Trong bữa ăn, Thiệu Văn nói không ít tới quá khứ huy hoàng của Thiệu Quần khi còn bé, Lý Trình Tú nghe đến phấn khởi.
Trong ấn tượng của anh, Thiệu Quần đa phần đều là bá đạo hoặc trẻ con, cho dù làm nũng có khó liên tưởng tới sự đáng yêu, hoặc có lẽ là do sau này khi trưởng thành ngũ quan của đối phương sắc bén, tính cách cũng mạnh mẽ, cho nên anh cũng sớm quên mất chuyện khi Thiệu Quần còn bé cũng sẽ có phương diện đáng yêu cùng chật vật của một bé con.
Mới đầu Thiệu Quần còn ngăn cản chị mình, lúc sau thấy Lý Trình Tú cười vui vẻ, bèn dứt khoát đâm lao phải theo lao, mặc kệ cho chị mình muốn nói gì thì nói.
Sau khi ăn cơm xong, Thiệu Quần cùng Tô Kế Chương ra ngoài ban công hút thuốc tán gẫu chuyện theo đuổi vợ mình.
Thiệu Quần dạy anh rể mình cách theo đuổi chị mình, Tô Kê Chương hiến chút kế chuyện bên gối của hắn và Trình Tú, hai người bình thường thỉnh thoảng cùng cũng nhau uống rượu, nhưng cũng không dám rủ rê thêm ai, sợ về nhà khó giải thích.
Tô Kế Chương phả một hơi khói, âm thanh thoạt nghe như tiếng thở dài.
"Sao vậy? Chị tôi khó hầu quá sao?"
"Nữ vương sao dễ hầu? Tính cách như Trình Tú vẫn tốt hơn.
"
"Có bản lĩnh anh thử nói mấy câu này trước mặt chị tôi xem.
"
"Vất vả lắm anh mới từ phòng khách vào phòng ngủ, sao anh dám nói trước mặt cô ấy chứ?"
"Thực ra tính chị tôi cũng không xấu, chị mạnh miệng nhẹ dạ, giận còn biết biểu hiện rõ là giận, còn Trình Tú mà giận lên chỉ có nước xách đồ rời đi.
Chính là kiểu nhìn tính tình thì dễ chịu, nhưng người làm bằng sắt thép.
"
"Lý Trình Tú cũng tức giận sao?"
Thiệu Quần "hửm" một tiếng, sau đó trưng ra bộ dạng tôi nói đùa làm gì: "Lúc giận còn đè tôi xuống đất đánh.
"
Tô Kế Chương dùng ánh mắt biết rõ đang chém gió nhìn lại.
"Hai tháng nữa Nhân Nhân tròn mười tuổi, bọn tôi có tổ chức một buổi tiệc sinh nhật cho Nhân Nhân, để Trình Tú viết thực đơn đi, sau đó bọn tôi sẽ mướn đầu bếp phụ trách.
"
"Không phải lúc trước nói chỉ tổ chức nhỏ thôi hay sao?"
Thiệu Văn có từng đề cập với hắn, sinh nhật mười tuổi đơn giản chỉ mời người trong gia đình ăn một bữa.
Thiệu Quần nghĩ thầm, một bàn cơm mà thôi, khi đó hăn sẽ bên cạnh làm trợ thủ rửa rau cùng với Trình Tú, còn có thể bồi dưỡng tình cảm, sao hiện tại thay đổi.
Tô Kế Chương nói là do người nhà ầm ĩ một trận.
"Mẹ tôi muốn làm lớn, còn chị cậu thì đòi để Trình Tú làm.
"
Thiệu Văn vốn định chỉ mời người trong nhà dự sinh nhật Nhân Nhân.
Người trong nhà ở đây đương nhiên không bao gồm ông bà nội, hai vị này trọng nam khinh nữ, không thích Thiệu Văn, cũng không thích Nhân Nhân.
Tô Kế Chương thuộc người làm việc thầm lặng, mấy năm trước điều công tác đến phía Nam, không ở bên cạnh ba mẹ, mồm mép cũng không bằng đứa em trai, cho nên dù cho hắn có giỏi tới đâu, hai ông bà vẫn thích đứa con trai "có hiếu" kia hơn.
Thế nhưng Tô Kế Chương cùng Thiệu Văn thuộc kiểu cứng rắn, đối với người nhà cũng không lưu tình, đều là dạng không được người lớn ưa thích, hai năm qua Tô Kế Chương thăng chức, người bên nhà họ Tô phải dựa vào hắn, lúc bấy giờ ba mẹ hắn rốt cuộc mới để tâm đến Nhân Nhân.
Lúc trước bà nội Nhân Nhân đến công ty Thiệu Văn, nói là con trai bà có chút vấn đề liên quan công trình, hy vọng hai vợ chồng Thiệu Văn hỗ trợ.
Đúng lúc đó trợ lý mang bữa trưa vào, đây là bữa ăn Thiệu Văn mang từ nhà đến công ty, do Lý Trình Tú làm.
Vì có Nhân Nhân, hai người tiếp xúc càng ngày càng nhiều, Lý Trình Tú có lúc sau khi mời đến chơi xong sẽ làm thêm một chút để Nhân Nhân mang về, dù sao ăn thức ăn nhà làm vẫn sạch sẽ hơn hàng quán.
Thiệu Văn cúi đầu ăn cơm, lời lẽ vô tình nói, "Vi phạm công trình, vật liệu dùng hàng kém chất lượng, vì chút lợi nhỏ mà ném mặt mũi công ty, ánh mắt thiển cận như vậy có thể làm nên chuyện gì, bát cơm bưng đến tận miệng còn đập bể, sao, còn muốn tôi đút cơm dâng tận miệng?"
Bà Tô không dám đề cập thêm, chỉ nhỏ giọng nhân nhượng mấy câu, hiện tại không giống lúc trước, đứa con trai lớn từ lúc về lại Bắc Kinh đột nhiên một lòng một dạ về vợ con, cứ như muốn bù đắp hết thảy những oan ức mà hai người họ chịu đựng mấy năm qua, bà có xin con trai mình giúp, nhưng cầu tới cầu lui vẫn cầu tới chỗ Thiệu Văn.
Tô Kế Chương chính là cố ý, biết Thiệu Văn khó chịu mẹ mình trọng nam khinh nữ, cho nên chuyển công trình sang cho Thiệu Văn, để mẹ của hắn có thể nhún nhường chút với Thiệu Văn.
"Nhân Nhân sắp mười tuổi rồi à?"
"Ơ, phiền ngài quá, còn nhớ Nhân Nhân mười tuổi.
" Thiệu Văn gắp rau.
"Con đó, Nhân Nhân là cháu gái mẹ, sao mẹ không nhớ cho được, mẹ thấy mười tuổi chính là tuổi tròn, nên làm lớn chút, cái tên em trai con đang nuôi không phải làm đầu bếp sao? Để cậu ta phụ trách, chúng ta bỏ tiền chi cho sinh nhật Nhân Nhân, dòng họ thân thích nhiều, con hỏi xem một bàn bao nhiêu để mẹ trả, gấp đôi cũng được.
"
Bà ta nghĩ thầm, tôi giúp em dâu cô có công ăn việc làm, cô giúp tôi giải quyết công trình con trai, xem như hợp tác làm ăn không ai nợ ai.
Thư ký trơ mắt nhìn sắc mặt bà chủ mình đen kịt hệt như mây mù giăng kín.
Thiệu Văn lúc này để đũa xuống lạnh lùng nói: "Ai nói cho bà biết cậu ta là đầu bếp?"
Thiệu Văn là người cho dù bản thân có thành kiến nhưng có chuyện nhất quyết bảo vệ người nhà, mâu thuẫn giữa cô và Lý Trình Tú thuộc về chuyện nhà bọn họ, không tới phiên người ngoài lời ra tiếng vào.
"Cậu ta là kế toán, có làm đồ ăn cũng làm cho người nhà ăn, còn ngài cùng đám thân thích bên kia tính là gì? Ngài đừng nhìn tôi vậy, ngài không xem Nhân Nhân là cháu đừng hy vọng tôi xem ngài là mẹ, tôi kết hôn với Tô Kế Chương không phải kết hôn người họ Tô các người, Thiệu Văn tôi không được lòng nhà họ Tô, thì cũng mong ngài ít đến trước mặt tôi ra vẻ mẹ chồng đi, nếu không phải cho Tô Kế Chương mặt mũi, lúc ngài vào cửa tôi đã gọi bảo vệ đuổi ngài ra ngoài rồi!"
Cô chưa từng lấy làm hận chuyện Tô gia cướp cổ phần, thứ cô hận chính là bà ta dám đứng trước mặt Nhân Nhân nói đáng tiếc là cháu gái, nếu sinh cháu trai tốt rồi.
Nhân Nhân khi ấy còn nhỏ dại, nghe xong bỗng xoay sang hỏi cô, tại sao em trai tốt hơn mình? Con gái cô không phải cháu gái của bà sao?
Thiệu Văn để thư ký gọi bảo vệ, sau đó quay sang mẹ chồng mình không chút khách sáo lên tiếng: "Tôi vốn chỉ định mời người trong nhà, không mời ngài.
"
Tô phu nhân tức giận run lên, Tô Kế Chương giả vờ ngây ngốc nói: "Mẹ à, hay là mẹ gọi cho con trai yêu oán giận đi, nhà họ Tô người làm chủ không phải là con.
"
- -----------------------------------------
Thiệu Văn dắt Nhân Nhân rời đi, trước lúc lên xe còn đưa cho Thiệu Quần một xấp tư liệu: "Muốn thi thì thi trường tốt, thi trường bình thường có ích gì.
"
Thiệu Quần vịn cửa xe, "Chị tìm sao?"
"Chị mày nào rảnh hơi, anh rể tìm.
"
Tô Kế Chương thắt dây an toàn: "Anh không phụng mệnh dám làm sao?"
Thiệu Quần mỉm cười nói cảm ơn, trên tay hắn chính là ba phần tư liệu, một phần là hắn nhờ người tìm, một phần là Lê Sóc về Anh gửi đến hòm thư nhà hắn, còn một phần là chị hắn tìm.
Hắn đứng trước cửa nhà nhìn chiếc xe dần xa, hắn không bết đến lúc người nhà mình phát hiện ra thân phận Chính Chính liệu sẽ xảy ra sóng lớn gì, thế nhưng hiện tại tốt hơn bốn năm trước rất nhiều, hắn nhìn thấy phía tương lai đã không còn là một mảnh xám xịt không thấy điểm cuối nữa, mà đám mây giăng kín lối kia dần dần hao mòn bởi tình thân liên tục xuôi chảy cùng sự hy vọng.
Hắn tin một mai khi mây đen biến mất, bầu trời sẽ khoác lên lại màu áo sáng sủa rạng rỡ.
.