Nụ cười vui mừng chân thật xuất phát từ đáy lòng không sảm nửa phần giả ý, khuôn mặt mỉm cười lóng lánh trong ngần tinh khiết như viên trân châu.
Y ngắm đến ngây ngất, đến quên cả mọi thứ xung quanh. Đáy mắt chỉ chứa đựng mỗi nụ cười của Thượng Hương, con tim như tuôn trào dòng suối ấm áp bung phá lồng ngực.
§
Có người chết trong khách điếm làm khách điếm lão bản nhặng xị một hơi, rồi hắn đốt lá ngải vẩy nước khắp phòng. Vẫn là Lý Mộ Tinh dùng bạc trám miệng hắn, sau đó tìm người mang di thể của Lam Thu đến nghĩa trang, đợi mua một chiếc quan tài và tìm chỗ tốt để an táng Lam Thu, thế nhưng lại bị Thượng Hương ngăn cản.
“Dưới đất vừa tối tăm lại lạnh lẽo, Lam Thu thích những nơi sáng sủa đầy ánh nắng.”
Lý Mộ Tinh sửng sốt nhìn Thượng Hương: “Người chết rồi thế nào cũng phải an táng dưới mồ mới tốt. Ngươi… ngươi cũng đừng thương tâm quá mức.”
Thượng Hương không chút khí sắc nhìn y: “Ta không có thương tâm, những chuyện này thấy quen rồi cũng không có gì phải đau lòng.” Dứt lời, đột nhiên hắn quay sang thi lễ với Lý Mộ Tinh, “Lý gia, Thượng Hương có thể gặp mặt Lam Thu lần cuối đều nhờ vào lòng hảo tâm của Lý gia cho toại nguyện. Thượng Hương xin ghi lòng tạc dạ mối ân tình này. Dù thân vô lực đền đáp thì Thượng Hương cũng sẽ khấn nguyện cho Lý gia trước mặt Phật tổ.”
Lý Mộ Tinh xua tay, định nói mấy lời khách sáo nhưng lại không thể mở miệng. Sau cùng Thượng Hương cũng nói chuyện nghiêm chỉnh với y vậy mà Thượng Hương thế này lại vô cùng xa lạ. Tuy người hiện hữu trước mặt nhưng lại như cách xa nghìn trùng. Chẳng lẽ đây là Thượng Hương y muốn thấy sao? Lý Mộ Tinh thất thần cả người.
Vẫn cảm thấy có gì không đúng.
Cuối cùng di thể của Lam Thu bị hỏa thiêu. Thượng Hương ôm hũ tro xương trong lòng ngực, ngồi trong chiếc xe ngựa Lý Mộ Tinh thuê đi tới Thiên Ninh tự trong thành.
Lý Mộ Tinh không đi theo cùng. Y không thân không thích gì với Lam Thu mà chịu giúp tới nước này đã là tận tình cạn nghĩa rồi. Dọc đường Thượng Hương không nói lời nào, Thượng Hồng không ngừng quan sát ngoài cửa sổ. Đến cổng Thiên Ninh tự, lúc bước xuống xe Thượng Hương nhìn Thượng Hồng thản nhiên bảo: “Khi nãy đi ngang qua hàng đậu hũ ngươi có thấy một nam nhân què chân không?”
Thượng Hồng ngẩn ngơ nhớ lại. Quả thật y có thấy một nam nhân cụt chân như vậy cà nhắc loay hoay trong hàng.
“Mấy năm trước có một tiểu quan chạy trốn khỏi nam quán, người nam tử đó có lòng tốt giấu hắn trong nhà. Nghĩ rằng đợi sóng yên gió lặng sẽ thả hắn ra thành nhưng chưa tới một ngày đã có người tố giác với Trịnh hầu đầu. Trịnh hầu đầu dẫn người đến bắt tiểu quan đó về hành hạ chết tươi, còn nam nhân đó thì bị chặt đứt một chân.”
“Ngươi nói với ta chuyện này làm gì?” Thượng Hồng cẩn trọng nhìn Thượng Hương. Chẳng lẽ suy nghĩ của y bị nhìn thấu rồi sao?
Thượng Hương không đáp lời mà tiếp tục kể: “Kẻ mật báo là một tên vô lại du thử du thực trên đường. Trong thành Thượng Hòa đầy dẫy lũ người như thế, bọn chúng suốt ngày vô công rồi nghề lẩn quẩn khắp đầu đường ngõ hẻm. Ngoài chuyện ăn chầu uống chực ra thì trong thành Thượng Hòa, nhà ai mới sinh hài tử, nhà ai có người chết, nhà ai có thân thích đi mất, nhà ai mất con gà, tất thảy chúng đều nắm trong lòng bàn tay. Gặp ai đến hỏi tin tức chúng đều phun ra để kiếm chút tiền tiêu xài.”
“Có một số tiểu quan trốn ra nam quán được nhưng lại không thoát khỏi thành Thượng Hòa. Thượng Hồng, ta hy vọng ngươi không phải là người thứ mười tám.”
Thượng Hồng trầm mặc hồi lâu, sau mới lên tiếng: “Đúng là bọn tiểu nhân vô sỉ… Nhưng sao Trịnh hầu đầu dám hiên ngang đánh người như vậy? Trong nam quán chết nhiều tiểu quan thế chẳng lẽ không ai tra hỏi à?”
Tia trào phúng ánh lên trong mắt Thượng Hương: “Đừng tự đề cao bản thân ngươi vậy, ai rỗi hơi quan tâm sống chết của thứ kỹ nam. Huống hồ Trịnh hầu đầu có quan hệ trong hắc bạch lưỡng đạo, ai có gan đối nghịch với hắn, kết cục của người què kia là xảy ra trước mắt bọn chúng. Trong thành Thượng Hòa âu cũng chỉ có người xuất gia… coi như khoan dung. Họ nói chúng sinh đều bình đẳng…”
Lúc đang nói chuyện thì vị sư tiếp khách của Thiên Ninh tự trông thấy họ liền ra đón. Người hòa thượng đó chắp tay hành lễ, miệng niệm lớn “A di đà phật.”
Miếu tự là một chốn kỳ lạ, đặt chân vào trong rồi thì nhiễu nhương trần đời đều rớt lại sau tường. Tiếng chuông chiều văng vẳng thúc giục lòng người tĩnh lặng, lắng mình trong mùi đàn hương, tìm kiếm sự an bình. Thượng Hương là khách quen, hắn đưa chút tiền nhang đèn cho vị hòa thượng đoạn cầm ba nén hương, kéo Thượng Hồng đi hỏi khu tiểu phật đường vắng lặng.
Đẩy cửa ra, ánh nắng tuôn tràn khắp phật đường. Thượng Hồng nhướn mắt lên rồi kinh hãi thối lui mấy bước. Trên phật đường, một loạt hũ tro cốt sắp hàng dài.
“Bọn họ… Bọn họ… là…”
“Một ngày làm kỹ nam, nhơ danh suốt cả đời, thế nhân lắm phụ bạc, thân này không nơi lưu. Cũng chỉ có ở phật đường này bọn họ mới có thể an ổn, chẳng ai lọc lừa, chẳng ai nhạo báng, chẳng ai ghẻ lạnh. Họ… là những tiểu quan ta tìm tro cốt được. Chỉ không biết sau khi ta chết đi thì còn ai tới nơi đây thờ cúng họ, còn ai cho bọn họ một nơi an thân nhỏ nhoi đây.”
Thượng Hương dứt lời thì quay nhìn Thượng Hồng nhưng Thượng Hồng đang cúi đầu, không biết đang suy tư gì nên không nhận ra ánh nhìn của Thượng Hương. Khẽ than một tiếng, Thượng Hương bước lên đặt tro cốt của Lam Thu xuống. Hắn thắp ba nén hương rồi lặng lẽ vái lạy.
***
Lúc từ Thiên Ninh tự trở về nam quán thì đã là đêm khuya, Thượng Hương liền bị Trịnh hầu đầu gọi lên, còn là trong Yểm môn, cái nơi các tiểu quan đều khinh sợ.
Trịnh hầu đầu đang giơ tay cho một tiểu đồng chăm chút móng.
“Nghe nói… hôm qua có người đồng thời chỉ định bài tử của ngươi và Thượng Hồng à?”
“Dạ.” Thượng Hương lên tiếng, cúi gầm mặt, sắc thái đau buồn.
“Là người khách lần trước tặng rượu cho ngươi sao?”
“Dạ.”
“Coi bộ ta xem nhẹ ngươi rồi, không hổ là người do chính tay ta huấn luyện. Thượng Hương à Thượng Hương, dù lớn tuổi mà ngươi vẫn có bản lĩnh câu dẫn người tới vậy. Bất quá… tên tiểu tử Thượng Hồng kia, bảo tư sắc thì kém tư sắc mà nói năng lực thì kém năng lực. Vậy mà không hiểu ngươi dạy hắn thế nào lại có thể khiến cho thương nhân nổi danh trong thành cũng chỉ định bài tử của hắn, hửm?”
Thượng Hương ngẩng đầu lên: “Đầu nhi đúng là biết nói đùa, tính tình cái đứa kia mà dạy thủng gì sao? Cũng nhờ tay y thuật của hắn có chút hữu dụng. Dù sao mấy chuyện cỏn con này sao qua mắt đầu nhi được. Chẳng hay đầu nhi có còn nhớ Lam Thu, hồng bài của quán sáu năm về trước hay không? Sau khi hắn được chuộc ra không sống được ngày tháng nào tốt đẹp, cũng không biết đắc tội thế nào với chủ nhân mà bị đánh tới không còn hình hài rồi bị quăng vào bãi tha ma, cũng may được Lý gia có lòng tốt cứu giúp. Trước khi lâm chung hắn muốn gặp ta một lần, ta đi nhìn bộ dáng thảm thương của hắn thì không cầm lòng được, rồi chợt nhớ đến tài y thuật cao tay của Thượng Hồng. Vì vậy ta mới phiền Lý gia gọi Thượng Hồng đến, ai ngờ cũng không thể cứu Lam Thu nổi.”
Nói xong hắn lấy ống tay áo quệt đi mấy giọt nước mắt.
“Chúng ta là loại người vậy đó, thật là mạng khổ mà. Tận tâm tận lực hầu hạ mà có ai xem chúng ta là người đâu…”
“Được rồi, khóc cái gì? Đã nói các ngươi rồi, đừng tưởng ra ngoài thì được sống sung túc. Cứ ngoan ngoãn ở trong quán có tốt hơn không?” Trịnh hầu đầu bực bội nhíu mày. Lý do thoái thác của Thương Hương ăn khớp với nguồn tin hắn nhận được thì thấy vững lòng, “Ngươi cũng coi như là tốt rồi, sau chuyện đổ vỡ sáu năm về trước thì đã biết an phận. Bất quá ta vẫn chưa an lòng về cái tên Thượng Hồng kia. Hắn là người do ngươi dạy dỗ thì ngươi phải chịu trách nhiệm, có khách chỉ định bài tử của hắn thì không thể không tuân theo quy củ. Chỉ có điều… nếu giữa đường xảy ra sai sót để hắn bỏ chạy thì sẽ kiếm mình ngươi hỏi tội đó.”
“Sao cho hắn chạy thoát chứ? Ta còn phải trông vào nó dưỡng lão nữa.” Thượng Hương tỏ ra vẻ biết chuyện, “Nếu không có chuyện gì thì ta đi trước. Cái chỗ này đúng là làm người ta phát lạnh mà.”
“Ngươi biết sợ là tốt rồi. Đi đi.”
Ra khỏi Yểm môn rồi Thượng Hương chìa bàn tay giấu trong tay áo ra thì ướt sũng mồ hồi lạnh. Sự đa nghi của Trịnh hầu đầu đúng là không phải qua loa. Nếu để hắn biết Thượng Hồng thật sự có ý định trốn chạy thì chỉ sợ về sau càng khó khăn hơn.
Quay về phòng, hắn lên giường đắp chăn một hồi vẫn thấy người lạnh cóng. Nhắm nghiền hai mắt lại, ngủ một lát thôi, hắn mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá…
***
“Đông gia, đông gia, bớ hồn ngài mau quay về đây…”
Tiền Quý Lễ huơ tay lia lịa, cao giọng gọi năm sáu lần mới triệu được thần hồn thất lạc cõi tiên của Lý Mộ Tinh trở về.
“Tiền lão, có chuyện gì vậy?”
Tiền Quý Lễ giận tới phì phò nước bọt: “Đông gia à, ta nói bao nhiêu lâu mà rốt cuộc ngài có nghe thủng câu nào đâu.”
“Hả? A… thật có lỗi, Tiền lão. Phiền lão lập lại lần nữa.”
Lý Mộ Tinh giật mình sực nhớ y đang thảo luận chuyện của thương hào với Tiền Quý Lễ, nhưng mà không nói được tới hai câu tâm tư của y không có ở đây. Không biết làm sao cứ nhớ về biểu tình của Thượng Hương hôm hỏa thiêu Lam Thu.
Khuôn mặt bị lem luốc vì nước mắt rất giống lần đầu tiên họ gặp nhau, vừa xấu vừa buồn cười thế mà Lý Mộ Tinh cứ nhìn không chớp mắt. Dù khuôn mặt bị hương phấn lấp đầy nhưng y vẫn nhìn ra dưới tầng phấn đó là một khuôn mặt không xúc cảm lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến độ như người chết hoàn toàn không liên can gì hắn. Nếu không phải Thượng Hương từng cầu xin y cứu Lam Thu thì Lý Mộ Tinh thật không nhìn ra quan hệ hai người lại thân thiết đến thế. Vả lại từ đôi câu nghe được thì tựa hồ Lam Thu là chết vì Thượng Hương. Một Thượng Hương không nhỏ đến nửa giọt lệ thật sự chấn động đến Lý Mộ Tinh. Ví bằng không phải là bi thương quá độ thì sao cả một giọt lệ cũng không nhỏ xuống?
Chỉ nghĩ tới đây mà trái tim Lý Mộ Tinh quặn thắt đau đớn. Một Thượng Hương như vậy thật khiến y đau lòng vô cùng, đau nhói không cách nào diễn tả, thậm chí còn làm Lý Mộ Tinh sợ hãi bản thân sao lại trỗi lên thứ cảm giác này. Sau khi thu thập tro cốt của Lam Thu xong y cũng không dám lưu lại, sợ nán lâu thì không hiểu còn sinh ra cảm xúc nào nữa. Y chỉ vội vàng dúi chút bạc cho Thượng Hương rồi đi mất.
Lý Mộ Tinh cảm nhận y như đang trốn chạy trối chết trước mắt Thượng Hương. Đây không phải lần đầu tiên y chạy mất dạng trước Thượng Hương nhưng lại là lần chạy trốn bất an nhất. Hai ngày qua tâm thần y vẫn bất định như thế. Nhìn gương mặt của Thượng Hương, y đột nhiên phát giác thà rằng Thượng Hương õng ẹo chọc ghẹo mình chứ không đành lòng xót dạ nhìn sắc thái bình tĩnh đến độ ấy của Thượng Hương. Tựa như Thượng Hương đang dần dần đi xuống một hồ nước mà y chỉ có thể đứng trên bờ dõi mắt trông, muốn đưa tay ra níu thì phát hiện hai người họ đã xa cách thật xa.
Lý Mộ Tinh không biết y nghĩ chuyện này để làm gì, Thượng Hương đã không cần Nữ Nhi Hồng thì y cũng không cần gặp hắn nữa. Nhưng mỗi lần nghĩ vậy y lại đứng ngồi không yên, cứ bứt rứt mãi. Tâm trí cứ lẩn vẩn những lần gặp gỡ với Thượng Hương, những câu những lời từng thốt qua. Cảm giác chán ghét lúc đó không biết đã biến mất tự khi nào, đọng lại chỉ là gương mặt tô son trát phấn, sau đó… là nhức buốt con tim.
“Đông gia… Đông gia… Đông gia!”
Tiền Quý Lễ mới nói được hai câu đã thấy hồn phách Lý Mộ Tinh bay mất nữa, thật khiến lão bực đến xém bất tỉnh nhân sự. Lão đập bàn cái rầm làm Lý Mộ Tinh sực tỉnh lần nữa, y ngượng ngạo nhìn Tiền Quý Lễ: “Tiền lão, hôm nay… hôm nay coi như xong, mai chúng ta hẵng bàn chuyện thương hào.”
“Đông gia à, ngài ngớ ngẩn cũng mấy ngày rồi, lúc nào cũng thất thần như vậy. Trước đây có khi nào có tình trạng này đâu…” Tiền Quý Lễ từ tốn vuốt ve bộ râu, đột nhiên linh quang lóe sáng, cơn tức khí của lão lập tức tiêu tan bèn cười mà rằng: “Đúng ha, có phải vì Nguyễn gia chất nữ chưa đáp ứng lời cầu thân nên trong lòng ngài mới nóng ruột phải không?”
“Cầu thân?” Lý Mộ Tinh đã quên bẵng sự tình này tới chân trời xa xăm, giờ Tiền Quý lễ nhắc y mới nhớ. Hôm y chạy đến bản tiệm cũng là ngày Tiền lão đi cầu thân. Trái lại khi nghe Túy nương chưa bằng lòng thì bất giác Lý Mộ Tinh lại thở phào nhẹ nhõm.
“Đừng nóng vội, tuy rằng Nguyễn gia chất nữ không có bằng lòng ngay nhưng cũng không có cự tuyệt tại chỗ. Khà khà, ta thấy có triển vọng đó, nhất định là Nguyễn gia chất nữ thấy thẹn thùng. Đợi vài hôm ta đi dạm hỏi lần nữa thì nàng ta chắc chắn ưng lòng. Đông gia hãy đợi ngày động phòng đi.” Tiền Quý Lễ vỗ ngực cười sang sảng.
“Tiền lão, chuyện này hãy quên đi. Túy nương là một người mạnh mẽ, ta không xứng với nàng đâu.” Lý Mộ Tinh cũng không định sẽ ở độc thân, trong ba điều bất hiếu thì vô hậu là tội nặng nhất. Chỉ là mấy năm nay y bận bịu chuyện làm ăn, cái thứ là chưa gặp được người hợp ý. Dù rằng Túy nương rất tốt nhưng cái tính nóng nảy đó làm người ta thật không yên lòng.
“Ai nói không xứng hả? Theo lão thấy là rất xứng, là vô cùng xứng đó.” Tiền Quý Lễ lại vuốt ve chòm râu bạc.
Lý Mộ Tinh chỉ biết lắc đầu, không nói gì nữa mà đi ra cửa. Lúc này trời hẵng còn sáng nên y lững thững đi dạo quanh phố, thấy mấy chỗ bán vải vóc thì dừng lại hỏi han mấy câu. Phố xá trong thành Thượng Hòa cực kỳ phồn vinh, hàng quán tiểu thương nối dài hàng dãy, tiếng nhộn nhịp xô bồ không lúc nào ngơi.
Nhàn tản dạo qua hai con đường thì bỗng y thấy Nguyễn quả phụ đang dằng dưa với một nam nhân. Chuyện này lại tái diễn, y bước tới định ra mặt cho Nguyễn quả phụ thì ngay khi đó Nguyễn quả phụ đã thấy y. Nàng lập tức dẫm một cước lên chân tên nam nhân đó rồi bổ nhào ôm cánh tay Lý Mộ Tinh, mắt nộ khí trừng trừng nhìn tên kia: “Tên háo sắc không biết liêm sỉ này. Ngươi thấy rồi đó, cô nãi nãi ta đã có phu quân rồi. Ngươi còn dám quấy rối ta nữa thì ta lên quan phủ tố cáo ngươi.”
Lập tức Lý Mộ Tinh ngơ ngác, còn định bảo Nguyễn quả phụ không nên nói những lời vậy thì mặt mày tên nam nhân kia xanh ngắt. Hắn đưa mắt nhìn Lý Mộ Tinh một lượt rồi nói: “Thì ra là ngươi… Nguyễn phu nhân, nếu nàng muốn gạt người khác thì cũng nên kiếm chuyện dễ tin một chút. Sao lần trước không thấy nàng nói hắn là phu quân của nàng?”
Lý Mộ Tinh nhìn kỹ tên nam nhân kia thì nhận ra hắn chính là kẻ quấy rầy Túy nương mấy hôm trước rồi bị y chi tiền nhờ người tống lên quan phủ. Sắc mặt y cũng sa sầm liền.
“Ngươi là phường vô lại ở đâu mà cứ ba lần bốn lượt trêu ghẹo phụ nữ nhà lành hả? Không biết xấu mày xấu mặt sao? Cút mau, bằng không ta lôi lên ngươi quan phủ lần nữa, cơm ngục trong đó ăn không ngon lành gì đâu.”
Tên nam nhân nhịp chiếc quạt một cái đoạn đánh giá Lý Mộ Tinh: “Bộ dáng thật không tồi, đáng tiếc vừa nhìn đã biết là thứ mềm mỏng thì sao xứng với Nguyễn phu nhân được.” Nói tới đây hắn lại quay sang cười với Nguyễn quả phụ, “Nguyễn phu nhân vừa đẹp người lại có tay ủ rượu xuất sắc, dĩ nhiên phải là nhân tài phẩm tửu như bản công tử đây mới xứng đôi với nàng. Nàng nên suy xét lại đi, trên đời này nam nhân như bản công tử thật rất khó tìm.”
“Ta khinh! Thứ người thối đeo dai nhách đánh không nhả như ngươi đúng là không có thật mà. Mộ Tinh đã ngỏ lời cầu thân và cô nãi nãi ta cũng ưng thuận rồi. Mười tám tháng tới là ngày lành tháng tốt, ngươi có dám tới uống rượu mừng không hả?” Cả gan vác mặt đến, nàng bưng cả Nữ Nhi Hồng hai mươi năm ra dội chết thứ háo sắc này.
Tên nam nhân kia lại xanh xám mặt mày, hết nhìn Lý Mộ Tinh lại đến Nguyễn quả phụ, cây quạt trong tay hết mở lại đóng, cuối cùng hắn hừ một tiếng: “Nếu mười tám tháng tới các người có thể thành thân thì bổn gia đời này không đụng một giọt rượu.” Nói xong hắn quay người đi, vừa được hai bước thì ngoảnh đầu lại: “Nguyễn phu nhân, ta nói với nàng câu này, hành động theo cảm tính là cực kỳ không nên. Nàng đã bỏ lỡ một lần rồi thì hà cớ phải phạm sai lầm lần nữa.”
Nguyễn quả phụ trắng tái cả mặt. Chuyện năm đó nóng giận gả cho tên thư sinh vẫn là cây dằm trong tim nàng, bây giờ bị kẻ khác đào bới lên khiến nàng nhất thời không kềm được cơn giận: “Chuyện của ta không can hệ gì tới ngươi. Cút.”
Tên nam nhân nhìn nàng một hồi lâu nữa, lần này thật sự đi không ngoảnh lại.
“Túy nương, nàng… nàng nói đùa có hơi quá đó.” Lúc này Lý Mộ Tinh mới lên tiếng, ngó xung quanh đã có một đám đông nhìn bọn họ, cơn đau đầu của y lại tới. Chỉ sợ không tới nửa ngày cả thành Thượng Hòa này đều biết y sắp là phu quân của Túy nương, mười tám tháng sau Túy nương không muốn lấy y cũng không được. Bằng không thân nữ nhân như nàng đừng mong còn mặt mũi đối mặt với thiên hạ.
Lúc này Nguyễn quả phụ cũng phát hiện ánh mắt dòm ngó của đám người xung quanh. Đúng là muốn hối hận cũng không kịp nữa, nàng căm tức giậm chân quát: “Thế nào, ngươi không bằng lòng lấy ta à? Nếu không ưng sao ngươi lại bảo Tiền lão đầu tới nhà ta cầu thân hả?”
Thật sự giờ Lý Mộ Tinh đớ cả họng, ấn huyệt thái dương thầm nghĩ thật muốn tát mình một bạt tai. Đúng vậy, lúc đó không biết y hồ đồ sao lại đồng ý cho Tiền lão đi cầu thân chứ?
“Ngươi không thích ta sao?” Nhìn sắc mặt của Lý Mộ Tinh, khí sắc của Nguyễn quả phụ chuyển từ trắng tái thành sẫm xì.
“Không, không phải vậy—”
Lý Mộ Tinh lắc đầu. Thích dĩ nhiên là thích, có điều không phải là dạng tình cảm nam nữ đôi lứa, nhưng y chưa nói hết câu thì khuôn mặt Nguyễn quả phụ đã từ u ám chuyển ra hồng hào. Sắc mặt nàng tươi cười, đoạn khẽ cúi đầu: “Vậy ngươi nhớ kỹ mười tám tháng sau đó.” Nói xong nàng vội vã đi mất, hơi có chút ngượng ngùng.
Ngay cả lời chối từ Lý Mộ Tinh cũng chưa nói ra được, ngây người đứng đó một hồi lại quay người đi về phía Giám phường. Không biết vì sao giờ đây y chỉ muốn tìm Thượng Hương trò chuyện.
***
Trong nam quán vẫn một cảnh lả lướt xinh tươi. Cự tuyệt tiểu đồng dẫn đường trước cửa, Lý Mộ Tinh theo lối quen đi ra sau hậu viện. Đợi y đi khuất dạng rồi thằng nhóc tiểu đồng tên tiểu Liễu nhi mới thần bí kéo mấy nhóc tiểu đồng bên cạnh sang rầm rì: “Nhìn thấy không? Đấy là vị đại gia lần trước tặng rượu cho Thượng Hương lão đầu nhi đó.”
Tên tiểu đồng bên cạnh ngạc nhiên xuýt xoa: “Ngươi nói mớ à? Vị đại gia khôi ngô như vậy sao lại để mắt tới cái thứ xấu xí đó chớ?”
“Đúng đó. Tiểu Liễu nhi nhà ngươi có gạt người cũng đừng lựa loại nói bừa này, thiệt nhảm nhí mà.”
Tiểu Liễu nhi thấy bọn chúng không tin thì tức mình gân cổ cãi: “Là thật, là thật đó. Rượu là do chính ta mang vào, đi được nửa đường thì bị Hỷ ca nhi nhìn thấy rồi cầm một vò, bảo là vừa vặn nhà bếp hết rượu nên lấy để Bạch Ninh tướng công chiêu đãi khách. Ta không còn cách nào đành phải kiếm cái vò khác, pha lã rượu vào mới đưa cho Thượng Hương lão đầu nhi. A, đúng rồi, không chừng người chỉ định bài tử của Thượng Hương lão đầu nhi cũng là vị đại gia này đó.”
“Càng nói càng không ra gì. Theo ta thấy thì là lão đầu nhi tự mình kiếm người chỉ bài tử của mình để nâng giá thân giới của hắn thì có.”
“Cũng dám lắm, từ ngày bài tử của hắn được chỉ định thì hai ngày sau có một số vị khách hiếu kỳ gọi hắn ra để hầu rượu tiếp chuyện. Chắc hắn cũng là kẻ biết ăn nói nên làm mấy người khách đó cười khoái trá vô cùng, nghe nói hôm qua hắn còn được tiền thưởng nữa. Chỉ là… hì hì hì… đã lớn tuổi rồi, mấy người khách kia đâu chịu ngủ với hắn. Đoán chắc là qua cơn này hắn lại kiếm chỗ mượn tiền uống rượu nữa cho coi.”
“Ngươi mới là nói mò. Cũng không biết suy nghĩ hắn đào đâu ra tiền kiếm người chỉ định bài tử của hắn chứ…”
Mấy đứa tiểu đồng đứng ngoài cửa tranh luận một hơi, ai cũng thấy mình có lý nên không chịu nhường bước nào, tới khi có khách vào cửa mới dừng lại. Chỉ có điều ai cũng không chú ý tới một gã chuyên bán thuốc dạo cho nam nhân đã nghe lóm được cuộc tranh luận của đám tiểu đồng. Tên bán thuốc dạo đó từng gặp qua Lý Mộ Tinh, còn biết y là thương nhân có tiếng ở thành Thượng Hòa. Mấy ngày sau hắn tụ tập chè chén với đám hồ bằng cẩu hữu thì buột miệng nói ra. Không tới mấy ngày tin đồn thổi đã lan khắp thành Thượng Hòa, chuyện này dĩ nhiên để sau hẵng bàn đi.
Hiện tại Lý Mộ Tinh nào hay biết việc y chỉ định bài tử của Thượng Hương đã làm hắn phải quay lại kiếp sống bán rẻ tiếng cười trước đây. Y tới hậu viện rồi mới phát hiện Thượng Hương không có trong phòng. Đứng trước cửa hồi lâu, lúc y định đi thì chợt thấy một bụi hoa cúc vàng nở bên tường. Mấy đóa hoa đã có dấu hiệu nhuốm tàn, bất chợt gương mặt của Thượng Hương lại thoáng qua trong đầu y, bước chân vừa nhấc lên đã rút lại. Y ngồi xuống cạnh mép cửa.
Mãi tới tận đêm khuya Thượng Hương mới lê tấm thân nồng nặc rượu trở về. Trong màn đêm, hắn cũng không thấy có người ngồi trước bậc cửa, đẩy cửa ra thì làm Lý Mộ Tinh ngủ tựa cửa ngã bật ngửa, khi ấy hắn mới gục vào lòng của Lý Mộ Tinh. Lý Mộ Tinh bị hắn bất ngờ nhào tới làm ót báng cốp vào cạnh cửa mà giật mình tỉnh giấc. Nương theo ánh trăng nhàn nhạt, y mới nhìn ra người nằm trong lòng mình là Thượng Hương nên vội vàng đỡ hắn đứng dậy, đoạn mới nhíu mày xoa xoa sau ót. Bị đụng lần này đầu y có chút choáng váng.
“Ha… A ha ha ha… Ha ha…”
Thượng Hương đứng vững rồi trông thấy bộ dạng xoa gáy của Lý Mộ Tinh thì bật cười phá lên.
“Ngươi cười gì chứ?” Lý Mộ Tinh ngây ngẩn nhìn Thượng Hương.
“Lý gia… ngài… ha ha… ngài đúng là lý thú. Quá nửa đêm rồi… ha ha ha… mà còn ngồi đây hóng gió…” Thượng Hương cười một tràng không dứt, cười rũ rượi đến đôi mắt đan phượng cũng khép lại.
Hắn nhắc câu này Lý Mộ Tinh mới phát giác đúng là lạnh thật. Đưa mắt nhìn Thượng Hương thì thấy hắn chỉ mặc một chiếc áo đơn lộ ra cả bờ vai, trên người nồng nặc mùi rượu lẫn hương phấn, hoàn toàn là bộ dạng sau cơn phóng đãng, nhất thời lòng y cũng lạnh theo: “Ta đến thăm ngươi coi sao… sợ ngươi đau lòng quá độ… Xem ra là ta lo lắng thừa thãi rồi…”
Thượng Hương ngưng cơn cười, ánh mắt thoáng lay động: “Lòng tốt của Lý gia Thượng Hương xin nhận lãnh. Bên ngoài trời lạnh giá, mời Lý gia vào trong để Thượng Hương pha trà nóng mời ngài.”
Hắn nói lời này rất nghiêm túc, không ngả ngớn cũng không làm điệu bộ khiến Lý Mộ Tinh không cách nào cự tuyệt, huống hồ y sao có lòng dạ nào từ chối cho đành. Có điều một Thượng Hương như vậy lại khiến y không quen.
Bước vào phòng đốt đèn xong Thượng Hương mới châm trà cho Lý Mộ Tinh. Nước trà dĩ nhiên là lạnh ngắt, hắn cười trừ với Lý Mộ Tinh: “Lý gia ngồi chơi để ta đi kiếm trà nóng.”
Lý Mộ Tinh muốn ngăn hắn mà chưa kịp làm gì Thượng Hương đã ra ngoài. Y ngồi trong phòng một hồi thì cảm thấy lạnh lẽo, nơi đây so với bên ngoài cũng lạnh ngắt và mịt mùng như vậy. Đảo mắt qua một lượt mới phát hiện phòng này không có cả bếp sưởi, khó trách sao lạnh đến vậy. Cuộc sống của Thượng Hương đúng là không dễ chịu gì. Y nghĩ vậy thì cảm giác đau lòng lại nhói lên, suy tính hôm khác sẽ mang một cái noãn lô tới.
Chốc lát sau Thượng Hương đã xách ấm trà nóng quay về ân cần rót trà mời Lý Mộ Tinh. Lý Mộ Tinh cầm tách trà ấm trong tay, không nén được câu hỏi: “Sao hôm nay ngươi lại thay đổi… trở nên khách sáo vậy?” Không có bổ nhào ôm ấp mà cũng không lả lơi trêu đùa, hoàn toàn thay đổi như một người khác vậy.
Thượng Hương nghe thế lại khẽ cười: “Chẳng phải Lý gia không thích Thượng Hương hở chút là động tay động chân sao? Nam nhân mà, sao lại cứ như vậy chứ…?” Ngữ khí khẽ khàng không nhìn ra nửa điểm châm chọc thế mà Lý Mộ Tinh nghe xong lại nóng ran cả mặt, cũng không biết thần kinh chính mình ra sao nữa. Bộ dạng này của Thượng Hương không phải là như y mong muốn sao?
“Phải rồi, Thượng Hương còn muốn hảo hảo tạ ơn Lý gia nữa.” Thượng Hương tiếp lời, “Từ ngày Lý gia chỉ định bài tử của Thượng Hương, suốt mấy hôm nay luôn có vài người khách gọi Thượng Hương đến bồi rượu. Hi hi, đây đều là phúc khí Lý gia mang tới, bằng không thì đêm nay ngay cả trà nóng cũng không dễ dàng có được…”
Đột nhiên Lý Mộ Tinh thấy khó chịu trong lòng, hớp miếng trà mà thấy có chút đắng chát, thầm nghĩ chắc trà thứ phẩm nên uống không quen mùi đây.
Trong phòng yên ắng trở lại, Thượng Hương thấy sắc mặt y không vui thì cũng không nói lời nào. Hắn tự rót một tách trà lẳng lặng nhấp môi.
Lý Mộ Tinh liếc nhìn hắn vài bận, có chút chịu không thấu bầu không khí này nên muốn tìm đề tài nào đó. Y mở miệng: “Ta… sắp thành thân rồi…” Lời vừa dứt y đã sựng đứng, y nói với Thượng Hương làm gì chứ?
Thượng Hương cũng sững sờ cả người, chốc lát sau mới tươi cười bảo: “Chúc mừng Lý gia. Không biết thiên kim nhà ai lại tốt số đến vậy?”
Lý Mộ Tinh siết chặt tách trà, vô thức đảo mấy vòng: “Lão bản nương của Hạnh Tứ tửu phường.”
“Quả là môn đăng hộ đối. Lý gia được một vị hiền thê như vậy sau này nhất định tiền tài tới tấp, làm ăn ngày càng thịnh vượng.”
Thanh âm của Thượng Hương thuận tai toát ra chất từ tính thật sự rất dễ nghe nhưng Lý Mộ Tinh giờ lại nghe không lọt. Trong lòng y đã bắt đầu bực dọc.
“Đã khuya rồi, ta phải về.” Y đặt tách trà xuống rồi đứng lên.
“Lý gia đi thong thả, Thượng Hương không tiễn.”
Lý Mộ Tinh phất tay đi ra cửa, men theo đường cũ lần ra hậu viện. Đúng lúc trong tiền viện đang náo nhiệt tưng bừng, trên đài cao tiếng đàn sáo ngân nga không dứt, giọng người ca kỹ hát xướng vút cao.
“Thiếp là… tính hoa dương… Dập dìu nương dặm… lý… Chỉ yêu… người phong lưu… An trí manh mảnh tình…”
Y dừng lại nghe một chốc lòng lại sinh phiền não. Vì sao lại muốn tới nam quán chứ? Vì sao Thượng Hương… không còn là Thượng Hương nữa…? Bạn đang �
***
Thượng Hương dõi theo Lý Mộ Tinh chậm rãi ra khỏi phòng, hắn không hề cử động, chỉ mang rượu ra thay trà, nhấm nháp mấy ngụm rồi đáy mắt mới thoáng lộ nét hoài nghi.
Thật ra Lý Mộ Tinh đến để làm gì? Chuyện thành thân này đối với kỹ nam mà nói còn không thể chịu thấu hơn là làm bẽ mặt hắn trước đám đông, vậy mà hắn cứ tươi cười nói lời chúc mừng, nghĩ một đằng làm một nẻo. Chỉ cần là nam nhân bình thường thì rồi ai cũng thành thân sinh con cái. Khốn nỗi hắn là kỹ nam, đã không còn là nam nhân bình thường nữa, giấc mộng thành thân sinh con cái cũng không thể thực hiện được. Lý Mộ Tinh thân là thương nhân thì sao có thể thấu được tâm tình của kỹ nam, thuận miệng thốt một câu vô hình trung lại tát hắn một bạt tai.
Nghĩ đến đây Thượng Hương khẽ thở dài một hơi. Trời xui đất khiến hai người bọn họ, rốt cuộc hắn nên đặt để Lý Mộ Tinh ở vị trí nào mới tốt? Khách ơn sao? Có ai thấy qua khách ơn không chơi kỹ chưa? Bằng hữu à? Hắn với không tới đâu. Lý Mộ Tinh cư xử lạ lùng đối với hắn vậy chỉ sợ tương lai sẽ trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Đại khái cũng chỉ là cao hứng nhất thời. Cái thói hư tật xấu của nam nhân, sắp sửa lấy hắc quả phụ khét tiếng thì lại sợ mai này khó đến được mấy nơi trăng hoa tiêu khiển. Thượng Hương nhếch môi, nghĩ Lý Mộ Tinh đúng là tên nam nhân không biết sợ chết mà, ngay cả hắc quả phụ cũng dám lấy, e là chuyện này đã làm thành Thượng Hòa nháo nhào lên rồi.
Đêm nay Thượng Hương trăn trở trên giường mãi, thật khó mà say giấc nồng. Qua hôm sau lại tẩy trang khuôn mặt, nhìn trong gương phản chiếu lại hai đôi mắt thâm quầng khiến hắn chỉ biết cười khổ. Ngón tay khẽ vuốt qua khóe mắt, bất chợt lòng hắn thông suốt. Vì sao lúc đó hắn lại có gan năm lần bảy lượt trêu đùa Lý Mộ Tinh, vì sao khi nhìn thấy Lý Mộ Tinh bước từ phòng của Thượng Kỳ ra hắn lại cố ý có lòng nhẹ nhõm, vì sao hắn lại xót xa không gặp được Lý Mộ Tinh sớm sáu năm, vì sao hắn có thể không đếm xỉa sự khinh thường của kẻ khác nhưng lại không chịu được ánh mắt khinh miệt của Lý Mộ Tinh, vì sao giờ đây đôi mắt hắn lại thâm quầng. Tất cả những điều này đều chỉ vào một sự thật.
“Ha ha… ha… ha ha ha…”
Vẫn ngắm hai quầng mắt thâm của mình, Thượng Hương cười phá lên. Ai ngờ trái tim đúc sắt chai đá của hắn lại cắm rễ vào thân một thương nhân như thế, đúng là mỉa mai quá sức. Từ trước đến nay, bản chất thương nhân vẫn là trọng lợi khinh tình nghĩa. Đừng nói là Lý Mộ Tinh không có tình nghĩa với hắn, cho dù là có đi nữa, kết quả sự lựa chọn của y giữa hắn và hắc quả phụ không cần nói cũng biết.
Nhận ra sự thật rồi Thượng Hương càng cười lớn hơn, cười đã đời rồi hắn lại cầm bút vẽ tô từng đường tỉ mỉ trên mặt. Tô điểm dày phấn che giấu khuôn mặt cũng không khỏa lấp được tâm tư. Nếu đã định trước sau đều đau lòng thì chi bằng sớm dứt ra còn hơn.
“Một mình ngươi cười gì vậy?” Dáng Thượng Hồng xuất hiện ở ngoài cửa. Từ đằng xa đã nghe tiếng cười của Thượng Hương làm y lưỡng lự ngoài cửa một hồi, y cho là trong phòng có người nhưng không nghe tiếng ai mới đẩy cửa bước vào.
Thượng Hương đang đánh phấn lên mặt, nghe vậy bèn quay người lại, thoáng nở một nụ cười xinh đẹp: “Ngươi thấy ta có đẹp không?”
Thượng Hồng khẽ chau mày, khinh thường bảo: “Ngươi có còn là nam nhân không vậy? Tô son trát phấn thì không nói đi, còn… còn…” Y định nói là còn không biết nhìn thân thương phận đi nhưng khi nhìn sắc mặt của Thượng Hương lại nói không nên lời. Không phải gương mặt này không xinh đẹp gì vì Thượng Hương trang điểm thật sự rất khéo, trông cũng ra dáng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám là cùng. Khốn nỗi khéo mấy cũng che không nổi nếp nhăn nơi khóe mắt nên làm người ta cảm thấy chỉ là trang điểm non tay, trông có chút không thoải mái.
“Đương nhiên ta không phải là nam nhân, cả ngươi cũng vậy.” Thượng Hương lắc tay trước mặt Thượng Hồng, “Chúng ta đều là kỹ nam mà.”
Vừa thốt ra câu này ánh mắt của Thượng Hồng đã nháng cơn nộ hỏa mà hắn cũng phớt lờ: “Lại đây ngồi đi, ta dạy ngươi cách trang điểm. Bộ dạng của ngươi không kể là xuất chúng gì mấy, chịu khó trang điểm chút thì tư sắc cũng thêm được bảy phần, khách có gặp cũng thích ngươi hơn. Đừng nói là mấy tiểu quan khác mà chỉ nội Thượng Kỳ thôi, ngươi thấy bọn họ bộ dáng thanh lệ động lòng người vậy chứ tẩy trang đi rồi đa phần cũng là đẹp vỏ ngoài thôi.”
“Ta… Ta không phải thứ bán rẻ tiếng cười… ai cần thứ trang điểm—” Thượng Hồng cả giận định bỏ đi lại chợt nhớ mục đích y tới đây, không cam lòng đi luôn, “Cái kia… hộp hương phấn ngươi đưa ta lần trước… có thể cho ta chút nữa được không?”
Thượng Hương nhìn Thượng Hồng một hồi lâu mới nhếch môi cười khanh khách: “Cuối cùng hiểu ra chuyện rồi, cũng không uổng công dạy dỗ của ta. Có điều ta không có sẵn trong tay, ngày mai ngươi quay lại lấy đi.”
Thượng Hồng nghe xong xoay người đi mất giống như không muốn nấn ná thêm khắc nào.
“Tiền hương phấn vẫn khấu trừ trong tiền thân giới của ngươi đó…”
Tiếng Thượng Hương gọi với theo làm Thượng Hồng nghiến chặt răng. Y làm như không nghe gì càng bước nhanh hơn.
Quay người lại thấm làn môi thắm đỏ, Thượng Hương lại bật cười. Tuy bờ môi đỏ thắm này không phải là vạn người nếm trải nhưng cũng không thiếu nghìn người dày xéo, đã sớm dơ bẩn không chịu nổi. Người khác không ngại thì chính hắn cũng chê.
***
Hôm nay không có ai gọi hắn hầu rượu, có lẽ cơn hứng thú mới mẻ của mấy tên khách kia đã qua, Thượng Hương bèn tranh thủ thời gian làm hương phấn cho Thượng Hồng. Kỳ thật những đấu đựng hương liệu phấn đều có sẵn cả, cái thiếu chỉ là phối cho ra mùi hương thích hợp. Những năm qua hắn luôn dốc lòng tìm tòi cách chế tạo hương phấn. Mấy năm gần đây hắn mới phát hiện ra mùi hương khác nhau sẽ dẫn đến khách cũng có phản ứng khác nhau. Ban đầu hắn học chế hương phấn bất quá là phòng bị ngày nào thoát khỏi hầm lửa này được thì cũng có nghề phòng thân, không đến mức phải chết đói. Nhưng sáu năm trước tiền chuộc thân của hắn bị lừa mất, số tiền còn lại đã bị Trịnh hầu đầu lấy hết nên hắn đành lén mang hương phấn ra ngoài bán. Nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ tích góp lại thì mới biết mình khờ ngạo đến cỡ nào. Căn bản không một thương nhân bán phấn son nào chịu thu mua hương phấn do một tên kỹ nam làm, không ai xem trọng hương phấn của hắn. Từ dạo đó hắn mới đoạn tuyệt ý niệm bỏ trốn. Ra khỏi hầm lửa này thì sao chứ? Trong tay không có gì, vai không mang được chi, chẳng lẽ hắn hao tâm tổn trí thoát khỏi nam quán để rồi chết đói ngoài đường sao? Lưu lại thì chí ít hắn cũng còn rượu để uống, cũng còn thường xuyên đi Thiên Ninh tự để nhìn những người đồng số mệnh, bám lấy những điều này an ủi lấy bản thân.
Tay đang pha bột phấn mà ánh mắt lại đăm chiêu ngoài cửa sổ. Nhìn đám hoa cúc sắp tàn mà lòng lại thương xuân tiếc thu, nhất thời ảo não chiếm đầy tâm tư. Lại thầm than bản thân đúng là già như khóm cúc tàn kia, không dùng được bao lâu nữa rồi cũng sẽ quay về cát bụi, chạy đâu cho thoát? Cái tiếc nuối là chỉ sợ ngay cả người nhớ thương hắn cũng không có.
Lý Mộ Tinh… Lý Mộ Tinh… Giờ là y nhất thời hứng thú hay sau này sẽ quên hắn đây?
Ngày vẫn chưa tàn thì hương phấn đã làm xong, đựng trong chiếc hộp nho nhỏ là tất cả tâm ý của Thượng Hương. Mới đặt hộp phấn xuống, ngẩng lên đã thấy bóng dáng Lý Mộ Tinh thấp thoáng ngoài cửa.
Y lại đến nữa.
Tuy Thượng Hương có chút kinh ngạc nhưng trong lòng vẫn trào dâng một niềm vui nhỏ nhoi, thế nhiên chớp mắt tâm tình hắn lại ảm đạm. Biết rõ phải sớm từ bỏ nhưng nghĩ thì dễ vậy mà làm mới khó. Thở dài một hơi, lại nhìn khóm cúc sắp tàn trước cửa, tựa như trong nháy mắt hắn trông thấy điều gì mà tia sáng trong mắt lại trỗi dậy. Vẫn còn thời gian, hoa hãy chưa tàn lụi. Ít nhất trước khi hắn héo tàn như hoa thì có thể làm cho con người này nhớ đến hắn, nhung nhớ hắn. Hắn không cầu nhiều nhặn gì, chỉ thế thôi.
Vì vậy trông thấy bóng dáng càng lúc càng gần của Lý Mộ Tinh, gương mặt hắn lại tươi lên tỏa ra nụ cười xuất phát từ nội tâm. Hắn không cầu điều gì xa xỉ mà chỉ đơn giản là mở rộng trái tim, trước khi hoa tàn héo lấy tâm trao tâm. Đây có tính là quá phận hay không?
Lý Mộ Tinh ngây dại cả người. Từ đằng xa y đã thấy Thượng Hương đứng cạnh song cửa, đầu cúi thấp và bờ vai rủ xuống, nét mặt nửa khuất lại dập dờn, dập dờn tản mán phong tư khôn tả. Y không biết cảm xúc này là gì, chỉ cảm nhận dáng dấp của Thượng Hương nên như thế này mới tốt đây. Khi đến gần y chợt thấy Thượng Hương ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau, bất chợt dáng cười rộ đó làm trí óc y rền vang, phút chốc một mảng trống rỗng.
Phớt qua khuôn mặt tô son kia, phớt qua lớp tô đánh phấn kia, trong mắt y chỉ trông thấy dung nhan tươi cười khe khẽ ấy. Con mắt thương nhân sắc bén đã quen xã giao nên nhìn quen mắt nụ cười hiểm độc của lòng người, đại cô nương của Đông Đại viện, Thượng Kỳ của nam quán. Bọn họ đều tươi cười nhưng nụ cười đó có bao phần thật bao phần giả y đều thấy rõ, thế nên có là thiên hương quốc sắc thế nào y cũng không trầm mê. Trước đây Thượng Hương cũng cười nhưng là nụ cười đầy quyến rũ, cười đến dung tục, cười không có lấy một phần chân thật nên y chán ghét Thượng Hương. Dù rằng cơn chán ghét này đã ngày một nhạt dần nhưng ấn tượng tồi tệ vẫn bám rễ trong đầu.
Y cũng không biết vì sao hôm nay lại muốn tới đây, chỉ biết không thể nhẫn nhịn được nữa muốn tìm Thượng Hương trò chuyện. Dù là không nói được bao câu, dù là trông thấy dáng điệu chải chuốt tô trang của Thượng Hương thì bản thân sẽ tức giận mà y vẫn đến. Chỉ một ánh mắt y đã nhìn thấu sự chân thành trong nét cười của Thượng Hương. Nụ cười vui mừng chân thật xuất phát từ đáy lòng không sảm nửa phần giả ý, khuôn mặt mỉm cười lóng lánh trong ngần tinh khiết như viên trân châu.
Tuyệt mỹ. Hơn hẳn hết thảy phong cảnh trên thế gian này. Tất cả ấn tượng xấu xa trước đây đều mai một, chỉ còn mỗi một sắc cười này đọng lại.
Y ngắm đến ngây ngất, đến quên cả mọi thứ xung quanh. Đáy mắt chỉ chứa đựng mỗi nụ cười của Thượng Hương, con tim như tuôn trào dòng suối ấm áp bung phá lồng ngực.
Y đè nén lòng. Đây là cảm giác gì? Vì sao… y cảm thấy bản thân bồng bềnh… nhẹ hẫng miên man.
Cửa mở ra.
Thượng Hương đứng cạnh bậu cửa, thần tình mong mỏi mà tâm tư lại thanh nhàn nhìn Lý Mộ Tinh. Cười vang một tiếng khiến đôi mắt xinh đẹp lung lay theo: “Không biết hôm nay gió nào thổi mà có thể làm Lý đại lão bản hạ cố quang lâm, thật là sáng chói, sáng chói mà.”
Thần hồn Lý Mộ Tinh đã tỉnh táo lại, nhìn biểu tình như lúc trước của Thượng Hương thì không biết sao y lại buông tiếng thở dài. Đây mới là Thượng Hương mà y quen thuộc, tuy dung tục nhưng lại dễ gần hơn.
“Mau vào trong, ngoài trời lạnh lẽo lắm Lý đại lão bản.” Thượng Hương đưa tay kéo Lý Mộ Tinh vào phòng, sau đó lại xuýt xoa một tiếng: “Tay của ngài lạnh quá đi. Lại đây để nô gia sưởi ấm cho ngài.” Nói xong cả thân mình đều ôm sát lấy Lý Mộ Tinh.
Tay của y lạnh chỗ nào chứ? Rõ ràng là bàn tay của Thượng Hương đông đá mới phải. Lý Mộ Tinh rúng người ra sức đẩy tay Thượng Hương ra, sắc thái đã hơi sẫm xì: “Ngươi lại nữa rồi…” Cảm giác tuyệt mỹ ban nãy đều bay đâu hết. Y lại bị gạt nữa, Thượng Hương vẫn cứ là Thượng Hương. Đáng hận cho y suốt ngày tâm thần xao lãng vì tên kỹ nam gạt người này, giờ y lại mong chạy trốn nữa.
Nghĩ tới đây y lấy từ ngực áo ra một chiếc noãn thủ lô nhỏ, có chút oán hận mà bảo: “Vốn hôm nay định mang cái bếp sưởi qua nhưng vì đã trễ nên bán hết rồi. Ta chỉ mang được cho ngươi cái noãn thủ lô này, mới bỏ than vào nên vẫn còn ấm. Ngươi bỏ trong lòng ngực sưởi thì sẽ không thấy lạnh. Sau này ta sẽ không tới đây nữa, ngươi… hãy tự lo cho mình đi.”
Thượng Hương cầm chiếc noãn thủ lô, lòng bàn tay ấm áp khiến trái tim cũng ấm áp theo. Thương nhân, thương nhân, rốt cuộc là người thương nhân trước mặt này không giống với kẻ bình thường. Chọn y cũng xem như đáng giá lắm. Lòng nghĩ vậy ý cười trên mặt càng tươi hơn, hắn ngăn Lý Mộ Tinh lại: “Sao Lý đại lão bản vội đi như vậy? Ngài đặc biệt đến đây đưa chiếc noãn thủ lô này cho Thượng Hương, thật là làm ấm lòng người ta mà. Mau đến đây, hôm nay phải để Thượng Hương hầu hạ ngài tận tình một lần nào.”
Biết rõ Lý Mộ Tinh không thích dáng điệu này của hắn, thế nhưng nếu không làm bộ dáng này chỉ sợ cả đầu ngón tay của Lý Mộ Tinh hắn cũng chạm không được. Tên nam nhân này thật thà như khúc gỗ nên hắn đành chủ động một chút. Dù thế nào hắn vẫn mong mỏi chút thời gian này trước khi hoa tàn.
Lý Mộ Tinh đời nào chịu ở lại, giằng Thượng Hương ra muốn chạy ra cửa, Thượng Hương đời nào chịu thả ra. Trong lúc cù nhây cù nhằng Thượng Hương bị ngã xuống đất, chiếc noãn thủ lô cũng lăn lóc ra góc phòng. Thượng Hương hốt hoảng kêu một tiếng vội chạy theo nhặt lại ai ngờ chiếc nắp bị văng ra làm than bắn phỏng tay hắn. Vậy mà hắn cũng không màng cứ đi nhặt chiếc noãn thủ lô, lại làm Lý Mộ Tinh thất kinh nhìn hắn. Y kéo tay Thượng Hương ra cả giận quát: “Ngươi không cẩn thận được chút sao?” Vừa nói vừa nhìn tay của Thượng Hương, lòng bàn tay đã ửng vết đỏ bừng, đã hơi có màng nước nổi lên.
Thượng Hương thấy sắc mặt khẩn trương của Lý Mộ Tinh thì đột nhiên cảm thấy rất thú vị, hắn lại sung sướng cười ha hả dẫn đến ánh mắt phẫn nộ của Lý Mộ Tinh, y mắng: “Ngươi điên rồi, còn cười được sao?” Sau đó y hất tay quay người đi ra cửa.
Lần này Thượng Hương không cản y lại, đợi cho Lý Mộ Tinh đi khuất rồi hắn mới cẩn thận nhặt chiếc noãn thủ lô lên, dùng vải bọc chỗ nứt trên nắp rồi lại cho vào trong lòng ngực. Chiếc noãn thủ lô be bé mang theo tình cảm ấm áp.
Lý Mộ Tinh ra ngoài tìm thuốc trị bỏng xong quay lại thì trông thấy hai tay Thượng Hương siết sao ôm chiếc noãn thủ lô vào lòng, ánh mắt hắn lại hướng nhìn khóm hoa cúc tàn ngoài cửa sổ, khuôn mặt cười đến vui sướng thỏa lòng. Không hiểu sao chỉ một nụ cười giản dị này lại làm cơn giận trong lòng y không cánh mà bay, tâm tình không khỏi lâng lâng.
Thượng Hương vẫn còn gạt người, Thượng Hương vẫn còn làm y tức giận, thế nhưng nụ cười của Thượng Hương đã chân thật hơn rất nhiều.
“Qua đây bôi thuốc mau.”
Thượng Hương xoay người ngước nhìn y, đôi mắt đan phượng sóng sánh trong suốt khẽ nhướn càng khiến nét cười thêm mị hoặc. Lý Mộ Tinh trông thấy mà hô hấp đều ngưng trọng, y vội mở hộp quết chút thuốc ra, động tác lóng nga lóng ngóng kéo tay thoa thuốc cho Thượng Hương.
Thượng Hương cũng không rên đau gì mà chỉ khúc khích cười ngắm Lý Mộ Tinh, lâu lâu cứ cố tình hít hà thì phát hiện động tác của Lý Mộ Tinh trở nên dịu dàng hơn.
Quả nhiên hắn không nhìn lầm, đây là một nam nhân rất tốt. Dù rằng quá mức đứng đắn, quá mức thành thật đi, mười phần là đầu ngỗng ngây ngốc rồi. Thế nhưng người nam tử này sẽ không trưng ra bộ dáng hư tình giả ý lừa gạt người, sẽ không khắc trước phong lưu ve vãn không ngớt quay đầu lại thì trở mặt vô tình, sẽ không chơi qua đường rồi hôm sau lại chối tất cả. Y chán ghét là chán ghét, yêu thích là yêu thích. Cho dù hiện giờ vẫn còn mông lung không rõ là y yêu thích hay chán ghét hắn, nhưng chỉ một điểm y không tự chủ mà hết mình săn sóc cho Thượng Hương lại không biết khiến trái tim hắn cảm nhận tư vị gì nữa, dường như có chút chua xót mà cũng đầy ngọt lịm.
Muốn nam nhân này vĩnh viễn nhớ đến hắn, nhớ nhung hắn dường như cũng không phải khó khăn. Chỉ cần đối tốt với y một chút thì y nhất định sẽ nhớ cả đời. Nghĩ đến đây Thượng Hương lại cười sung sướng.
Lý Mộ Tinh xoa thuốc cho Thượng Hương xong thì dùng vải trắng băng lại. Ngẩng đầu lên thấy Thượng Hương nhìn mình cười đến híp mắt như đang tính toán cái gì thì cảm giác khó hiểu lại trỗi dậy nhưng y một mực phớt lờ. Thượng Hương thế này… là đầy chân thật… Y không hề ghét, rõ ràng cảm thấy không ổn, thế nhưng… chính là không ghét được.
“Lý đại lão bản…”
Thượng Hương thỏ thẻ kêu một tiếng làm lòng Lý Mộ Tinh run lên, y nhảy dựng khỏi ghế mau mắn lùi xa ba bước, tư thế cảnh giác nhìn hắn.
Thượng Hương ngẩn người, bất chợt cười rũ cả mình.
“Lý gia, ngài sợ cái gì vậy? Thượng Hương có phải là cọp mà ăn được ngài đâu?”
Lý Mộ Tinh cũng vừa nghĩ thế, Thượng Hương đâu phải cọp mà y thối lui chi chứ? Trông thấy Thượng Hương cười lớn tiếng thì mặt mày y lại không nén giận nổi: “Dầu gì ngươi cũng là nam nhân, nói chuyện uốn éo, cử chỉ lại ẻo lả vậy bộ muốn mình thành nữ nhân sao hả?”
Thượng Hương đưa một ngón tay lên khẽ điểm vào môi mình khiến tầm mắt Lý Mộ Tinh không thể tự chủ mà bị thu hút theo.
“Người đến nam quán ai lại muốn nhìn thấy tiểu quan làm nam nhân. Lý đại lão bản quả thật không giống người bình thường mà.”
Lý Mộ Tinh chỉ thấy cánh môi thắm đỏ kia mấp máy, đầu lưỡi thấp thoáng sau hàm răng làm y không tự chủ được phải nuốt nước bọt, cảm thấy khoang miệng và đầu lưỡi đều khô khốc, cảm thấy quả thật Thượng Hương sinh ra đã mỹ lệ rồi, chỉ thấy bờ môi kia lại khiến người ta thôi thúc muốn chạm vào. Thình lình phát hiện đầu mình đang suy nghĩ cái gì khiến y không khỏi xấu hổ trong lòng. Lặng lẽ siết chặt nắm đấm chế ngự cơn thúc giục, vì đang chuyên tâm dày công thế nên y cũng không để ý xem Thượng Hương nói gì.
Thượng Hương thấy y thất thần thì khóe môi cong lên, đoạn hắn phớt ngón tay qua môi của Lý Mộ Tinh rồi nhẹ nhàng ấn vào. “A!” Lý Mộ Tinh giật bắn mình nhảy dựng ra tít xa, che miệng trợn mắt nhìn Thượng Hương, cơn thẹn thùng trên mặt ửng đỏ xuống cả cổ.
“Ngươi… ngươi…” Y nói không ra lời.
Thượng Hương khoan khoái cười vang: “Lý đại lão bản, ngài hay lui tới xã giao, cũng xem như khách quen của hoan trường rồi. Sao lại phản ứng như gà tơ mới đến kỹ viện lần đầu vậy? Nô gia còn chưa làm gì mà.”
Lý Mộ Tinh vừa ngượng ngùng vừa bực tức đến tột cùng, tức khí nói: “Chẳng qua ta giật mình thôi. Ngươi đừng động thủ, ta không có hứng thú với ngươi đâu.” Thế nào cũng phải vớt vát chút sĩ diện, có còn là trai tơ không hiểu chuyện đời đâu chứ? Cùng với Tần tam nương thì cũng tính là mua vui vài lần, chỉ là lần đầu bị nam nhân chòng ghẹo không hiểu sao y lại phản ứng mạnh đến vậy.
“Dạ, dạ, nô gia sẽ không dám nữa.” Thượng Hương ngoan ngoãn cụp mắt, bộ dáng đã ra chiều biết lỗi, thế nhưng nhìn hai bờ vai khẽ run của hắn thì biết tỏng hắn đang cười trộm.
Lý Mộ Tinh thấy dáng điệu biết lỗi của hắn thì cũng thôi không thuyết giảng nữa. Thật ra thừa biết hắn chỉ bày ra bộ điệu vậy, lòng y hậm hực không muốn lưu lại, xoay gót đi ra cửa.
“Lý đại lão bản…” Thượng Hương gọi với một tiếng, thấy Lý Mộ Tinh quay đầu, hắn lại chau mày ra vẻ đáng thương chìa bàn tay ra, “Tay của nô gia đau lắm…”
Ban nãy không thấy than nửa câu, giờ bôi thuốc quấn băng xong mới bảo đau. Lý Mộ Tinh trừng mắt tức giận đối diện đôi mắt đan phượng ngấn lệ sóng sánh kia, chưa tới nửa khắc y đã bại trận, miệng muốn nói gì mà nói không ra, quay người đi mất.
Thượng Hương nhìn theo bóng dáng của Lý Mộ Tinh, hắn lại bật cười. Tên nam nhân này… ngày mai nhất định sẽ đến, còn mang theo thuốc tốt hơn nữa. Hắn lấy chiếc noãn thủ lô ra áp sát vào ngực. A… vẫn còn ấm hỉnh… Cảm giác ấm áp này… thật sự tốt lắm…