Bởi vì Tiêu Thừa Quân ngồi xe ngựa, còn mang theo rất nhiều hành lý và người hầu nên sẽ đi chậm hơn, tính ngày thì hẳn là còn chưa tới Mân Châu, Lâu Cảnh liền ra roi thúc ngựa đi ngày đi đêm mà đuổi theo.
Bọn họ cứ bám theo dấu hiệu mà Vân Cửu lưu lại, một đường theo tới tận đây, đi một mạch từ kinh thành đến Thanh Châu, nhưng hiện giờ vừa mới đến địa giới Giang Châu thì lại mất tung tích của Tiêu Thừa Quân!
Cho dù xe ngựa có đi chậm thế nào, đã hơn nửa tháng, cũng phải đi đến phía Nam Giang Châu rồi chứ?
“Chủ nhân, thuộc hạ sẽ đi đường nhỏ tìm kiếm một chút, có lẽ họ đi theo đường nhỏ đấy ạ.” Bất ngờ bị túm cổ áo, Vân Nhất không chút sợ hãi, dùng giọng điệu bình tĩnh mà trả lời Lâu Cảnh.
Lâu Cảnh buông tay ra, nhìn nhìn bốn phía, bọn họ đang đi trên quan đạo, lúc này đang là giữa trưa, trên đường lớn rộng rãi không hề có một bóng người, “Thành trấn nào gần đây nhất?”
Vân Nhị giỏi ghi nhớ địa hình lập tức tiến lên, “Nơi này là phía Nam của quận Vân Dương, thị trấn gần đây nhất là ở huyện Chu Sơn, đi tiếp một trăm hai mươi dặm nữa là quận Tầm Dương, đến quận Tầm Dương thì sẽ phải đi qua sông.”
Lâu Cảnh hít sâu một hơi, “Vân Nhất tìm ký hiệu ở các đường nhỏ phụ cận, Vân Bát tìm hiểu quanh đây xem có gì bất thường không.”
“Rõ!” Hai người xoay người lên ngựa, lĩnh mệnh rời đi.
Từ khi bước vào Giang Châu, Lâu Cảnh đã cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì không chỉ quan đạo là quá mức yên tĩnh, tình hình xung quanh cũng rất bất thường, nhưng hắn lại không nói ra được là bất thường ở đâu. Nhíu mày suy tư thật lâu, Lâu Cảnh chợt đứng dậy, rảo bước chui vào cánh rừng phía sau.
Hai bên quan đạo là từng mảng rừng cây nhỏ, đi qua rừng cây, hắn liền nhìn thấy một mảnh ruộng đất. Hiện giờ đã là cuối tháng ba, tiểu mạch trong ruộng đã trổ bông, chẳng qua còn chưa thành thục, khắp nơi đều là một màu xanh mượt.
(tiểu mạch 小麥: lúa tẻ, hột không có tua, nhiều phấn, hột dùng để làm miến, làm bánh, làm tương.)
Chẳng qua, dù mảnh ruộng này vẫn xanh mơn mởn nhưng cây lúa chỉ còn lại thân, không hề thấy ngọn, còn đổ ngang đổ dọc, toàn bộ bông lúa đều không cánh mà bay!
Lâu Cảnh nhặt một cọng rơm bị ném trên đất lên, rốt cục cũng hiểu được vì sao mình lại luôn có cảm giác không đúng. Giang Châu ở phương Bắc, thường không đủ nước nên không thể trồng được lúa nước, dọc đường sốt ruột chạy đi nên hắn cũng không quá chú ý, bây giờ mới phát hiện ra, từ lúc tiến vào địa giới Giang Châu, toàn bộ cánh đồng tiểu mạch xung quanh quan đạo đều không còn nguyên vẹn.
Tháng ba lúa mới trổ bông, hiện giờ hạt còn rất lép, không có khả năng đã bị thu cắt sớm thế, vậy thì, đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra? Cho dù có bị sơn phỉ làm loạn thì cũng không đến mức cả đất vườn cũng bị đạp nát bét thế này.
“Chủ nhân, thôn làng gần đây có dựng một bờ rào bằng tre gai, không cho người lạ tiến nào, những người trẻ tuổi trong làng còn cầm đao canh giữ ở cửa làng.” Vân Bát cưỡi ngựa chạy về, nhanh chóng xuống ngựa bẩm báo, “Có rất nhiều người mặc quần áo lem luốc, rách rưới đang chen chúc nhau trong một cái miếu thổ địa ở ngoài thôn, thuộc hạ không dám tới gần.”
Tuy rằng chín người bọn họ đều có võ công cao cường, nhưng mà nơi đó cũng phải có hơn trăm người, cẩn thận vẫn hơn, Vân Bát không đến gần tìm hiểu, đứng xa xa mà quan sát một lát liền giục ngựa rời đi.
Lâu Cảnh liền cau mày lại, nhìn cánh đồng phía trước tan hoang như vừa gặp phải nạn châu chấu. Không nghi ngờ gì nữa! Chắc chắn nơi này đã xuất hiện nạn dân, hơn nữa, nhân số còn cực kì nhiều! Nếu Giang Châu có nhiều nạn dân chạy qua như thế thì con đường phía trước sẽ rất khó đi. Tuy rằng nhìn thoáng qua bề ngoài thì xe ngựa của Tiêu Thừa Quân cũng không có gì là xa hoa, nhưng chất vải của nó lại tuyệt đối là loại hảo hạng bậc nhất, đặt ở một nơi mà đâu đâu cũng nhìn thấy dân chạy nạn như Giang Châu, nguy hiểm cỡ nào, không cần nghĩ cũng biết!
Sơn tặc còn bận tâm đến quan binh mà chùn bước, nhưng dân đói chạy nạn thì sẽ chẳng quan tâm xem người trên xe là ai.
“Chủ nhân, con đường đất phía trước có một bia đá, đằng sau bia đá có dấu hiệu của Vân Cửu.” Vân Nhất mang sắc mặt ngưng trọng chạy tới, trên người còn có chút chật vật, “Điện hạ đang đi về hướng Tầm Dương.”
Lâu Cảnh khẽ gật đầu, trái tim vẫn luôn căng thẳng, “Chúng ta đuổi theo.”
“Chủ nhân!” Vân Nhất vội lau qua mồ hôi trên mặt, “Trên đường toàn dân chạy nạn thôi ạ, thuộc hạ đi tra xét còn suýt bị bọn họ vây lại, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi quan đạo mà đi theo đường nhỏ này, đuổi theo nhóm nạn dân phía trước.”
Lâu Cảnh nhìn nhìn một thân lấm lem bụi đất của Vân Nhất, quyết định thật nhanh, xoay người lên ngựa, “Đi Tầm Dương.”
Nếu Vân Cửu lưu lại dấu hiệu cụ thể như vậy thì hẳn là trên quan đạo lúc ấy cũng toàn dân chạy nạn. Bọn họ liền nhanh chóng đuổi kịp nhóm nạn dân phía trước, đi theo đường nhỏ đến Tầm Dương.
Dù rất tin tưởng vào mưu lược và thủ đoạn của Tiêu Thừa Quân, vả lại bên cạnh y cũng có tám U Vân vệ, nhưng trái tim Lâu Cảnh vẫn luôn treo lơ lửng, lo lắng không ngừng. Hắn chưa từng cảm thấy, một trăm hai mươi dặm đường lại dài khủng khiếp đến vậy...
Khi hoàng hôn buông xuống, nhóm Lâu Cảnh rốt cục cũng đến khu vực ngoại ô của Tầm Dương, chợt phát hiện quan đạo đã bị chặn lại, hơn chục nam tử ăn mặc rách rưới đang chắn ngang đường, hai mắt dường như phát ra ánh xanh lòe lòe mà nhìn chín người bọn hắn chằm chằm.
Lâu Cảnh ghìm ngựa, lạnh mắt nhìn đám người đang cầm gậy gộc và đá tảng trước mặt.
“Đem hết tiền bạc và thức ăn giao ra đây!” Thấy mấy người trước mắt không hề tỏ ra chút e sợ nào, đám dân chạy nạn cũng có chút bỡ ngỡ, ánh mắt tham lam đảo qua nhóm người Lâu Cảnh một vòng, mấy con ngựa to lớn kia có thể ăn trong vài ngày, nhất thời lại lớn mật vài phần.
“Tránh ra!” Vân Ngũ và Vân Lục phụ trách bảo vệ hai bên người Lâu Cảnh đồng thanh quát lớn, nhanh chóng rút bội đao ra.
Nhóm dân chạy nạn kia co rúm lại một chút, chần chờ mà có ý muốn rút lui. Bỗng nhiên, một gã xấu xí có vẻ như là người cầm đầu, chợt lớn tiếng nói: “Không việc gì phải sợ, chúng ta có nhiều người, tất cả hãy lấy đá ném đi!”
Đám người nhất tề lui lại phía sau, bắt đầu nhặt đá ném lia lịa vào nhóm người Lâu Cảnh. Vân Ngũ vung đao chém văng hòn đá đang bay về phía LâuCảnh. Lâu Cảnh cũng không kiên nhẫn cũng bọn họ dây dưa, giục ngựa lao về phía trước, roi ngựa vung lên quất thẳng vào mặt một người gần nhất.
Người nọ lập tức tru lên, ngã nhào ra đất, hãn huyết bảo mã không bị cản trở, mạnh mẽ hí vang, nhảy chồm lên, lao nhanh về phía trước. Những người đó bị hành động quyết liệt của Lâu Cảnh dọa sợ, hoảng loạn la hét rồi vội vã quay đầu bỏ chạy.
Tường thành của thành Tầm Dương cao khoảng ba trượng, kiên cố không thể phá vỡ, hiện giờ mới là hoàng hôn, cửa thành đã gắt gao đóng chặt, quan binh cầm trường mâu trong tay bảo vệ chung quanh tường thành, phòng thủ nghiêm ngặt. Nạn dân đông nghìn nghịt bị xua đuổi đến khu vực cách thành khoảng ba trượng, hoặc ngồi hoặc đứng, người nào cũng xanh xao vàng vọt, ánh mắt hoặc tuyệt vọng hoặc oán độc, ngàn vạn ánh mắt đều như vậy liền khiến cho người ta cảm thấy rùng mình, e ngại.
(Hệ đo lường cổ Trung Hoa: 1 trượng = 3,33m -> 3 trượng =9,99m. >_<” nếu có ai quên ~!
Trường mâu: đây là một vũ khí có cán dài, đầu mũi sắt nhọn có uy lực rất mạnh.)
Tám U Vân vệ đều rút bội đao ra, bảo vệ xung quanh Lâu Cảnh, có mấy người rục rịch muốn tiến đến, nhưng nhìn thấy nhóm người đầy sát khí trước mắt, cuối cùng cũng không dám tới gần.
“Chủ nhân, thành Tầm Dương đã bế thành hơn mười ngày, không cho bất luận kẻ nào đi vào.” Vân Bát đi hỏi thăm tin tức, biết được đám dân chạy nạn này đều tới từ Thanh Châu, đang đi về hướng Nam, khi đến Tầm Dương thì không có cách nào qua sông nên đành tập trung ở bên ngoài thành Tầm Dương. Quận thủ Tầm Dương không dám cho mở cửa thành, còn điều thêm rất nhiều quan binh đến bảo vệ thành.
Trước tình hình này, muốn vào thành là rất khó, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể.
Lâu Cảnh nheo nheo mắt, nhìn thành Tầm Dương được canh gác cẩn mật, “Đi tìm dấu hiệu.”
Cách thành Tầm Dương khoảng ba mươi dặm.
“Điện hạ, sợ là hôm nay chúng ta sẽ không đến kịp Lâm Giang.” Vân Thập nhìn địa hình xung quanh, giục ngựa tiến lên phía trước nói.
Tiêu Thừa Quân khẽ gật đầu, “Vậy tìm một chỗ nghỉ tạm đi.”
Bọn họ đi vào một thôn làng nhỏ, nguyên bản nơi này chính là điền trang của một nhà giàu có nào đó, nhưng đáng tiếc là hiện tại lại không có một bóng người, cửa sổ xiêu vẹo, khắp nơi là một mảnh hoang tàn đổ nát, có lẽ là do đám dân chạy nạn cướp sạch mà ra.
“Điện hạ, khu nhà lớn như thế này sẽ rất dễ thu hút sự chú ý của người khác, tối đến cũng hay bị trộm cướp ghé thăm, chúng ta không nên ở lại lâu.” Vân Cửu cẩn thận nói.
Nạn dân quá cảnh, nhà cửa trong điền trang này tự nhiên sẽ phải đứng mũi chịu sào. Bất luận là kẻ trộm, kẻ cướp hay là dân đói, nhìn thấy tòa nhà nào lớn nhất thì sẽ ưu tiên đi vào tìm kiếm trước, cho nên đây cũng là nơi nguy hiểm nhất.
(Quá cảnh: quá là đi ngang qua, cảnh là đất đai, bờ cõi. Theo định nghĩa hiện đại thì quá cảnh nghĩa là đi ngang qua (mà không vào) một nước, một vùng lãnh thổ có chủ quyền nào đó. Hay nói cách khác, quá cảnh là các trạm dừng giữa một chuyến di chuyển, vận chuyển. Thí dụ như là từ A đến D, sẽ phải dừng tại B, C.
Đứng mũi chịu sào là muốn ám chỉ người/ vật đứng đầu/ nổi bật nhất bao giờ cũng phải chịu hậu quả hay tai vạ trước.)
Vân Thập Lục đi dò đường đã chạy về, “Khởi bẩm điện hạ, đi tiếp năm dặm về phía trước sẽ gặp một tòa miếu Thành hoàng.”
(Thành hoàng: thành là cái thành, hoàng là cái hào bao quanh cái thành; và khi ghép chung lại thành một từ dùng để chỉ vị thần coi giữ, bảo trợ cho cái thành, thôn, làng cụ thể nào đó.)
Miếu Thành hoàng này khá rộng rãi, bởi vì nó được xây dựng ở sâu trong rừng nên cũng không có nhiều người phát hiện ra nó, là một nơi trú ẩn tạm thời rất tốt. Tường viện đã đổ nát, giữa chính đường có một đống lửa trại, bảy tám người có sắc mặt tiều tụy đang ngồi xung quanh, tất cả đều cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào đoàn người Tiêu Thừa Quân.
Vân Thập Tam và Vân Thập Nhị đi vào đầu tiên. Hai người chọn một góc miếu ở phía Tây, nhanh chóng quét dọn sạch sẽ, kéo áo choàng đỏ trên người tượng thần xuống đặt lên nền nhà, lại đặt một tấm thảm lông dày mềm mại lên trên, sau đó mới thỉnh Tiêu Thừa Quân đi vào nghỉ ngơi.
Tiêu Thừa Quân ngồi trên thảm, tám U Vân vệ liền nhanh nhẹn nhóm lửa, lấy lương khô, nướng trên bếp.
Nhóm dân chạy nạn gần đó nhìn hành động và tư thế của những người này, liền không dám mạo phạm, tự giác rụt lui về góc miếu.
Nhìn tám U Vân vệ dường như không có gì là không làm được trước mắt, Tiêu Thừa Quân không khỏi có chút cảm khái, thống lĩnh, địa hình, ám sát, cung tiễn, trị thương, dò đường, hai cận vệ, tám người này hợp lại cùng một chỗ, cơ hồ chính là bất khả chiến bại.
Rời khỏi kinh thành không lâu, Vân Thập Nhất chuyên về ám sát liền phát hiện ra có người theo đuôi, Tiêu Thừa Quân liền cho Lục Triệu dẫn An Thuận và những người hầu đi theo sau xe cùng hai mươi người hộ vệ đi trước, y và tám U Vân vệ lưu lại Thanh Châu mấy ngày, chờ những người đó triệt để đi xa rồi mới hướng đến Giang Châu. Ai ngờ vừa vào đến địa giới Giang Châu, bọn họ liền gặp phải nạn dân ngăn đường…
“Tất cả cút hết cho lão tử!” Một tiếng nói ồm ồm vang lên từ ngoài sân, mang theo vào phần sát phạt.
“Nguy rồi, chúng ta gặp phải sơn phỉ.” Nhóm dân chạy nạn vội vàng ghé vào cửa sổ nhìn ra, tim cũng muốn vọt lên tận cổ, nhưng cái miếu này chỉ có một cửa ra vào, có muốn tránh cũng không tránh được.
Không bao lâu sau, năm sáu đại hán lưng hùm vai gấu liền tiến vào. Mà lúc này, trong tám U Vân vệ thì đã có bốn người rời đi, hai người đi an trí ngựa, một người đi tìm nguyên liệu nấu ăn, còn Vân Cửu thì đã chạy đến phụ cận để đánh dấu hiệu, canh giữ bên cạnh Tiêu Thừa Quân chỉ còn lại bốn người.
Đám đại hán kia lần lượt đi vào, trên tay người nào cũng cầm theo đại đao hoặc khiêng một thiết trùy (cái búa), còn mang theo hai con gà sống. Cầm đầu là một gã có làn da đen sạm, bộ dáng dữ tợn, trên gương mặt hắn có một vết sẹo xấu xí chạy dài từ trán đến má, làm tăng thêm vài phần hung hãn.
Gã cầm đầu kia nhìn hai nhóm người trong miếu, tuần tra một vòng, sau đó khoát tay, một hán tử cao chừng tám thước (khoảng 1,84m) liền đi tới bên cạnh nhóm dân chạy nạn, quát lớn: “Muốn sống thì đem toàn bộ đồ vật đáng giá trên người ra đây!”
“Đại gia, chúng ta đang chạy nạn, làm gì có tiền chứ ạ…” Người này còn chưa kịp nói xong đã bị hán tử kia tung cước đá thẳng vào ngực, văng xa hơn một trượng, nhất thời hét lên kêu thảm, cuộn tròn thành một đoàn.
“Đại gia tha mạng, chúng ta cũng không còn gì nữa!” Mấy người còn lại không dám nói thêm cái gì, mò mẫn trên người một lúc lâu mới gom được hơn mười đồng tiền.
Tiêu Thừa Quân ra hiệu cho nhóm U Vân vệ chớ nóng nảy, gương mặt vẫn lạnh lùng, nhìn chằm chằm mấy tên sơn phỉ.
Tên mặt thẹo nhìn chằm chằm Tiêu Thừa Quân ăn mặc sang trọng đang ngồi chính giữa, lại đảo qua bốn người mặc trang phục thị vệ bên cạnh, tựa hồ như suy nghĩ một phen, sau đó mới lạnh lùng nói: “Mấy người các ngươi cũng mau giao tiền ra đây!”
Vân Thập Tam phụ trách hộ vệ bên người lập tức rút đao ra, cánh tay chỉ vung một cái, mặt đất liền xuất hiện một vệt chém sâu hoắm. Nền miếu này vốn được lát bằng đá xanh khá dày, thế mà dưới tay Vân Thập Tam, nó chỉ mềm như một miếng đậu hũ.
Đồng tử của gã mặt thẹo kia lập tức co rút lại, bốn người đứng sau hắn lập tức nắm chặt binh khí trong tay, hung tợn mà nhìn qua.
Tiêu Thừa Quân nâng cằm nhìn Vân Thập Tứ, Vân Thập Tứ hiểu ý, lấy ra một cái túi gấm, “Mấy vị anh hùng, công tử nhà ta chỉ đi ngang qua nơi này, dừng chân nghỉ ngơi một chút, không muốn dây dưa với cái vị, lấy vết đao này làm ranh giới, không can thiệp lẫn nhau.”
Nói xong, hắn liền vứt túi gấm trong tay cho tên mặt thẹo cầm đầu.
Đây là một chiêu dùng cả ân và uy cùng lúc (vừa đánh vừa xoa), vừa khiến người đám này kinh sợ mà không dám vọng động, vừa tặng chút ngon ngọt vỗ về, ý là, nhóm chúng ta có chỉ số vũ lực rất cao, chẳng qua là lười so đo với các ngươi mà thôi, cầm tiền rồi thì đừng có can thiệp vào bên này.
Nhóm U Vân vệ có võ công rất cao, hai người ra tay là thừa sức tóm gọn cả đám này, nhưng Tiêu Thừa Quân có thân phận tôn quý, hiện giờ lại là tình huống đặc biệt, không thể để lộ thân phận ra được, liền không muốn chuyện bé xé ra to, giải quyết trong hòa bình là tốt nhất.
Tên mặt thẹo tung đi tung lại túi gấm trên tay kiểm tra nặng nhẹ, phát hiện gói bạc này nặng trịch, hẳn là phải có ít nhất hai mươi hai lạng bạc, nhất thời lộ ra sắc mặt vừa lòng.
“Lão đại, đầu dê này béo đấy!” Một người cầm thiết trùy đi đến nói nhỏ.
“Dê béo thật! Nhưng cũng phải có mạng thì mới ăn được.” Tên mặt thẹo cũng là người biết nặng nhẹ, xua tay cho nhóm huynh đệ ngồi xuống bồ đoàn bên chân tượng thần, nhóm lửa nướng gà ăn.
(Bồ đoàn 蒲團 nói tắt của tọa bồ đoàn 坐蒲團 một dụng cụ để tọa thiền 坐, thường được dồn bằng bông gòn và bọc bằng một lớp vải xanh dương đậm. Tọa bồ đoàn có hình vuông, với kích thước mà một người ngồi thiền trong tư thế “kết già phu tọa” 結跏趺坐 vừa đủ ngồi và để hai đùi gối lên.)
Vân Cửu còn chưa trở về nhưng hai người đi an trí ngựa đã quay trở lại, Tiêu Thừa Quân chậm rãi cắn một miếng bánh màn thầu nướng khô, chẳng có khẩu vị gì nhưng vẫn cố gắng nuốt hết một cái.
Trong miếu thập phần yên tĩnh, chỉ có vài tiếng củi khô cháy lách tách thỉnh thoảng lại vang lên.
Tên mặt thẹo luôn liếc sang Tiêu Thừa Quân bên này, thấy thị vệ bên người y đã tăng lên sáu người, dùng mắt ra hiệu với những tên khác. Người này có nhiều thị vệ bên mình như vậy, nếu tất cả đều mạnh như người vung đao lúc nãy thì còn cho bọn hắn tiền làm gì? Có lẽ, chỉ có mỗi người kia là lợi hại thôi.
Nhìn chuôi bội kiếm trên người Tiêu Thừa Quân, tua kiếm để lộ ra ngoài, nhìn rất đơn giản nhưng thứ treo trên đó lại là một miếng ngọc dương chi (ngọc màu mỡ dê), có giá trị vài trăm lạng bạc chứ chẳng ít, ánh mắt của đám sơn tặc liền nhịn không được mà đỏ rực lên. Lặng im một khắc, đám sơn phỉ đột nhiên nắm chặt đại đao và thiết trùy, đồng loạt lao đến vây công Vân Thập Tam, riêng tên mặt thẹo kia thì bay thẳng đến chỗ Tiêu Thừa Quân đánh tới.
“Nguyên Lang!” Lâu Cảnh vừa đi vào miếu nhỏ liền nhìn thấy hai cánh tay đen đúa bẩn thỉu đang vung đao chém thẳng vào người phu quân hắn.