Ngày Chính Chính khai giảng rơi vào giai đoạn nắng gắt nhất cuối thu, buổi trưa lên đến ba mươi lăm, ba mươi sáu độ, đến chiều tối lại xuống mười mấy độ, Lý Trình Tú sợ Chính Chính nửa đường náo loạn cởi đồ, cho nên ngày nào cũng phải đưa đón con trai.
Tài xế nói Chính Chính rất nghe lời, Lý Trình Tú không tin lắm, tuy rằng cục cưng nhà anh đáng yêu, thế nhưng trong tính cách của Chính Chính vẫn thấp thoáng hơn phân nửa bóng dáng Thiệu Quần, mỗi lúc Chính Chính hưng phấn, đặc biệt khi đi trên đường sẽ bắt đầu hành động nhanh như một cơn gió cởi quần áo hóng mát, cho dù là ông trời cũng không cản nổi.
Buổi tối anh cùng tài xế đến trường đón con trai, quả thực từ xa anh đã thấy Chính Chính lột quần áo gần hết chỉ chừa lại quần short cùng mỗi cái áo ngắn tay, trời tối nhiệt độ xuống thấp người lớn còn phải mặc áo khoác, huống chi là một đứa nhỏ chứ?
- ----------
Dì bảo mẫu nhà Thiệu tướng quân đi siêu thị mua đồ ăn, ông liền lên tiếng hỏi: "Siêu thị gần trường học Chính Chính đúng không?"
"Đúng vậy ạ, qua hai con đường là đến rồi.
"
"Vậy nhân tiện mua mấy cái bánh sầu riêng mang đến trường cho Chính Chính đi, mấy bữa trước không phải ầm ĩ đòi ăn sao?"
"Dạ được, tôi cũng định như vậy.
"
Bé con thay răng, Thiệu Quần và Lý Trình Tú quản thúc cực kỳ nghiêm, không cho con trai ăn đồ ngọt, thế nhưng ông sao có thể chịu được tính làm nũng của người bạn nhỏ này, cứ một câu ông nội ơi, hai câu ông nội ơi khiến cho ông hận không thể mua cả tiệm bánh cho cháu cưng mình.
Dì bảo mẫu cũng không thể nào không mềm lòng trước sự nũng nịu của tiểu thiếu gia, mỗi lần mua đồ ngọt đều lượn một vòng đến nhà trẻ, nào là bánh trứng, sữa bò, kẹo ngọt mang đến, một phần cũng muốn xem tình hình Chính Chính, tuy bà hiểu đây là một ngôi trường tốt sẽ không có chuyện bắt nạt, thế nhưng bà cũng sợ tiểu thiếu gia nhà mình chịu oan ức, cho nên thỉnh thoảng xách giỏ qua đây, nếu như ngày nào đó thấy Chính Chính chịu uất ức, bà nhất định sẽ về nói với tướng quân xử lý bọn họ, trong lòng nghĩ thì như vậy, nhưng cũng may từ đó đến giơ chưa gặp qua, Chính Chính lần nào đi ra nhận đồ cũng cười xinh như một em bé.
Dì bảo mẫu mua bánh sầu tiêng đứng ngay cổng đợi, chợt nhìn thấy chiếc xe Bentley mới đổi của Thiệu Quần, hàng ghế sau của xe khá rộng.
thích hợp cho việc Lý Trình Tú đọc sách thoải mái.
Song bà thoạt nhở ra, trong một lần đang ở nhà bếp gọt trái cây, bà nghe thấy Thiệu Quần dựa vào tủ lạnh một bên ăn táo một bên nhìn đống nho bà đang rửa, nghe tài xế nói Lý Trình Tú thường xuyên ngồi trong xe đọc sách.
"Hàng ghế sau có chỗ cho anh ấy chống tay không?"
"Không có.
"
"Vậy đổi chiếc khác đi, cậu đến cửa hàng xe nhìn xem xe nào phù hợp để đọc sách đổi chiếc đó.
" Thiệu Quần lên tiếng thuận tiện găm một miếng táo đưa cho tài xế, sau đó đến chỗ dì bảo mẫu chờ ăn nho, bộ dạng mỉm cười thân thiện như một đứa trẻ: "Dì à đã rửa nho xong chưa?"
- -----
Trong tay dì bảo mẫu cầm túi bánh sầu riêng, bà nhìn thấy Lý Trình Tú đang ngồi trong xe, trong lòng thầm nghĩ con trai bà lúc thi đại học cũng không nỗ lực chăm chỉ như anh, chẳng trách sao bị người ta chê không có năng lực không kiếm được bạn gái.
Lý Trình Tú ngồi ở hàng ghế sau, trong tay cầm một quyển sách, một bên đọc sách một bên chờ con trai tan học, ở bên cạnh chỗ ngồi còn là túi bánh sầu riêng cùng một cửa tiệm bánh mà bà mua.
Tiếng chuông tan học reo lên, một đám bạn nhỏ ùa ra, Chính Chính mặc quần áo ngắn tay, mặt đầy mồ hôi, tóc dính lên trán.
Lý Trình Tú đi tới đưa cho bé con áo khoác, Chính Chính nhảy lên tay Trình Tú, lông mày nhướng lên líu lo khoe với ba ba rằng hồi chiều bé con đá bóng lợi hại như thế nào, sau đó nhìn thấy bánh sầu riêng bắt đầu phấn khích không thôi: "Ba ba tốt nhất trên đời!"
"Chỉ được ăn một cái, mấy ngày trước con vừa trám Sealant xong.
"
Chính Chính vừa ăn vừa gật đầu, "Hôm nay thứ tư ạ?"
"Ừm, sao vậy?"
"Vậy chắc chắc bà cũng tới, thứ tư tuần nào bà cũng đến siêu thị mua cá Thanh Giang, bà nói là cá vào thứ tư sẽ tươi nhất, còn mua đồ ăn ngon cho Chính Chính.
"
Lý Trình Tú nhờ tài xế dừng xe bên lề đường, quả thực nhìn thấy dì bảo mẫu mặc một bộ áo vải hoa thô sơ, trong tay bà là túi bánh sầu riêng.
Lý Trình Tú thò đầu ra: "Dì ơi, dì mau vào xe đi, chỗ này không thể dừng xe.
"
Bảo mẫu phất tay một cái: "Mọi người đi đi, tôi đi chút là tới trạm xe buýt rồi.
"
Cả đời bà tự biết thân phận mình, chưa bao giờ vì mình làm việc cho nhà tướng quân quyền thế mà tham lam, cũng không muốn ngồi xe đắt tiền của người ta, một phần sợ làm dơ xe, một phần cũng sợ người quen nhìn thấy rồi nhờ vả bà mấy chuyện tới nhà ông chủ, có một lần Thiệu Quần tiện đường lái xe đưa bà về nhà ăn tết, bị cháu bắt gặp, sau đó ngày nào cũng rêu rao bà quan hệ tốt nhà họ Thiệu, muốn bà nhờ Thiệu Quần giúp đỡ hạng mục, nhưng bà một mực không chịu.
"Bà ơi, Chính Chính muốn ăn bánh sầu riêng trong tay bà lắm, bà mau vào đi ạ.
" Chính Chính ngồi trong lòng Trình Tú rướn lên làm nũng, bà thấy vậy cũng không sao từ chối được, bèn đi vào xe.
Chiếc xe di chuyển về nhà Thiệu tướng quân trước.
Thiệu tướng quân ôm cháu trai uy nghiêm nói: "Ngày nào cũng đưa rước, sao chuyên tâm học hành?"
"Dạo gần đây trời tối nhiệt độ xuống thấp, con sợ Chính Chính không mặc đủ quần áo.
"
"Vậy cậu lo học hành đi, để ta chăm nom Chính Chính, các người đừng dể ý quá, cứ về nhà đi.
"
Buổi tối Lý Trình Tú về nhà một mình, Thiệu Quần thấy anh liền hỏi con trai đâu.
"Ba em ôm đi rồi.
"
Đôi mắt Thiệu Quần sáng bừng lên, động tác như lang sói: "Mau tranh thủ, rốt cuộc con trai đi rồi!"
Lý Trình Tú che mặt Trà Bôi: "Còn Trà Bôi mà!"
Thiệu đại công tử nóng ruột, chả thèm để tâm đến nhân vật bị che kia.
"Gâu gâu!".