuân Cung của nàng khẳng định cũng không có. Dòng chữ "Hà Nam tạp lục" kia Lâm Thục Nhu nàng chưa trông thấy bao giờ.
- À, sách này hả, là của thầy Trần đưa cho Tranh nhi.
- Thầy tặng sách cho con?
Lý Long Tranh lắc đầu:
- Không có. Thầy đưa cho mỗi người một quyển, bảo về chép lại.
Ghi chép?
- Chép ở đoạn nào?
- Chép hết luôn.
Lâm Thục Nhu khẽ nhíu chân mày, đưa tay lấy tới quyển sách, giở ra xem. Càng xem, vẻ ngờ vực trong mắt nàng càng đậm.
- Tranh nhi, thầy Trần thật sự bảo các con phải chép hết?
- Dạ.
Lý Long Tranh gật đầu xác nhận, rồi nói thêm:
- Thầy ra hạn sáng mai phải đem nộp lại.
- Hả?
Lâm Thục Nhu thực đã đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Quyển "Hà Nam tạp lục" nàng đang cầm đây vốn dĩ khá dày, mỗi một trang đều ghi kín chữ, chỉ e muốn đọc hết trong một ngày còn khó chứ nói gì chép lại. Chép hết cả quyển sách chỉ trong một ngày? Làm sao có thể? Phải biết Long Tranh hiện vẫn chỉ là một đứa trẻ, tuổi còn rất nhỏ.
"Rốt cuộc thì An vương có dụng ý gì?"
Lâm Thục Nhu tin tưởng một người thông tuệ, kiến thức uyên thâm như Trần Tĩnh Kỳ, chắc chắn sẽ không làm chuyện dư thừa. Cái việc chép sách này đây, nhất định là có huyền cơ.
- Tranh nhi, con cho mẫu phi mượn sách xem một lát nhé?
- Ừm... được ạ. Nhưng một lát thôi nhé. Tranh nhi còn phải chép sách lại nữa.
- Biết rồi. Mẫu phi chỉ mượn xem một lát thôi.
Lâm Thục Nhu cười hiền, lấy tay xoa đầu con gái, rồi bảo cô bé đi rửa tay để chuẩn bị dùng cơm.
...
Có lẽ do thân thể đang không được khoẻ nên Lâm Thục Nhu chỉ ăn qua một ít cháo rồi thôi. Nàng mang theo quyển sách "Hà Nam tạp lục" đi đến ngồi ở chiếc trường kỷ được đặt sát bên cửa sổ, lại lần nữa mở ra xem. Chủ đích chính là để tìm ra huyền cơ ẩn giấu.
Song, Lâm Thục Nhu phải thất vọng. Nàng xem cả buổi cũng chẳng thấy trong sách có điều gì đặc biệt, toàn ghi chép về các phong tục tập quán của người dân quận Hà Nam mà thôi.
- Mẫu phi, người xem sách xong chưa?
Lâm Thục Nhu dời mắt khỏi trang sách, mỉm cười với cô bé trước mặt:
- Mẫu phi trả sách cho Tranh nhi đây.
Sau khi nhận lại quyển sách, tiểu công chúa Lý Long Tranh liền ngồi vào bàn, cầm lấy cây bút vừa mới được Xuân Hỉ đưa cho, bắt đầu ghi chép. Hễ chỗ nào còn chưa rõ thì cô bé liền quay sang hỏi Lâm Thục Nhu, nhờ nàng chỉ điểm.
- Tranh nhi.
- Dạ?
Thái độ ân cần, Lâm Thục Nhu ngồi sát bên con gái, nhìn cô bé ghi chép, chợt nói:
- Con thực tính sẽ chép hết quyển sách này sao?
- Dĩ nhiên.
- Nhưng con không cảm thấy là quyển sách này quá dày?
- Tranh nhi thấy chứ.
- Và con vẫn cho rằng mình có thể chép hết nó chỉ trong một ngày?
Lý Long Tranh trầm ngâm, cúi nhìn quyển sách "Hà Nam tạp lục", rồi lại nhìn sang những con chữ bản thân đã ghi chép được, đắn đo hồi lâu, cuối cùng lắc đầu:
- Không thể chép hết được.
- Nếu đã biết là không thể chép hết, tại sao con vẫn còn chép?
- Hmm...
Lý Long Tranh ngẩng đầu lên, ánh mắt rất đỗi hồn nhiên:
- Bởi vì thầy muốn con chép. Mặc dù Tranh nhi không hiểu lắm, nhưng Tranh nhi tin thầy.
- Tin người như vậy?
Lâm Thục Nhu gí tay vào trán nữ nhi, trách yêu:
- Con coi chừng bị thầy Trần của con lừa đấy, biết không.
- Thầy Trần rất tốt, sẽ không lừa gạt Tranh nhi đâu.
- Aiz... Con gái của ta coi bộ đã bị người dụ dỗ mất rồi.
- Tranh nhi mới không dễ bị dụ dỗ nha!