Quân Vương Ngự Nữ

Chương 178: Đông Mai Phó Ước




Trên chiếc xe ngựa vừa mới thuê được, trong thân phận một xa phu, Trần Tĩnh Kỳ thong thả đánh xe đi đến điểm hẹn. Thời điểm vừa bước vào trang viên, hắn thấy đã có một nữ nhân đứng chờ sẵn. Song là, nữ nhân này lại không phải Thu Nguyệt. So với Thu Nguyệt thì vóc người của nàng đẫy đà hơn một chút.

- Trần công tử.

Chất giọng khàn khàn đặc trưng, Đông Mai hướng Trần Tĩnh Kỳ chào hỏi.

Trần Tĩnh Kỳ khẽ nhíu chân mày:

- Đông Mai, tại sao lại là ngươi? Thu Nguyệt đâu?

Qua những thông tin đã tìm hiểu được, hắn biết mối quan hệ giữa Thu Nguyệt và Đông Mai vốn dĩ rất tốt, xưa giờ tình như tỷ muội nên cũng chẳng sợ nàng thấu tỏ nguồn cơn. Hắn lo là lo Lạc Doanh Doanh.

Thu Nguyệt đã bất cẩn rồi chăng?

Hắn quan sát kỹ, thấy rằng không phải. Trên khuôn mặt của Đông Mai rõ ràng chẳng hề có chút khẩn trương nào. Như vậy, hôm nay Đông Mai nàng đi đến đây là vì lý do gì?

Đầu đối diện, trong bộ lam y nhạt màu, Đông Mai nói:

- Thưa công tử, hôm nay Thu Nguyệt cảm thấy trong người không khoẻ, cho nên...

- Cho nên?

Trong ánh mắt Đông Mai hiện lên vài tia e thẹn. Nàng hồi đáp, thanh âm hạ thấp đi nhiều:

- Công tử, hôm nay Đông Mai sẽ thay Thu Nguyệt bồi tiếp ngài.

A! Sự thể hoá ra là như vậy!

Trần Tĩnh Kỳ đã hiểu rồi. Thì ra Đông Mai nàng cũng muốn được như Thu Nguyệt, nếm trải tư vị nam nữ ái ân. Kể ra, Đông Mai nàng vẫn chưa thân mật với nam nhân bao giờ.

- Ngươi không sợ sao?

- Đông Mai đã rất cẩn trọng.

- Ngươi xác định?

Đáp lại là một cái gật đầu.

Trần Tĩnh Kỳ mỉm cười, tỏ vẻ bằng lòng. Hắn không cần phải trang quân tử để làm gì. Rất trực tiếp, hắn hỏi:

- Ngươi có bao nhiêu thời gian?

Đông Mai đáp:

- Trước giờ ngọ Đông Mai phải trở về Mai Hương Viện.

So với thời gian của Thu Nguyệt ở những lần hẹn trước cũng không sai biệt lắm. Trần Tĩnh Kỳ đưa chân bước tới, thân thể áp sát Đông Mai. Hắn nhìn nàng, môi tà nhẹ nhếch:

- Thời gian ít ỏi, vậy chúng ta cũng đừng nên lãng phí.

Nói rồi hắn cúi xuống, đem giai nhân bế lên, hướng căn phòng gần nhất đi đến.

...

Ngươi tình ta nguyện, Trần Tĩnh Kỳ cùng với Đông Mai nhanh chóng rũ sạch quần áo. Bên trong căn phòng, hai người bọn họ đã bắt đầu thân mật.

Tương tự Thu Nguyệt, Đông Mai vẫn hằng khao khát được trở thành một người đàn bà đúng nghĩa, vì vậy cho nên đã không hề cố kị, gìn giữ ý tứ, trái lại, nàng rất nhiệt tình hưởng ứng, nhiều khi còn chủ động khiêu khích, gọi mời.

Mỹ thực được dâng đến tận miệng, hấp dẫn mê người như vậy, lý gì mà lại không ăn?

Trần Tĩnh Kỳ dĩ nhiên là sẽ chẳng chùn chân chối từ. Thực ra, việc phát sinh quan hệ cùng Đông Mai, trong đầu hắn sớm đã suy lường. Thu Nguyệt, Đông Mai, đôi tỷ muội cùng chung cảnh ngộ này, bọn họ sẽ trở thành hai quân cờ của hắn; trong tương lai, nói không chừng các nàng còn có tác dụng lớn.

...

- Công tử...

Nằm trên giường, Đông Mai bị hôn đến ngộp thở, phải chủ động rời môi, thấp giọng van nài.

Trần Tĩnh Kỳ thấy nàng thở gấp, khuôn mặt đỏ bừng như vậy thì cũng thấu hiểu mà tạm buông tha cho. Trên chiếc giường gỗ được lót đệm nhung xanh, hắn nằm bên trái giai nhân, xem thân thể yêu kiều, áp tai lên ngực nàng, nghe tiếng tim nàng đập. Giai điệu mới rộn ràng làm sao.

- Đông Mai, ngươi và Thu Nguyệt đều rất biết cách hôn môi, có phải là Lạc Doanh Doanh chỉ điểm?

Đột nhiên nghe nhắc đến danh tự chủ nhân của mình, thần sắc Đông Mai tức thì biến đổi. Đợi cho hơi thở đã phần nào bình ổn lại, lúc này nàng mới nói:

- Ân... Đông Mai đi theo Doanh Doanh cô nương lúc hãy còn là một thiếu nữ ngây thơ vụng dại, trải qua nhiều năm thân cận, có những thứ cũng đã thành quen thuộc.

Nắm bắt sự chuyển biến trong tâm tình của nàng, Trần Tĩnh Kỳ tiếp tục hỏi:

- Có phải Lạc Doanh Doanh đã đối xử với ngươi rất tệ?

Đông Mai đáp với giọng trầm buồn:

- Đông Mai là cô nhi, cuộc sống trước đây rất khổ sở. Kể từ khi đi theo Doanh Doanh cô nương, chuyện ăn mặc Đông Mai đã chẳng còn phải lo, được ban tặng rất nhiều thứ tốt. Chỉ là... Những lúc Doanh Doanh cô nương cảm thấy hứng thú, hoặc là không vui, nàng sẽ lại dày vò...

Đông Mai nâng cánh tay ngọc, những ngón tay thon đem đặt ở trên ngực Trần Tĩnh Kỳ, nhè nhẹ di chuyển.

- Công tử, ngài biết không, bao năm qua Đông Mai đều luôn cảm thấy cô đơn, nhiều khi tủi phận. Sự trống trải này, chỉ mong được người khoả lấp...

Ánh mắt rất đỗi thâm tình. Trần Tĩnh Kỳ thậm chí không thể phân biệt được thật mấy phần, giả có bao nhiêu. Dù vậy, hắn vẫn tỏ ra mình tin tưởng, gật đầu đồng cảm, giọng yêu thương:

- Khổ cho ngươi rồi.

Vừa nói hắn vừa dùng tay vuốt ve gương mặt thanh tú của Đông Mai, như muốn an ủi nàng.

- Công tử...

Mặt kề sát mặt, mắt nhìn tận mắt, thiên ngôn vạn ngữ bây giờ cũng chẳng bằng một cái nhìn này. Trần Tĩnh Kỳ nhấc đầu lên, hướng chiếc miệng xinh tìm tới. Đông Mai một chút cũng không muốn ngăn trở, còn chủ động tách mở răng ngà để cho người dễ bề xâm nhập.

Cả hai quấn chặt lấy nhau, cứ thế mà ôm ấp triền miên...