Quân Túy Trần Hương

Chương 15




“Ta vẫn thấy có lỗi với phụ mẫu của mình… nhưng ta không hối hận…”

“Không thể lưu lại hậu thế cho Lý gia ta cũng thấy có lỗi với phụ mẫu, thế nhưng… ta tuyệt đối không hối hận, vì có ngươi bên cạnh ta… đã đáng giá lắm rồi.”

§

Những ngày sau đó, ban ngày Lý Mộ Tinh bận bịu việc thương hào, Thượng Hương lần đầu bước vào giới làm ăn nên có rất nhiều thứ cần phải học. Mỗi bên đều bận bịu nhưng đều an tâm, đến tối trời Lý Mộ Tinh lại len lén chạy đến Ẩn Hương trai. Lần đầu tiên y biết chuyện nam nam, nếm được tư vị tuyệt vời kia thì không cầm được, hàng đêm đều cầu hoan với Thượng Hương nhưng nhiều lần bị hắn khước từ. Nhẫn nhịn vài ngày, sau cùng Lý Mộ Tinh cũng hết nhịn nổi.

Đêm đó vừa đến y đã ôm lấy Thượng Hương, hắn đẩy ra vài lần, thấy giá nào Lý Mộ Tinh cũng không buông tay thì thấy buồn cười: “Coi ngươi khỉ khọt nôn nóng cũng nhìn không ra vừa mới khỏi bệnh nặng, thân thể còn chưa lành hẳn. Đầu tiên lăn lộn với con sói bệnh hoạn Thượng Kỳ xong lại giao hoan với ta một trận, thật cũng không sợ thân thể suy sụp nữa.”

Lý Mộ Tinh sực hiểu ra: “Chẳng trách sao mấy ngày nay ta đến ngươi đều cho ta uống thuốc bổ… Minh Hiên, ngươi đối xử với ta tốt vậy càng làm ta thích ngươi hơn đó.”

“Ngươi biết là tốt rồi. Nè, uống cho hết thuốc hôm nay đi.” Thượng Hương mở nắp một siêu thuốc đặt lên bàn, lập tức mùi thuốc nồng nặc tỏa lên. Nghiêng siêu thuốc đổ ra hơn phân nửa chén màu nâu.

Lý Mộ Tinh ngoan ngoãn ngồi xuống uống thuốc. Dĩ nhiên thân thể y đã hoàn toàn bình phục nhưng tấm lòng của Thượng Hương không thể nào không nhận, thuốc đắng uống vào cũng thành ngọt lịm. Uống xong mới bất chợt nghĩ đến một chuyện, y kéo tay Thượng Hương cẩn thận hỏi: “Minh Hiên, ta đi tìm Thượng Kỳ tướng công nên… ngươi ghen sao?”

Thượng Hương khẽ hừ một tiếng: “Ngươi ưng tìm ai thì cứ việc đi tìm, ai hơi đâu rảnh ghen tuông, chẳng qua ngươi phải biết chú ý đến thân thể mình chút.” Mới nghe giọng điệu tuy hào phóng thật nhưng ngữ điệu kia tuyệt không thể nói là cao hứng.

Lý Mộ Tinh cười xòa ôm choàng lấy hắn: “Coi ngươi đúng là ghen thật rồi, nhưng vậy là đánh giá ta thấp quá đó. Tâm nguyện cả đời Lý Mộ Tinh ta chính là muốn làm ăn hưng thịnh, thê hiền tử hiếu, chưa hề nghĩ đến việc trọn đời ở bên cạnh một nam nhân, không ngờ lại gặp ngươi khiến ta không cách nào tự kềm chế. Nếu không phải là ngươi thì sao ta lại thích đi ôm thân thể một nam nhân, mới nghĩ cũng thấy sởn gai ốc rồi. Huống chi dù Thượng Kỳ tướng công có xinh đẹp đó nhưng nét chau dáng cười cũng không sánh được với ngươi rung động lòng người vậy. Vả lại hắn cũng là nam nhân, làm sao ta có hứng thú với hắn nổi. Hôm đó… ta chỉ bảo hắn làm mẫu thôi, thật sự không có chạm đến hắn chút nào.”

“Thật nhìn không ra ngươi cũng là Liễu Hạ Huệ đó.” Thượng Hương phản bác thu chén thuốc lại nhưng ý cười nơi khóe miệng không kềm được mà phớt lên, xoay người xách lỗ tai Lý Mộ Tinh: “Cả chạm cũng chưa từng chạm tới con sói con đó đã bị nó chẹt tiền những hai đêm, ngươi cũng phá sản hết mức rồi. Cũng không chịu nghĩ xuất thân của ngươi là khổ cực trăm bề tích cóp từng đồng mà có, dầu gì ngươi vẫn là người làm ăn, cả chuyện lỗ vốn vậy mà cũng làm.”

Lý Mộ Tinh xoa xoa lỗ tai: “Có thể làm ngươi khoái hoạt thì sao ta lỗ chứ, phải là lời to mới phải.”

“Mồm miệng của ngươi đó… càng ngày càng khéo ăn nói mà…”

Hễ là tình nhân mà nghe được những lời này thì sợ không cao hứng cũng không được. Thượng Hương lúc này mới thấm thía được cảm giác những tiểu quan trong nam quán được nam nhân dỗ ngọt vài câu thì trái tim đều lâng lâng. Loại rung động được che chở, được thương yêu và trân mến này có thể khiến trái tim sắt đá cách mấy cũng thành mềm nhũn, chớ trách sao biết rõ tương lai không liệu được mà những tiểu quan đó đứa nào đứa nấy đều như bướm nhào vào lửa.

Quay đầu lại thấy đôi mắt tha thiết của Lý Mộ Tinh nhìn mình, nhất thời hắn xiêu lòng, mềm mại dựa vào người y rồi cúi đầu bảo: “Hôm nay chỉ một lần thôi đó, đợi thân thể ngươi khỏe hẳn thì muốn gì ta cũng chiều ngươi.”

Lý Mộ Tinh mừng rỡ ôm chồm Thượng Hương: “Sao tìm ra người biết suy nghĩ cho ta giống ngươi vậy, thậm chí cả đời Lý Mộ Tinh ta không cưới ai, có ngươi bầu bạn cũng đủ lắm rồi.”

Thượng Hương mím môi im lặng, chợt hắn cắn mạnh vào cổ Lý Mộ Tinh, thấy y la toáng lên một cái mới nhìn y ra vẻ vô tội: “Ngươi nói lời này lừa phỉnh ai vậy, ta thật không tin cả đời này ngươi vì ta mà không cưới ai.”

Trong lòng Lý Mộ Tinh quýnh quáng cả lên: “Nếu ngươi không tin thì để ta chỉ tay mà thề, nếu như…”

Thượng Hương cắt ngang lời y: “Nguyễn quả phụ kia thì sao đây? Không phải ngươi và nàng đã có đính ước rồi à?” Nữ nhân kia đứng núi này trông núi nọ, sợ là tên ngu ngốc trước mặt này còn chưa hay biết gì. Nếu có thể nhân dịp phá hỏng mối nhân duyên này thì cũng là chuyện tốt.

Lý Mộ Tinh ngẩn ngơ, bất chợt y vùi mặt vào ngực Thượng Hương cười đến run bắn, hồi lâu sau mới ngẩng lên được: “Chẳng lẽ ta chưa nói cho ngươi biết hôn ước giữa ta và Nguyễn quả phụ đã hủy rồi sao? Vì ngươi, ta sẽ không bao giờ đính ước với người nào nữa. Cả đời này có ngươi kề cận ta là đủ lắm rồi, có điều… ta không thể cho ngươi một thân phận danh chính ngôn thuận… Thật ủy khuất cho ngươi.”

Thượng Hương ngẩn người, mấy ngày nay hắn vì chuyện này mà không biết làm sao nhắc khéo Lý Mộ Tinh, lo lắng đến rối lòng. Kết quả… lại là thế này, thật tức quá mà. Hắn lại cắn vai Lý Mộ Tinh một cái nhưng chẳng dùng sức, phì cười ra tiếng.

“Cái tên ngu ngốc nhà ngươi, thật tình là đần chết được…”

Làm sao Lý Mộ Tinh nhìn thấu được tâm tư sâu sa của Thượng Hương, chỉ thấy hắn cười nên y cũng cao hứng theo. Sau đó hai người ôm ấp âu yếm một phen xem như cho Lý Mộ Tinh được tận hứng.



Khi trời còn chưa hửng sáng Lý Mộ Tinh đã thức dậy, trông thấy Thượng Hương đang ngủ ngon lành bèn khẽ ngồi dậy mặc áo quần. Y phải tranh thủ trước khi Trần bá và Trần ma thức dậy thì quay về nhưng không ngờ vẫn kinh động đến Thượng Hương, hắn vươn người tới giúp Lý Mộ Tinh mặc đồ.

“Ngươi ngủ thêm chút đi, chờ qua Ngọ ta sẽ tới tìm ngươi.”

Quả thật Thượng Hương rất buồn ngủ nên lại nằm phịch xuống, chỉ một chốc thì ngồi dậy hỏi: “Thế nào mà qua Ngọ ngươi vẫn còn đến, trong thương hào không bận gì sao?”

Lý Mộ Tinh trả lời: “Buổi chiều có hẹn với Tống huynh bàn một số chuyện làm ăn, ta muốn dẫn ngươi theo sẵn tiện đa tạ hắn đã làm bà mai một phen.”

Thượng Hương trầm mặc, suy nghĩ một hồi mới lên tiếng: “Những chuyện làm ăn buôn bán ta không rõ lắm, nhưng mà… lòng dạ con người Tống gia này thâm sâu, ngươi đừng để hắn gạt.”

Lý Mộ Tinh bật cười: “Hắn gạt ta được gì chứ?”

“Lòng đề phòng bụng dạ người khác không thể không có, dù sao ta cảm thấy ngay từ đầu hắn tiếp cận ta chính là nhắm tới ngươi đó.”

“Nhưng thật ra hắn lại làm ơn, mang ngươi trao cho ta.” Lý Mộ Tinh thắt đai lưng xong thì ngồi xuống giường, vỗ vỗ tay Thượng Hương cười: “Đừng lo lắng quá, ta và Tống huynh đều là thương nhân, thương nhân với nhau, hắn có dụng ý với ta cũng là chuyện bình thường. Trong thương trường có giao tình tốt mới làm ăn được, tiền trang trong thành Thượng Hòa cũng không phải có mỗi Phong Thông tiền trang, ta được lợi ích kếch sù từ công vụ thì hiển nhiên hắn muốn lấy lòng ta, đây là chuyện đôi bên cùng có lợi. Dù hắn có lòng hại ta thật thì cũng chẳng ích lợi gì cho hắn, không có thương nhân nào lại làm chuyện hại người mà không lợi mình vậy đâu.”

“Nhưng lúc hắn tiếp cận ta cũng là trước khi ngươi nhận được công vụ quan phủ, lẽ nào hắn biết chuyện này trước ngươi à?”

Lý Mộ Tinh hít một hơi: “Căn cơ của Tống gia ở thành Thượng Hòa rất thâm hậu, song Phong Thông tiền trang là nơi sản nghiệp trên danh nghĩa của Tống gia. Ngươi không biết chứ cố lão thái gia của Tống gia từng là hoàng thương do ngự bút thân phong, năm đó huy hoàng biết mấy, qua lại với Tống gia toàn là quan nhân. Hơn nữa từ trước đến nay Tống gia và quan phủ trong kinh thành vốn có kết giao, cũng chưa từng vì Tống lão thái gia tạ thế mà đứt đoạn, tin tức của hắn nhanh nhạy cũng là chuyện hiển nhiên. A, phải rồi, không chừng Tống huynh biết rõ ngọn ngành việc này, đến giờ ta vẫn chưa biết công việc béo bở này sao lại rơi xuống đầu ta, lát nữa phải hỏi Tống huynh mới được.”

Thượng Hương nghe vậy cũng cảm thấy có lý, hắn đoán không ra thủ thuật của người làm ăn. Lý Mộ Tinh đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm nên hiểu thấu rất nhiều chuyện, tuy nói tính tình thuần hậu lương thiện nhưng cũng không thấy chịu thiệt thòi to lớn nào. Thế nên hắn không nói gì nữa, sau khi nhìn theo bóng Lý Mộ Tinh đi khỏi thì nằm xuống chợp mắt thêm lát.

Khi thức dậy thì thấy sắc trời đã hừng sáng, hắn lật đật rửa mặt chải đầu, hóa trang khuôn mặt thành bình thường mới ra khỏi phòng. Ra trước tiệm thì Ma cô đã tới và đang dọn hàng buôn bán, nhác thấy giờ này Thượng Hương mới ra, nàng bất mãn trừng mắt với hắn nhưng không nói gì.

Thượng Hương cười với nàng, chào một câu “Sớm quá” thì nàng đanh gọn đáp lại, “Sớm sủa gì, mặt trời đã lên chóa mông rồi.” Thượng Hương bị nàng làm cho cứng họng thì đành khẽ thở dài, ngồi vào quầy nhìn Ma cô điều chế hương phấn. Mấy ngày nay hắn vẫn thử hòa hợp với Ma cô, nhưng không biết vì sao cô nương này không hề hòa nhã với hắn lần nào. Bản lĩnh đoán ý nói hùa theo của Thượng Hương vẫn tốt như ngày nào nhưng cũng chẳng thấm gì với Ma cô, cũng không biết vì sao nữa, cuối cùng đành kết luận tại tính tình bất hòa thôi.

Mấy ngày qua, tuy nói quan hệ của Thượng Hương và Ma cô không tiến triển được bước nào nhưng mỗi ngày nhìn nàng điều chế hương phấn cũng làm Thượng Hương thấy rất tâm đắc. Đang lúc ngứa ngáy tay nghề thì có mấy người khách nữ tiến vào, Thượng Hương thấy Ma cô và những khách nữ này ríu rít líu lo hồi lâu như đám sẻ chúm lại khiến hắn choáng váng cả đầu. Đúng là nữ nhân mà, tiểu quan nhiều chuyện nhất trong nam quán cũng nói không bằng các nàng. Lại nghĩ tới bản thân lúc trước từng có ý niệm lấy vợ sinh con thì không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Hắn mau mắn ngồi khép vào trong góc rồi tự điều chế hương phấn, say mê làm nên cũng không nghe thấy tiếng ồn ào bên tai.

Không biết bao lâu thì có hai lượng bạc ném trước mặt hắn, ngẩng đầu lên thì là Ma cô với sắc mặt lạnh lùng, nàng chỉ bảo một câu “Ghi sổ” rồi xoay người trở về quầy.

Ơ, thì ra bán được à? Từ ngày khai trương đã bán được sáu lần rồi, Ma cô này thực đúng là tài giỏi, có điều… Bất chợt Thượng Hương nghĩ không biết rốt cuộc nàng là do Lý Mộ Tinh hay Tống Lăng mang tới đây.

Qua giờ Ngọ Lý Mộ Tinh thật sự tới nữa, mượn cớ muốn bàn chuyện mua bán hương phấn với Thượng Hương rồi kéo hắn ra ngoài trước mặt Ma cô làm Thượng Hương cười mãi: “Đồ ngu ngốc, kiếm cớ cũng không biết chọn cái nào hay chút, bằng không chốc nữa ngươi phải mua mười mấy tới trăm mấy hộp phấn son về thật đó.”

Lý Mộ Tinh khoái chí cười: “Mua thật thì sao chứ? Quay đầu giao cho Tống huynh mang về Ẩn Hương trai bán ra lại như thường thôi.”

“Đúng là thương nhân giảo hoạt mà…” Thượng Hương khúc khích cười mắng y một câu, càng ngày càng thấy mình đúng là nhìn lầm mà, Lý Mộ Tinh thành thật ở chỗ nào chứ, rõ ràng cũng là một tên cáo già.

“Vô thương bất gian… Vô thương bất gian mà…” Lý Mộ Tinh lẩm nhẩm mà sắc mặt không giấu nổi ý cười.

Người trên đường đông đúc tấp nập, Lý Mộ Tinh muốn nắm tay Thượng Hương nhưng vẫn không có gan, sợ người quen sẽ trông thấy. Thượng Hương nhìn ra tâm tư khao khát của con mọt này thì cười thầm trong lòng, cố tình đi chếch xa y một đoạn, nhiều khi lấn cả ra giữa lộ. Lý Mộ Tinh sợ xe ngựa ngược xuôi sẽ đụng hắn nên lúc nào cũng kéo hắn lại, bàn tay đã nắm lại không muốn buông ra. Thượng Hương sầm nét mặt, rút tay ra khiến Lý Mộ Tinh miễn cưỡng buông tay. Chừng không bao lâu Thượng Hương lại dạt ra giữa đường, Lý Mộ Tinh không thể nào không túm hắn lại nữa, cứ lặp lại vậy mãi, thời gian nắm tay lâu hơn là lúc buông ra.

Hai người cứ dằng dưa vậy nhưng không khiến cho người khác phải chú ý, khi đùa giỡn thế này mỗi người đều đắm chìm trong cơn vui sướng thỏa mãn không ai hay biết, chỉ mong đoạn đường này không bao giờ dứt. Đến khi một tiếng kêu to phá vỡ niềm vui của hai người.

“Mộ Tinh!”

Đúng là Nguyễn quả phụ, còn có Hoàng Cửu gia kia ở cạnh bên, cả hai đang tiến đến chỗ bọn họ.

“Túy nương!”

Lý Mộ Tinh vội buông tay Thượng Hương ra cười với Nguyễn quả phụ. Nháng thấy nam nhân đi bên cạnh Nguyễn quả phụ còn không phải là tên háo sắc kia sao thì lập tức sắc mặt y sầm lại, còn đang tính mở miệng giáo huấn thì đã bị Nguyễn quả phụ lên tiếng trước.

“Hắn là Hoàng Cửu gia, trước đây…” Nguyễn quả phụ đỏ mặt, “Hai người các ngươi có chút hiểu lầm…”

Có bao giờ Lý Mộ Tinh thấy sắc mặt ửng đỏ của Nguyễn quả phụ bao giờ nên trợn mắt há hốc nhìn. Hoàng Cửu gia kia tiến lên phe phẩy cây quạt cười nói: “Lý huynh, chúng ta xem như là không đánh không quen biết, chi bằng đến tửu lâu phía trước uống một chén, mấy chuyện lúc trước coi như nhấc bút xóa sạch.”

Ánh mắt Lý Mộ Tinh nhìn qua nhìn lại hai người họ thì có chút nghi hoặc, lại trông thấy sắc mặt rạng rỡ sắc xuân của Nguyễn quả phụ thì cũng hiểu ra đôi phần. Tuy rằng ấn tượng đối với tên háo sắc này không tốt nhưng ngẫm nghĩ Nguyễn quả phụ cũng không phải dạng yếu đuối gì, nếu đã bảo là hiểu lầm thì phân nửa là hiểu lầm rồi, vì vậy sắc mặt y trở lại bình thường: “Cũng thật không khéo, ta đã có hẹn với Tống Lăng huynh nên không thể đi cùng hai vị.”

Nói xong y kéo tay Thượng Hương muốn đi thì bị Nguyễn quả phụ ngăn lại, nét mặt nàng có phần ngượng ngùng, muốn nói gì lại nói không nên lời. Hoàng Cửu gia kia là người chu đáo hay giúp người nên lập tức phe phẩy quạt cười với Thượng Hương: “Đỗ công tử, chúng ta lại gặp nhau nữa, đúng là nhân sinh hà xử bất tương phùng mà ha?”

Sau khi Thượng Hương thấy bọn họ thì liền đứng cách xa Lý Mộ Tinh ba thước nhưng không ngờ vị Hoàng Cửu gia kia vẫn nhận ra. Hắn nhướn mày khẽ cười: “Hoàng cửu gia lầm nữa rồi, ta không phải họ Đỗ, hơn nữa ta xuất thân thấp hèn nên cũng không dám xưng công tử chi đó. Được Tống gia nâng đỡ nên đang tạm làm quản sự của Ẩn Hương trai. Nếu Hoàng Cửu gia không chê thì gọi một tiếng Minh quản sự là được rồi.”

“Minh Hiên, hai người biết nhau sao?” Lý Mộ Tinh ngạc nhiên hỏi.

“Có gặp qua một lần.”

Bên này Thượng Hương giải thích cho Lý Mộ Tinh thì bên kia Hoàng Cửu gia đã cười sằng sặc: “Hay cho một Minh lão bản… Chẳng hay hôm đó ở Thiên Ninh tự, bùa bình an mà tiểu quả phụ nhờ Minh lão bản chuyển cho Lý huynh không biết Lý huynh đã nhận được chưa?”

Thượng Hương ngẩn người, bùa bình an đó đã bị hắn xé nát trong cơn tức giận, chuyện này vẫn chưa nhắc với Lý Mộ Tinh. Còn không biết phải mở miệng giải thích thế nào thì lần này Lý Mộ Tinh lại lanh lợi, tuy không biết ngọn ngành ra sao nhưng y hiểu phải bảo vệ Thượng Hương nên đáp ngay: “Đã nhận được rồi, Túy nương thật có lòng, đa tạ nàng rất nhiều.”

Nguyễn quả phụ cảm thấy hơi có lỗi với Lý Mộ Tinh. Lúc trước sở dĩ nàng muốn gả cho y là vì thấy con người Lý Mộ Tinh phúc hậu, có thành tín lại là người làm ăn, đúng là môn đăng hộ đối với nàng, xem như là một nam nhân đáng tin cậy thời gian quen biết càng dài lại sinh ra ỷ lại vào Lý Mộ Tinh. Về sau phát sinh ra chuyện kỹ nam làm nàng mất hết hy vọng về y, sau khi đánh một trận thì thấy hối hận vì bản thân lại tùy tiện đính ước lần nữa, lập tức giải trừ hôn ước với Lý Mộ Tinh nhưng lại không cho y tuyên bố với bên ngoài do muốn giữ thể diện. Sự phúc hậu của Lý Mộ Tinh đã hóa giải oán khí của Nguyễn quả phụ. Nàng thầm nghĩ có phải hôm đó mình đánh quá tay hay không, muốn đến nhà xin lỗi chẳng ngờ Lý Mộ Tinh nhận được công vụ của quan phủ, vừa đi là biền biệt đến nửa năm trời. Tuy bảo y có trở lại một lần nhưng trong lòng Nguyễn quả phụ vẫn còn do dự nên đã bỏ lỡ.

Nửa năm nay, Hoàng Cửu gia không sợ đánh không sợ mắng cứ xuất hiện trước mặt nàng, vừa làm chỗ cho nàng trút giận lại tìm mọi cách cho nàng vui lòng, không biết còn tốt hơn bản tính hiền như khúc gỗ của Lý Mộ Tinh nhiều nên tự nhiên dần dà cũng tiếp nhận tên nam nhân này. Kỳ thực, nói cho cùng dạng Nguyễn quả phụ thích vốn là nam nhân dáng vẻ thư sinh như Hoàng Cửu gia vậy, bằng không năm đó nàng cũng không chọn gả cho tên thư sinh kia, khốn nỗi đó lại là một sai lầm. Tuy nói lần này nàng tiếp nhận Hoàng Cửu gia nhưng sau chuyện Lý Mộ Tinh thì lòng xuất giá cũng nhạt bớt.

Lần trước đến Thiên Ninh tự cầu bùa bình an cho Lý Mộ Tinh, vốn muốn đi thăm y nhưng dù sao nàng cũng là phận con gái, nếu không còn hôn ước dĩ nhiên đi vào nhà một nam nhân độc thân thì không hay. Nàng tính nhờ người đưa giúp thì vừa vặn gặp được Thượng Hương, nhưng mấy ngày vẫn không nhận được hồi âm của Lý Mộ Tinh nên có chút bất an, đinh ninh Lý Mộ Tinh vẫn còn buồn giận, không chịu tha lỗi cho nàng.

Hôm nay tình cờ chạm mặt trên phố, nàng thấy Lý Mộ Tinh hòa nhã với mình, không có chút buồn bực nào thì trong lòng thấy hơi kỳ lạ nhưng vẫn chưa có mặt mũi nào thốt lời xin lỗi kia. Bây giờ thấy trong lời nói Lý Mộ Tinh hơi xa lạ thì bản tính Nguyễn quả phụ lại trỗi lên, nàng kéo lấy y: “Ngươi qua đây, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi.”

Lý Mộ Tinh còn chưa kịp phản ứng đã bị Nguyễn quả phụ lôi tới một chỗ vắng người. Thượng Hương thấy mà cả kinh, đang tính đi theo thì lại bị cây quạt của Hoàng Cửu gia mở cái phạch chắn trước mặt.

“Bọn họ có chuyện cần nói, Minh quản sự đừng quấy rầy, chẳng bằng bồi chuyện với bản công tử đi nào.” Hoàng Cửu gia cười khanh khách bảo.

“Minh Hiên không giỏi ăn nói, chỉ sợ chẳng giải buồn được cho Hoàng Cửu gia thôi.” Trong mắt Thượng Hương ánh lên vài phần cảnh giác, rốt cuộc thấy được mối nguy tiềm ẩn trên người nam nhân trước mặt này. Đây là trực giác, Thượng Hương ở trong nam quán nhiều năm thấy qua đủ người muôn hình vạn trạng, tuy nói nhìn thoáng qua người nam tử này có vẻ cà lơ cà tàng nhưng khí chất phú quý kia vẫn lộ ra từ xương cốt, cách nào cũng không che dấu được.

Vị Hoàng Cửu gia này vừa giàu có lại tôn quý, rõ ràng không phải đồng hạng với Nguyễn quả phụ và Lý Mộ Tinh, sao lại muốn trộn lẫn một chỗ như vậy? Thượng Hương cũng không phải có lòng đa nghi đến vậy, có điều theo thói quen muốn phân tích con người này.

“Minh quản sự không nói có chuyện gấp gì thì hãy nghe bản công tử kể chuyện đời xưa, thế nào hả?” Hoàng Cửu gia gập cây quạt vỗ phạch vào lòng bàn tay, “Nể mặt ta, chắc Minh quản sự sẽ không thoái thác đâu.”

Thượng Hương nhìn về phía Lý Mộ Tinh, Nguyễn quả phụ đang nói gì đó khiến y lúng ta lúng túng như thể muốn an ủi mà không biết phải làm sao, xem ra trong chốc lát không thể thoát thân được. Thượng Hương không còn cách nào đành phải đáp: “Minh Hiên xin kính cẩn lắng nghe.”

“Chuyện kể rằng hơn mười năm về trước, kinh thành có một nhà họ Hoàng, nhi tử nhỏ nhất gọi là A Cửu, từ nhỏ đã nghịch ngợm lại phá phách… Khụ khụ… không chịu đọc sách mà cứ thích chạy chơi bên ngoài vì vậy suốt ngày bị người nhà khiển trách…”

Thượng Hương liếc nhìn Hoàng Cửu gia thầm nghĩ: Hoàng gia A Cửu chính là bản thân hắn rồi.

“Lúc đó ở Dự châu có một thần đồng cũng trạc tuổi A Cửu, thường được người nhà mang ra so sánh với A Cửu, bảo thần đồng kia giống như mặt trăng vắt vẻo trên trời còn A Cửu đúng là bùn lầy dưới đất mà. A Cửu không phục nên đánh cược với người nhà, trong vòng ba năm sẽ đánh gục thần đồng Dự châu, còn hạ một chiến thư cho thần đồng Dự châu đó.”

Nói đến đây, Hoàng Cửu gia liếc nhìn Thượng Hương nhưng không phát hiện ra gì, sắc mặt Thượng Hương vẫn như đang chăm chú lắng nghe. Thế là Hoàng Cửu gia xòe quạt ra, tiếp tục kể.

“Nào ngờ trời có phong ba bất trắc, kỳ hạn ba năm chưa hết thì toàn gia của thần đồng Dự châu đã phạm tội, thần đồng đó bị giáng làm quan nô về sau không rõ tung tích. Sau khi Hoàng gia A Cửu biết chuyện thì thấy bực tức và ấm ức vô cùng, phái người đi lật tung cùng trời cuối đất cũng không tìm được người. Từ đó về sau Hoàng gia A Cửu vẫn canh cánh chuyện này trong lòng, nghĩ mối hận lớn nhất trong đời là không thể tranh đua cao thấp với thần đồng Dự châu kia. Hơn mười năm sau Hoàng gia A Cửu đã trưởng thành, đối với chuyện thiếu thời cũng lãng quên dần. Sau khi lớn lên thì Hoàng gia A Cửu cực kỳ mê rượu, còn tự xưng là tiêu dao tiên trong rượu. Rồi có một ngày, ở yến tiệc của bằng hữu hắn uống được một loại mỹ tửu Nữ Nhi Hồng cực phẩm, nghe nói xuất xứ từ chỗ Điền Tây nào đó, vì thế Hoàng gia A Cửu ngàn dặm xa xôi đến tận nơi tìm cho được giai nhân ủ loại mỹ tửu này. Lại tình cờ gặp một người trùng tên với thần đồng Dự châu kia nhưng người đó lại không thừa nhận hắn chính là thần đồng Dự châu năm xưa. Thế là Hoàng gia A Cửu bèn sai người tìm tung tích của thần đồng Dự châu lần nữa, thật không ngờ…”

“…Minh quản sự, không biết ngươi đoán ra rốt cuộc Hoàng gia A Cửu đã tra ra chuyện gì không?”

Không đợi Thượng Hương trả lời, Hoàng Cửu gia đã làm sắc mặt tiếc nuối: “Đáng tiếc mà, minh châu lưu lạc trần thế, nghe nói phong thái của thiếu niên thần đồng Dự châu, nhân vật nhất thời vô song kia lại luân lạc phong trần, chỉ sợ bao nhiêu tài hoa cũng trôi theo nước chảy về đông, nỗi tiếc hận nhất cả đời Hoàng gia A Cửu khó mà thanh bằng nữa rồi.” Hơn nữa chỉ một chiêu giả chết thoát thân này đã khiến hắn thán phục không thôi, hiển nhiên phải ngấm ngầm chịu đựng đến cỡ nào mới chờ được thời cơ này.

“Thế gian có bao nhiêu chuyện đáng tiếc khó mà đếm hết, rũ mắt ngẫm suy thì mọi việc đều là ân hận, chi bằng nâng chén phó mọi chuyện đáng tiếc tan thành mây khói. Nếu Hoàng gia A Cửu còn hối hận thì chỉ sợ uống rượu chưa đủ lượng mà thôi.” Thượng Hương nhìn Hoàng Cửu gia mỉm cười, giống như cười một hoàng mao tiểu nhi tâm cao khí thịnh còn mang tính hẹp hòi không vừa lòng.

Hoàng Cửu gia ngạc nhiên trừng mắt nhìn Thượng Hương hồi lâu, không biết nghĩ cái gì lại bất chợt sảng khoái cười phá lên.

“Có ý tứ, có ý tứ, nói vậy thì Hoàng gia A Cửu đúng là uống chưa đủ rượu rồi. Không biết tửu lượng của Minh quản sự thế nào? Hôm khác chúng ta cùng say một phen mới thôi.”

“Hoàng Cửu gia có nhã hứng thì Minh Hiên sẽ phụng bồi bất cứ khi nào.” Thượng Hương đảo mắt sang bên kia, Lý Mộ Tinh và Nguyễn quả phụ đã nói xong, đang đi về hướng bọn họ.

Thượng Hương bước đến đón, gật đầu với Nguyễn quả phụ, không đợi nàng nói gì hắn đã vội kéo Lý Mộ Tinh rời đi, nhưng y thấy lòng bàn tay Thượng Hương thấm đẫm mồ hôi thì thấy không bình thường liền theo sát hắn.

Đợi qua góc đường rồi đột nhiên Thượng Hương dừng lại, buông tay Lý Mộ Tinh ra. Lý Mộ Tinh cũng ngừng lại, lo lắng nhìn Thượng Hương: “Đã xảy ra chuyện gì? Nhìn sắc mặt của ngươi không tốt lắm.”

Thượng Hương cười sượng, bất chợt hắn nắm lấy áo Lý Mộ Tinh: “Ngươi nói gì với hắc quả phụ kia vậy? Thấy vẻ mặt ngươi đau lòng khi nói chuyện với nàng ta. Thế nào, thấy nàng có người khác thì không vui à? Hối hận sao?”

“Không phải không phải, nàng… ta…” Lý Mộ Tinh sợ Thượng Hương hiểu lầm nên vội vàng giải thích.

Kỳ thực Nguyễn quả phụ là một người thẳng tính, ở phương diện nào đó mà nói, nàng so với Lý Mộ Tinh nhấc lên được cũng hạ xuống được, nếu đã quyết định xin lỗi thì cả khi mặt mũi quan trọng mấy nàng cũng dẹp qua được.

“Mộ Tinh, chuyện lúc trước cả ta và ngươi đều có phần sai, bất kể nói thế nào ta cũng phải cảm tạ ngươi đã vì ta mà không công bố chuyện hủy hôn ra. Ngươi… hôm nay ngươi cũng thấy đó… lão Hoàng tửu… không… Con người Hoàng Cửu gia khôi hài hơn ngươi nhiều, đối với ta lại rất tốt. Nửa năm nay ngươi bôn ba bên ngoài, ta và Hoàng Cửu gia thường xuyên lui tới nên rước lấy không ít lời ra tiếng vào, còn phá hủy thanh danh của ngươi, chuyện này ta thấy thật có lỗi.”

Nguyễn quả phụ nói xong thì cúi đầu xuống, đối với cá tính mạnh mẽ của nàng mà nói chỉ sợ là khó thấy.

Ít nhiều Lý Mộ Tinh cũng nghe được tin đồn phong phanh gần đây trong thành Thượng Hòa. Có mấy thương nhân quen biết mượn dịp bàn chuyện làm ăn mà chạy đến thăm dò Lý Mộ Tinh, có ý muốn hóng chuyện náo nhiệt. Trong lòng y vương vấn chuyện Thượng Hương nên cũng chưa hề lưu tâm lần nào mà chỉ cười trừ cho qua chuyện, không giải thích cũng chẳng biện bạch, chỉ tạo áp lực buôn bán khiến bọn ngồi lê đôi mách kia tự bẽ mặt không dám nói gì nữa.

Giờ Nguyễn quả phụ cúi đầu thế này làm Lý Mộ Tinh có chút hốt hoảng: “Ta là nam nhân lớn đầu còn sợ người khác nói này nọ sao? Nàng không sợ lời ra tiếng vào của mấy kẻ rỗi hơi kia là được rồi.”

Nguyễn quả phụ ngẩng đầu lên: “Ai dám miệng lưỡi trước mặt ta, coi ta không vả tát miệng hắn thì thôi.”

Lý Mộ Tinh bật cười, y hiểu nàng nói mạnh miệng vậy nhưng kỳ thực trong lòng rất sợ hãi, bằng không cũng không đến bây giờ mới nói những lời này. Y tiếp lời: “Túy nương, sự tình đã kết thúc rồi, ta và nàng không cần để trong lòng. Có điều… cứ cho đây là lời khuyên của bằng hữu đi, hôn nhân đại sự không thể khinh suất. Vị Hoàng Cửu gia kia không biết là người thế nào, trước kia hắn từng chòng ghẹo nàng, nhìn thế nào cũng không phải là người đứng đắn, nàng… hãy cẩn thật chút vẫn hơn.”

“Thật không ngờ ta và ngươi ầm ĩ náo loạn một trận mà ngươi vẫn quan tâm đến ta vậy, bạn chí cốt.” Nguyễn quả phụ nghe mà ấm lòng, giơ tay đánh lên người Lý Mộ Tinh một cái. Đây là động tác quen tay của nàng, lại không nghĩ thân phận hai người hiện giờ đã không thích hợp với những động tác thân mật này. Nhưng Lý Mộ Tinh lại bị nàng làm cho hoảng sợ vô thức thối lui khiến tay của Nguyễn quả phụ quất vào không khí, cả hai đều sửng sốt. Sau đó Lý Mộ Tinh ngượng ngùng nói với Nguyễn quả phụ: “Cái đó… ta không phải…”

Còn chưa dứt lời Nguyễn quả phụ đã thay đổi sắc mặt: “Ngươi có còn là nam nhân không vậy? Để ta đánh vài cái thì có sao chứ?”

Nghe những lời này mà Lý Mộ Tinh dở khóc dở cười, Nguyễn quả phụ sa sầm nét mặt: “Phải rồi, ta hung hãn đó, nam nhân thấy ta đều sợ khiếp vía. Nhưng thân ta là nữ nhân phải chống đỡ một tửu phường lớn vậy, bao nhiêu kẻ chực chờ châm biếm, ta không dữ thì chống đỡ được Hạnh Tứ tửu phường tới hôm nay được sao, có thể trước đám nam nhân tôi rèn ra thành tựu này à? Lý Mộ Tinh… ngươi… ngươi… ta vẫn cho là ngươi hiểu ta…” Dứt lời thần sắc nàng lại có vài phần đau khổ.

Lý Mộ Tinh cũng thất thểu, cả đời này Nguyễn quả phụ nào tỏ ra yếu kém với ai mà hôm nay lại thế này khiến y luống cuống không biết an ủi sao mới tốt. Vắt óc mãi mới nghĩ ra được mấy câu phân bua, hai người lại nói thêm chốc, suy cho cùng cả hai đều là thương nhân, nói mấy câu lại chuyển đề sang chuyện làm ăn, mà càng nói càng hợp ý nữa chứ. Nếu không phải Lý Mộ Tinh vẫn nhớ có hẹn với Tống Lăng chỉ sợ hai người đã kiếm một trà lâu mà tán đến nửa ngày chứ chẳng chơi.

Đợi Lý Mộ Tinh giải thích rõ ràng cuộc đối thoại giữa y và Nguyễn quả phụ rồi bọn họ lại tới chỗ hẹn với Tống Lăng. Tống Lăng đã bao hết nhã gian chờ sẵn, hai người ngồi xuống trước hết là bàn chuyện làm ăn. Dĩ nhiên Lý Mộ Tinh không hỏi han Thượng Hương được nên hắn ngồi một mình bên cửa sổ ngắm cảnh bên ngoài. Trên đường người đến kẻ đi huyên náo tấp nập, tiếng gào to, tiếng bánh xe lăn trên nền đá, tiếng người ta nói cười, mọi thứ đều chóng váng lướt qua tai hắn. Trong lơ đãng, những thanh âm này dần mờ xa nhưng tiếng của Hoàng Cửu gia vẫn không ngừng vang lên bên tai.

“Đáng tiếc mà, minh châu lưu lạc trần thế, nghe nói phong thái của thiếu niên thần đồng Dự châu, nhân vật nhất thời vô song kia lại luân lạc phong trần, chỉ sợ bao nhiêu tài hoa cũng trôi theo nước chảy về đông…”

Trôi theo nước chảy về đông há chỉ có tài hoa, còn có kỳ vọng của trưởng bối với khao khát của thiếu niên, một tiền đồ vô hạn và tuổi thanh xuân quý báu, đã từng mộng tưởng bao nhiêu, đã từng nuôi chí khí bao nhiêu, hết thảy, hết thảy đều như cơn ác mộng, tận cùng đều trôi theo nước chảy về đông.

Khuất nhục một thời làm cho vấy bẩn danh phụ mẫu, nỗ lực quên đi chính mình là ai, ở trong nơi vẩn đục đó tìm một cái cớ, bao nhiêu đắng chát đều cắn răng nuốt xuống. Sáu năm bùn nhớp kinh tởm qua đi nhưng chưa từng nghĩ sẽ có ngày nhảy ra hố lửa kia được. Vốn tưởng có thể khôi phục lại bản danh bản tính, vẫn không lường được có một Lý Mộ Tinh khiến hắn lòng dạ rối bời, càng không ngờ chuyện hắn cố gắng quên đi lại có người nhớ rất rõ.

Hoàng gia A Cửu, hay cho một Hoàng gia A Cửu, hay cho một câu chuyện xưa đã khơi mào dĩ vãng hắn không muốn nhớ nhất. Bức chiến thư kia quả thật hắn có nhận được, bức chiến thư đó chính là thành tựu trong thời khắc huy hoàng nhất của hắn nên dù hơn mười năm sau, hắn vẫn nhớ rõ nó.

Đó là một phong chiến thư hết sức buồn cười, trên viết tám chữ rồng bay phượng múa: kỳ hạn ba năm, nhất quyết cao thấp. Nào có ai hạ chiến thư lại không muốn so cao thấp liền mà phải đợi đến ba năm? Nhưng lúc đó toàn bộ Đỗ gia, thậm chí cả Dự châu đều không ai dám xem thường bức chiến thư kia, đơn giản vì tên ký trong đó là Hoàng Cửu Tử.

Hoàng Cửu Tử, Hoàng gia A Cửu, thật sự mỉa mai mà.

Thượng Hương nhếch môi cười lạnh, nếu muốn so tài thì cứ tới, hắn đã mất hết tất cả thì còn sợ gì nữa, mặc dù thua cũng phải thua một cách đường đường chính chính. Tay nắm chặt thành đấm, nhưng đang nghĩ vậy lại liếc mắt nhìn sang Lý Mộ Tinh đang nói hăng say với Tống Lăng, trái tim lạnh buốt lại ấm áp dần lên. Thôi đi, chuyện cũ không thể níu kéo thì còn muốn tranh cái gì, trên đời này hiếm hoi lắm mới có một người hết lòng hết dạ với hắn, đã không uổng phí đời này thì tội gì phải rước lấy phiền toái. Hắn đã tự vứt bỏ họ Đỗ, Đỗ Minh Hiên là ai đã không còn quan hệ với hắn, Hoàng Cửu gia muốn theo hắn thì cứ việc đi, hắn chỉ cần một mực chối bỏ là được.

Tống Lăng đang nghe Lý Mộ Tinh phân tích giá cả thị trường nơi khác. Nửa năm nay Lý Mộ Tinh chạy ngược xuôi bên ngoài nên trong tay nắm giữ không ít thông tin thương giới các nơi khác, điều này cũng là yêu cầu của Tống Lăng để dự định mở rộng chuyện làm ăn. Hắn cố tình bắt tay với Lý Mộ Tinh nên giờ mới có lần gặp mặt này.

Hai người nói chuyện hồi lâu sau cùng cũng có chút khát nước, Tống Lăng cầm chén trà lên uống một ngụm, vừa ngẩng đầu lên lại thấy Thượng Hương đang nhìn Lý Mộ Tinh. Trong ánh mắt Thượng Hương lai láng ý nhu tình dịu dàng, tuy lúc này nhìn khuôn mặt hắn đã hóa trang thành rất bình thường nhưng vẻ mặt giờ khắc này lại hấp dẫn hắn. Bình thản, yên ả lại mang theo chút hạnh phúc, con người trước mắt này thật sự từng là hồng bài kỹ nam bậc nhất một thời trong nam quán hay sao?

Một nỗi lòng không tên dâng lên trong tâm trí Tống Lăng, có chút vui mừng lại cũng có phần ân hận.

Vui mừng là vì khi đó hắn một lòng muốn dốc sức cho lễ vật của Lý Mộ Tinh, chạy đến nam quán kịp thời cứu Thượng Hương ra. Ân hận là vì hắn không giữ Thượng Hương lại, cứ theo kế hoạch ban đầu dùng Thượng Hương làm lễ vật trao cho Lý Mộ Tinh, hiện tại chỉ có thể đứng một bên nhìn bọn họ thân mật khắng khít. Dùng một Thượng Hương để đổi lấy sự ủng hộ toàn lực của Lý Mộ Tinh, đúng là đời người, có mất ắt có được, có được ắt có mất, cá và bàn chân gấu chưa bao giờ lấy được cả hai. Chỉ là… Thượng Hương ơi Thượng Hương, không biết ngươi có từng nghĩ tới có một ngày quan hệ hai người bị phơi bày, liệu Lý Mộ Tinh sẽ vẫn như giờ ở bên cạnh ngươi không?

Tống Lăng dường như đoán được không bao lâu sau sẽ có một trận cuồng phong ập đến hai người trước mặt hắn, lòng không khỏi thầm lo lắng có cách nào tránh được không?

Việc chính đã bàn xong, kế tiếp Lý Mộ Tinh tạ ơn mối làm mai chu toàn này, cái khác không cần nói chứ rượu thì ắt không thể thiếu. Đã tính sẽ uống kình với Tống Lăng một phen nhưng không ngờ bữa nay Thượng Hương lại rất khác thường, lén kéo áo Lý Mộ Tinh suốt. Tống Lăng phát hiện động tác nho nhỏ của hắn thì chỉ đành cười khổ một tiếng mà đứng lên: “Lý huynh, hôm nay đến đây thôi. Hôm qua ta phóng khoáng ở Đông Đại viện một đêm nên cả ngày nay thắt lưng đau ê ẩm, tiểu đệ phải về nhà tắm một cái, xin cáo từ.”

“Nếu vậy ta cũng không tiện miễn cưỡng, Tống huynh về nghỉ sớm vậy.”

Lý Mộ Tinh đứng lên tiễn hắn ra ngoài.

Tống Lăng đi được vài bước thì ngoảnh đầu lại, đưa mắt lướt qua Thượng Hương và Lý Mộ Tinh rồi nói: “Lý huynh, có chuyện này lẽ ra ta không có tư cách lên tiếng, nhưng để việc hợp tác làm ăn về sau được thuận lợi, ta đành phải nhiều chuyện một phen. Lúc trước huynh nhận công vụ của quan phủ ít nhiều cũng có chút quan hệ với Nguyễn quả phụ, sau này… Huynh cũng biết rồi đó, lén la lén lút dù sao cũng không phải kế sách lâu dài, nếu trước sau cũng không tránh được thì vẫn cần đến Nguyễn quả phụ ra tay mới được.”

Mấy câu nói này đối với Lý Mộ Tinh đúng là nước đổ đầu vịt, nhưng Thượng Hương vừa nghe đã hiểu ngay. Trong thành Thượng Hòa đang xôn xao chuyện Nguyễn quả phụ thay lòng đổi dạ, việc này phát sinh khi Lý Mộ Tinh không có mặt trong thành. Chỉ cần thoáng nghĩ cũng biết là Hoàng Cửu gia lợi dụng quyền thế trong tay điều Lý Mộ Tinh đi xa, muốn thừa dịp phỗng tay trên y đoạt lấy Nguyễn quả phụ. Thế nhưng hắn lại không biết hôn ước giữa Lý Mộ Tinh và Nguyễn quả phụ đã hủy bỏ, lần này lại vô duyên vô cớ làm lợi cho Lý Mộ Tinh kiếm được lời kếch sù, còn đề bạt địa vị y trong giới làm ăn lên cao một bậc. Lúc trước y phải ra ngoài kiếm chuyện buôn bán, bây giờ thì ngồi ở nhà chờ mối buôn bán tới tận cửa. Tống Lăng là một điển hình tốt nhất.

Có điều chuyện tốt đẹp này có thời hạn. Đợi qua năm nay thì Lý Mộ Tinh vẫn phải dựa vào bản lĩnh làm ăn của mình. Có nền tảng một năm nay, về sau việc làm ăn của y nhất định như thuyền dâng theo sóng, nhưng nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tỉ như quan hệ giữa hắn và Lý Mộ Tinh bị bóc trần thì chuyện bị người ta coi khinh chỉ là chuyện nhỏ, cái chính là việc làm ăn của Lý Mộ Tinh sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn. Trừ phi từ nay về sau Lý Mộ Tinh không giao thiệp trong giới làm ăn nữa, bằng không quả thực như lời Tống Lăng, còn cần phải mượn Hoàng Cửu gia ra tay để tìm một biện pháp bảo đảm lâu dài.

Tống Lăng nói xong thì đi mất, mặc kệ Lý Mộ Tinh còn vắt óc suy nghĩ hàm ý trong lời này. Trong lòng Thượng Hương đầy hoang mang, những cảm xúc đọng lại khi nãy giờ cuồn cuộn trào dâng, hắn vội kéo Lý Mộ Tinh về Ẩn Hương trai. Ma cô đang mở hộp hương phấn cho một người khách nữ xem, trông thấy Thượng Hương thì đang muốn gọi lại đã bị Thượng Hương khoát tay: “Ta có chuyện phải thương lượng với Lý lão bản, đừng vào trong quấy rầy.”

Không đợi Lý Mộ Tinh trả lời, hắn đã kéo Lý Mộ Tinh vào gian phòng trong hậu đường.

“Minh…”

Chưa gọi hết tên của Thượng Hương, hắn đã đóng cửa lại rồi xô y xuống giường. Hơi thở hừng hực phả lên mặt khiến hô hấp Lý Mộ Tinh cũng bắt đầu dồn dập, y lắp bắp: “Minh- Minh Hiên, hiện giờ là ban ngày…”

“Không được sao?”

Gương mặt của Thượng Hương thoáng ửng hồng, đôi mắt đan phượng hết sức mỹ lệ thoáng khép hờ và lấm tấm những tia lóng lánh, hoàn toàn là diện mạo quyến rũ mượt mà.

Sắc mặt của Lý Mộ Tinh đỏ ửng, lập tức ham muốn bùng cháy trong cơ thể nhưng y cố gắng áp chế, bàn tay dịu dàng mân mê khóe mắt của Thượng Hương: “Đừng như vậy, ánh mắt của ngươi… dường như rất đỗi bi thương, xảy ra chuyện gì vậy?”

Đáy mắt Thượng Hương tràn lên một làn sóng nước, hắn vùi mặt vào ngực Lý Mộ Tinh, hồi lâu sau mới loáng thoáng có thanh âm vang lên.

“Ta… yêu… ngươi… Ta… yêu ngươi… Ta… yêu… ngươi…”

Cả thân người Lý Mộ Tinh khẽ run, tức khắc như được một dòng nước ấm hỉnh bao lấy khiến toàn thân lênh láng một sự ấm áp, cầm chẳng được mà vòng tay ôm chặt Thượng Hương.

“Minh Hiên… Minh Hiên… chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, bất kể tương lai… tương lai có ra sao cũng không bao giờ buông bỏ, không bao giờ buông tay… Cho dù không còn gì nữa chúng ta cũng không xa rời nhau… Chúng ta sẽ răng long đầu bạc đến già…”

Câu kế Lý Mộ Tinh không thể thốt tiếp vì đã bị Thượng Hương chặn môi, ngấu nghiến hôn y như muốn hòa tan thân thể họ với nhau. Thượng Hương lúc này giống như bầu lửa hừng hực đến mức làm tan chảy cả tâm thần và xác thịt của Lý Mộ Tinh. Những giây phút kế y không nói được câu hoàn chỉnh nào. Lần chủ động này của Thượng Hương như muốn mang hết thủ đoạn ra, từng cơn sóng khoái cảm nối tiếp nhau như thủy triều vồ vập khiến Lý Mộ Tinh u mê choáng váng, tất cả băn khoăn đều vứt bỏ mà đắm chìm trong nhục dục.

Cực lạc thế gian chẳng có gì hơn thế này.

Sau cơn mãnh liệt là hơi thở dốc mệt đừ.

Lý Mộ Tinh không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ôm Thượng Hương vào lòng, tay kia khẽ vỗ về lưng hắn. Chưa từng trải qua cơn ân ái kịch liệt đến vậy nên kỳ thật có chút buồn ngủ, nhưng y biết Thượng Hương có chuyện muốn nói với mình dù tới giờ hắn vẫn chưa mở miệng. Thời gian sống chung với Thượng Hương càng lâu y càng hiểu rõ nhất cử nhất động của hắn. Đây có lẽ… là cái người ta gọi là tâm linh tương thông. Bởi vì quá sức thích người đó nên không kềm chế được mà quan sát từng cử chỉ lời nói của đối phương, thời gian càng dài thì không cần nói chuyện, chỉ một động tác, một ánh mắt cũng đoán được tâm tình của đối phương.

Thượng Hương vẫn vùi đầu vào ngực Lý Mộ Tinh, đến khi hơi thở dần ổn định hắn mới bất chợt lên tiếng: “Ta vẫn thấy có lỗi với phụ mẫu của mình… nhưng ta không hối hận…”

Lý Mộ Tinh khẽ nói: “Không thể lưu lại hậu thế cho Lý gia ta cũng thấy có lỗi với phụ mẫu, thế nhưng… ta tuyệt đối không hối hận, vì có ngươi bên cạnh ta… đã đáng giá lắm rồi.”

Audio Player

00:00

00:00

Use Up/Down Arrow keys to increase or decrease volume.

송연 (Son Yeon’s song) – Lee San OST

“Mười mấy năm qua ta sống như một cái xác không hồn, từ khi báo thù xong ta không biết mình vì cái gì mà còn muốn sống, hằng ngày đều chuốc rượu, túy lúy giữa mộng mới tìm được chút gì đó. Về sau ta lại gặp gỡ ngươi…”

“Nếu có thể sớm gặp nhau thì có thể ngươi đã bớt chịu khổ rồi.” Lý Mộ Tinh nhớ lần đầu gặp Thượng Hương, đột nhiên lòng xót xa nhói đau.

“Lúc ban đầu chỉ thấy ngươi rất thú vị mới nhịn không được mà trêu chọc ngươi, tạo chút vui thú cho mình… Có phải ta rất xấu không?”

“Không, ngươi không xấu chút nào, chỉ là trò đùa vô hại bâng quơ thôi.” So với giới làm ăn, ngoài sáng tươi cười trong tối lại đâm sau lưng người khác còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

“Ta vốn xuất thân từ gia đình danh giá, bị kẻ thù hãm hại rơi vào phong trần, ý chí ta không đủ kiên định, chịu không được khốn khổ mà cúi đầu khuất nhục, bán rẻ tiếng cười, bán cả thân xác, có phải ta rất vô dụng hèn nhát không?”

“Đấy không phải do ngươi tình nguyện.”

“Ta sa đọa biến chất, trong nam quán ta tìm đủ mọi cách để lấy lòng khách, thậm chí giật cả khách những tiểu quan khác, biết rõ nếu họ kiếm không ra tiền sẽ bị Trịnh hầu đầu đánh mà ta vẫn liều mạng cướp. Ta không hề kén chọn, những tên khách đó muốn ta làm gì ta cũng làm, thậm chí ta còn tươi cười ra mặt, có phải ta rất đê tiện không?”

Lý Mộ Tinh nói không ra lời, lồng ngực y co thít đến nhức nhối, không biết đến tận cùng Thượng Hương đã trải qua những năm tháng thế nào trong nam quán.

“Ta nổi danh rồi, chỉ trong hai năm đón khách đã trở thành hồng bài trong nam quán. Mỗi ngày đều tiếp khách không ngớt, cuối cùng có một ngày kẻ thù của ta tìm đến tận cửa. Hắn cười nhạo ta trước đây không chịu khuất phục một mình hắn, bây giờ còn không phải là nghìn người gối vạn kẻ đè sao, ta chẳng những không mảy may tức giận mà còn tươi cười với hắn, cười đến thiên kiều bá mị. Ta nịnh nọt lấy lòng hắn thì hắn chửi ta là đê tiện, ta vẫn đon đả cười, xuất hết thủ đoạn làm hắn say đắm ta… Đợi hắn không cách nào rời ta được, ta lại cám dỗ hai đứa con của hắn… Ta khiến bọn chúng một ngày cũng không thể dứt khỏi ta, ta khiến bọn chúng cả ngày lẫn đêm đều trác táng buông thả trên thân thể ta, ta còn lén hạ dược trong rượu để bọn chúng không thể kềm chế chỗ nào cũng lên cơn nhục dục… Ta dây dưa với bọn chúng ròng rã suốt sáu năm lẻ một trăm ba mươi ba ngày. Cuối cùng, phụ tử bọn chúng vì trác táng quá độ, từ nay về sau không thể đụng vào kẻ khác được… Hơn nữa ta còn khiêu khích cho phụ tử bọn chúng trở mặt, huynh đệ thành thù… Hắn hại Đỗ gia ta diệt môn, ta khiến hắn về sau phải tuyệt hậu. Ngươi xem ta nhớp nhúa đê tiện, không từ thủ đoạn như vậy ngươi có sợ ta không, có còn muốn ta nữa không?”

Lý Mộ Tinh trầm mặc rất lâu, sau cùng y khẽ thở một hơi: “Đều qua đi hết rồi. Chỉ là cơn ác mộng thôi, đã qua đi hết rồi…” Lúc ban đầu khi biết thân phận Thượng Hương thì chưa từng ghét bỏ hắn lần nào, hiện tại… chỉ càng thêm xốn xang yêu thương. Khi xưa Thượng Hương chỉ mới bao lớn mà có thể sống sót để tạo ra kết quả kia, còn phải gượng cười lả lơi với kẻ thù. Trong phút chốc y hiểu thấu Thượng Hương nhiều hơn, nếu lòng dạ không kiên cường thì chỉ sợ Thượng Hương đã sớm sụp đổ rồi.

Bờ vai Thượng Hương run bần bật, mơ hồ nghe được tiếng nức nở nghẹn ngào. Phảng phất như sự cứu chuộc, một câu nói của Lý Mộ Tinh đã kéo hắn từ đáy sâu tăm tối trở về. Từ sau khi báo thù hắn bắt đầu hóa trang cho bản thân già nua từng chút một, tạm bợ sống lây lất hơn mười năm, đợi chờ chẳng phải là một câu nói kia sao? Hắn vẫn hy vọng có người cất bỏ đoạn dĩ vãng này của hắn đi dù chỉ là một lời nói nhẹ hẫng.

Lý Mộ Tinh chậm rãi nâng gương mặt Thượng Hương lên, lau đi lệ nơi khóe mắt mà ôn tồn bảo: “Đừng khóc, ác mộng đã qua hết rồi, sau này ngươi muốn cười thì cứ vì mình mà cười, không cần phải giả lả cười cho người khác, ta sẽ cố gắng khiến ngươi luôn tươi cười mãi. Nếu có một ngày chúng ta thật sự không thể sinh sống trong thành này được nữa thì ta sẽ dẹp hết chuyện làm ăn, mang ngươi đến một nơi thưa người phong cảnh tốt. Như vậy đi, chúng ta sẽ nhận nuôi hai đứa bé, cho một đứa họ Đỗ, một đứa họ Lý, ngươi thấy được không?”

Thượng Hương lại bật cười thật, nét mặt nhoẻn lên: “Bảo Lai thương hào là cơ nghiệp một tay ngươi dựng lên, ngươi bỏ được chứ ta không nỡ đâu.” Nói xong hắn liền ngồi dậy, kéo theo cả Lý Mộ Tinh, nhặt y phục dưới đất lên mặc vào cho y. Trút hết một phen tựa như mang tích tụ bao năm qua dốc ra hết, cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm rất nhiều.

Lý Mộ Tinh mỉm cười không nói gì, tâm ý của y đối với Thượng Hương hắn đều hiểu rõ, nói nhiều lời chỉ sợ hắn coi y là giả dối. Dù sao từ lúc bắt đầu chuẩn bị Ẩn Hương trai này cho Thượng Hương y đã sớm định liệu đến tình huống xấu nhất.

Mặc y phục chỉnh tề xong Thượng Hương đưa y ra tận cửa dặn dò: “Tối nay ngươi đừng đến, để Trần ma nấu chút thuốc bổ cho ngươi uống, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Lý Mộ Tinh biết hắn quan tâm đến mình nên trong lòng như hớp mật ngọt, siết tay trả lời Thượng Hương, lưu luyến không muốn buông mà đi khỏi. Thượng Hương dõi theo bóng hắn đi xa, đến khi mất hút mới xoay người vào trong, đột nhiên thấy Ma cô sầm mặt đứng sau lưng khiến hắn hốt hoảng.

“Ma cô, có chuyện gì vậy?”