Quân Vương Ngự Nữ

Chương 163: Rốt cuộc thì ngươi để ý cái gì




Triệu Cơ hôm nay mặc một bộ cung trang màu trắng, tóc vấn kiểu đoạ mã kế, cách vấn rất khéo léo, vị trí cài trâm cũng vô cùng tinh tế, thích hợp. So với kiểu tóc mẫu đan đầu thường ngày thì kiểu đoạ mã kế này đã làm giảm đi mấy phần uy nghiêm của nàng, nhưng bù lại, sự duyên dáng tăng lên thấy rõ. Đặc biệt là khi kết hợp với trang phục trên người hiện tại. Đôi khuyên tai giọt lệ, phần cổ áo thấp, chúng khiến vẻ gợi cảm càng gia tăng bội phần...

"Nữ nhân này đúng là biến ảo, chỉ một chút thay đổi thôi mà đã có sai biệt nhiều như vậy."

Trần Tĩnh Kỳ thủ lễ cúi đầu, cất giọng khiêm cung:

- Tĩnh Kỳ thỉnh an Hoàng hậu nương nương.

- Miễn lễ.

Triệu Cơ nhẹ khoát tay, tiến lại chỗ chiếc bàn, đợi Tiểu Thúy lau qua rồi mới hạ mông ngồi xuống. Theo sau nàng, dưới sự dẫn dắt của Tiểu Mỹ, một đám cung nữ cũng nhanh chóng tiến vào; trên tay bọn họ, mỗi người đều đang bưng một chiếc khay bạc với các loại điểm tâm, hoa quả được xếp ngay ngắn bên trong.

Điểm tâm thì có các loại bánh xốp, bánh nướng, bánh mật... Còn hoa quả thì có nho, chuối, cam, bưởi, mận, lê... Tất nhiên, tên có thể quen thuộc, phổ thông, nhưng xét hương vị, gốc gác, so với những thứ phổ thông mà mọi người đều biết kia, chúng rất là khác biệt.

Ví như chuối, đây vốn không phải loại chuối mà ngươi có thể dễ dàng tìm mua ngoài chợ, không phải ai cũng có cơ hội được ăn. Chuối này là giống chuối ngự Đại Hoàng, rất quý, chỉ được trồng ở duy nhất tại đất Đại Hoàng của quận Hà Nam, thường được Hoàng thượng và các cung phi dùng để tráng miệng sau mỗi bữa ăn. Quả chuối có kích cỡ bằng ngón tay cái, vỏ mỏng, ruột vàng ươm, ăn vào thấy vị ngọt dịu.

Còn cam là cam Vinh, bổ ra có màu vàng như mật ong, khi thưởng thức thấy vị ngọt nhẹ xen dịu mát, tan nhanh trong miệng. Nước cam có độ dính tay, khác hẳn các loại thông thường. Bưởi cũng thế, quý hơn các loại thông thường rất nhiều. Đây là giống bưởi Đoan Hùng, vỏ mỏng, tép mọng, vị ngọt thanh, chua mát...

Nếu như hoa quả đều là loại quý hiếm thì điểm tâm lại hết sức tinh tế, cầu kì, được các đầu bếp cung đình chế biến rất đỗi công phu. Nào bánh xốp trứng đoàn viên, bánh dày nếp dừa, bánh nướng Hoàng Kiều, bánh vừng, bánh ngọt mật ong, bánh xốp bách hợp hạt thông, bánh xốp nhân táo... mỗi một món đều được chăm chút tỉ mỉ, từ hình dáng, hương vị cho đến cách trình bày. Thật nhìn đến hoa cả mắt.

Trần Tĩnh Kỳ đứng xem Tiểu Mỹ cùng các cung nữ sắp xếp những chiếc đĩa đựng hoa quả, điểm tâm, trong lòng thầm hô xa xỉ. Nhiều thứ như vậy, muốn chuẩn bị thiết nghĩ cũng hao tốn một phen công phu. Nhất là các món điểm tâm, đầu bếp cung đình hẳn đã phải khẩn trương chế biến.

Với số lượng nhiều như vầy, chỉ có hắn và Hoàng hậu Triệu Cơ thì làm thế nào ăn hết được? Mà trong buổi sáng nay, hay chính xác hơn là trong một canh giờ, nếu không được ăn hết thì những hoa quả cùng các món điểm tâm kia đều sẽ đem bỏ a. Chẳng lãng phí lắm ư?

Nghĩ thì nghĩ vậy chứ Trần Tĩnh Kỳ cũng không có ý chỉ trích, phê phán gì. Triệu Cơ là Hoàng hậu, nữ chủ nhân của Hạng quốc này, lối sống xa hoa vốn đã lẽ thường.

Đợi cho các cung nữ đã đem bánh trái sắp xếp xong, Hoàng hậu Triệu Cơ phẩy tay ra hiệu cho các cung nữ lui ra ngoài, chỉ giữ lại hai tì nữ thiếp thân là Tiểu Thúy và Tiểu Mỹ.

Đưa mắt nhìn Trần Tĩnh Kỳ, nàng nở một nụ cười thân thiện:

- Tĩnh Kỳ, ngươi sao còn đứng đó? Mau tới đây ngồi đi.

- Nương nương, cứ để Tĩnh Kỳ đứng là được rồi.

Triệu Cơ cau mày tỏ ý không vui:

- Ngồi bồi tiếp ta một chút thì ngươi sẽ chết sao?

- Nương nương, không phải. Tĩnh Kỳ...

- Không phải thì mau lại đây ngồi.

Trần Tĩnh Kỳ đành phải chiều theo.

...

- Buổi thưởng hoa hôm nọ, sau khi nhìn thấy bức hoạ mà ngươi đã vẽ cho ta, muội muội của ta liền xin Hoàng thượng cho phép triệu kiến ngươi vào Cửu Tước Cung.

Trong lúc đợi Tiểu Thúy và Tiểu Mỹ bóc vỏ trái cây cho mình, Hoàng hậu Triệu Cơ hướng Trần Tĩnh Kỳ nhắc lại chuyện cũ. "Muội muội" trong lời nàng dĩ nhiên chính là Hoàng phi Triệu Phi Yến.

Trần Tĩnh Kỳ hỏi lại:

- Hoàng phi muốn Tĩnh Kỳ vẽ tranh cho người?

- Ừm.

Triệu Cơ gật đầu:

- Muội muội của ta cảm thấy ghen tị, cũng muốn có được một bức tranh truyền thần giống như ta.

- Nói vậy Tĩnh Kỳ phải đi Cửu Tước Cung một chuyến rồi.

Triệu Cơ mới cúi, nghe vậy liền ngẩng lên:

- Nhà ngươi muốn đi Cửu Tước Cung lắm sao?

- Nếu là ý chỉ của Hoàng thượng, Tĩnh Kỳ không thể không đi.

- Vậy thì ngươi không cần đi.

Trần Tĩnh Kỳ vờ nghi hoặc.

Triệu Cơ nói rõ:

- Hôm đó ta đã bảo với Hoàng thượng là sau khi vẽ xong bức tranh cho ta, Tĩnh Kỳ ngươi đã đổ bệnh, không tiện đi lại; huống hồ, một tuyệt tác như vậy, vốn cũng không thể cứ muốn liền có thể vẽ ra. Hoàng thượng nghe qua, thấy lời ta hợp lý nên đã từ chối Hoàng phi.

- Nếu đúng là vậy thì Tĩnh Kỳ thực sự phải cảm tạ Hoàng hậu nương nương.

Tới lúc này nét mặt Triệu Cơ mới dịu hẳn, khoé môi nở một nụ cười như làn gió xuân.

Cầm lấy một múi cam đã được tách sẵn, nàng đưa lên miệng, cắn nhẹ.

- Nhà ngươi cũng ăn đi.

- Vâng.

Trần Tĩnh Kỳ thoáng đảo mắt một vòng, cuối cùng vươn tay cầm tới một chiếc bánh xốp nhân táo, cho vào miệng, giữ ý nhai.

Triệu Cơ vẫn thầm lưu tâm, vừa quan sát vừa chuyện trò, được một lúc thì hỏi:

- Tĩnh Kỳ, ngươi nói ta nghe một chút. Trong các loại hoa quả, bánh trái, nhà ngươi thích ăn thứ gì nhất?

- Vấn đề này...

Trần Tĩnh Kỳ thoáng ngẫm, nhẹ lắc đầu:

- Nương nương, đối với hoa quả, bánh trái, Tĩnh Kỳ trước nay đều không ưa thích lắm.

Triệu Cơ đem phần dư thừa của múi cam vừa ăn để xuống một chiếc đĩa trống, hai mắt nhìn thẳng người đối diện:

- Hoa ngươi không lưu tâm, bánh trái ngươi không ưa thích, vậy rốt cuộc thì ngươi để ý cái gì?

- Nương nương.

Triệu Cơ ngạc nhiên. Hai cung nữ Tiểu Mỹ - Tiểu Thúy đứng phía sau cũng sửng sốt. Câu trả lời của Trần Tĩnh Kỳ...

Hắn nói hắn để ý Hoàng hậu nương nương? Trực tiếp nói ra như vậy, lá gan của hắn cũng không khỏi quá to đi!

- Đối với Tĩnh Kỳ hiện giờ, việc hướng dẫn Hoàng hậu nương nương vẽ tranh là quan trọng nhất.

Tiểu Thúy, Tiểu Mỹ nghe thêm câu nói bổ sung này mới thôi khẩn trương. Thì ra ý của An vương chỉ có như vậy, đơn giản ở vấn đề chỉ điểm cho Hoàng hậu nương nương vẽ tranh.

Bản thân Triệu Cơ cũng nhẹ nhõm thở phào, song, trong lòng lại dường có chút thất vọng. Xen lẫn vài tia ngờ vực.

Thật sự chỉ đơn giản chuyện vẽ tranh thôi sao?

"Hừm... Cách nói của ngươi khá là mập mờ đấy."

Sắc diện rất nhanh đã khôi phục như thường, Triệu Cơ tỏ ra vừa ý:

- Nếu vậy thì ta đây thật cảm kích An vương.

- Là trách nhiệm của Tĩnh Kỳ.