Quần Tú Tĩnh Thủy Lưu Thâm

Chương 42: Chương 42






Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Trình Tú muốn dậy sớm ra ngoài đi dạo, thế nhưng anh vừa nhổm người ngồi dậy đã bị Thiệu Quần kéo đổ ập về lại giường.

"Làm gì vậy? Mới có mấy giờ.

"
"Trời sáng rồi.

" Lý Trình Tú xoay đầu chỉ chỉ mấy tia nắng chiếu qua bức rèm cửa sổ.

"Kệ nó, ngủ thêm chút nữa di.

" Thiệu Quàn dùng cằm cọ cọ lên đỉnh đầu anh, hiếm có lúc nào bọn họ không cần đi làm cũng không cần chăm con như lúc này, cho nên hắn muốn cùng anh ngủ nướng thêm chút nữa.

"Thiệu Quần.

"
"Hửm?"
"Anh muốn đi ra ngoài đi một chút được không?"
"Không phải buổi trưa em dẫn anh đến giáo xứ sao? Giáo xứ ở trên núi, bậc thang nhiều lắm, không đủ cho anh đi hả?"

"Thế nhưng lúc đó giáo xứ nhiều người lắm.

"
Thiệu Quần ôm anh yên lặng vài giây, do mới vừa ngủ dậy đầu óc hơi ngây ra chút, nhưng mấy năm qua, tính cách Lý Trình Tú dễ thẹn thùng, trừ phi ở trên giường bị hắn ép mới bằng lòng nói ra mấy câu dạng như anh yêu em.

Những tháng ngày sống chung bên nhau, cho dù những lúc biểu lộ tình cảnh cũng sẽ cứ ngốc nghếch nói vòng vo, khiến cho Thiệu Quần dần dần cũng thấu hiểu được ẩn ý tất cả những hành động cùng lời nói của anh.

Bởi vì quá khứ, Lý Trình Tú rất xem trọng tiền, bởi vậy tiêu tiền cho Thiệu Quần chính là hành động chứng tỏ anh thích hắn, tiêu một tháng lương là thích, tiêu ba tháng lương là rất thích, tiêu nửa năm: "Thiệu Quần! Bộ vest này em mặc chắc chắn rất đẹp, so với ngôi sao màn bạc còn đẹp ơn! Em xoay qua để anh nhìn thử bao nhiêu đi?"
"Năm mươi ngàn sao? Thôi, về nhà.

"
"Đợi sau này một tháng lương một trăm ngàn anh có mua cho em không?"
"Em muốn lúc đó anh phải mua hai bộ cho em!"
"Lý tổng, về nhà thôi.

"
Anh chưa bao giờ trực tiếp nói lời sến súa, bởi còn chưa nói ra khỏi miệng đã đỏ mặt ngại ngùng, cho nên sau này anh liền dứt khoát không nói, thế nhưng Thiệu Quần rốt cục cũng dần tìm được cách thấu hiểu anh qua ý nghĩ.

Sáng sớm lối đi bộ đến giáo xứ ít người, tại sao lại muốn đến chỗ ít người? Tất nhiên là Lý Trình Tú muốn cùng hắn làm những động tác thân mật hơn bình thường rồi!
Thiệu Quần nằm ở trên giường chừng mười giây, sau đó dùng tốc độ ánh sáng bò dậy: "Đi, em với anh đi dạo.

"
Lý Trình Tú nhìn bóng lưng Thiệu Quần ngây ra vì không hiểu hắn muốn làm gì, Thiệu Quần đã khó nuôi còn khó đoán nữa, mới nãy đòi ngủ nướng, hiện tại lại nhảy dựng lên đòi đi.

Hai người rửa mặt ra ngoài, ngồi ở trên ghế mây gọi video với Chính Chính.

Thiệu Quần đi mua cà phê, Lý Trình Tú gọi đến, nhìn thấy Chính Chính vừa ăn xong bữa trưa, đang ngồi trên đùi Thiệu tướng quân hôn mấy cái lên điện thoại.

"Ba ba, Chính Chính nhớ ba ba quá à, khi nào ba ba mới về ạ?!"
"Con khai giảng ba ba sẽ về.

"
"Ba ba có mua đồ chơi cho Chính Chính không ạ?"
"Chỉ cần Chính Chính ở nhà nghe lời ông cùng cô thì ba ba và bố sẽ mua quà cho Chính Chính có chịu không?"

"Chính Chính nghe lời, Chính Chính ngoan lắm, không tin ba ba hỏi ông đi ạ.

"
Bé con nói xong liền bất ngờ xoay điện thoại qua chỗ Thiệu tướng quân khiến cho cả hai người đều sững sờ, tuy nói rằng hiện tại người nhà họ Thiệu đã chấp nhận bọn họ bên nhau, nhưng thực ra Lý Trình Tú vẫn rõ ràng được chuyện anh và mọi người vẫn cố gắng tránh nhìn thấy nhau hết mức có thể, bởi vậy đa số thời điểm khi chạm mặt nhau đều sẽ là sự im lặng.

Trong lòng Lý Trình Tú giật thót, phản ứng đầu tiên chính là cuống quýt thầm hỏi tại sao Thiệu Quần mua cà phê lâu như vậy vẫn chưa về! Sau khi ngây ra mấy giây, anh đành chẳng thể làm gì khác hơn nhìn về phía điện thoại lên tiếng chào người uy nghiêm trong điện thoại.

Thiệu tướng quân ừ một tiếng.

"Khám lỗ tai chưa?"
"Dạ? Đã khám, khám xong rồi ạ.

"
"Thiệu Quần nói cậu phải phẫu thuật"
"Dạ đúng, bác sĩ nói phẫu thuật xong tầm năm ngày là có thể xuất viện.

"
"Phẫu thuật xong liền về sớm một chút.

"
Lý Trình Tú cầm lấy điện thoại di động sốt sắng run rẩy, cảm tình anh đối với Thiệu tướng quân rất phức tạp, ngoại trừ sợ sệt còn có sự kính trọng của bậc cha ông, anh nhớ trong thư phòng Thiệu Quần có một quyển "Thập đại tướng quân", Thiệu tướng quân là một trong mười vị đó.

Thời đại khác nhau, quan niệm sống cũng khác nhau, Lý Trình Tú biết rõ sự thỏa hiệp của ông đã chính là nhượng bộ cao cả nhất, anh chưa bao giờ hy vọng qua chuyện có một ngày Thiệu tướng quân sẽ chấp nhận anh, chứ nói chi đến việc được ông quan tâm như vậy.


"Thiệu Quần về rồi ạ, ngài muốn nói chuyện với em ấy không?"
Trong mắt Thiệu tướng quân bỗng ngập tràn sự uy nghiêm: "Nói cái gì, nhìn thấy nó liền nhức đầu, ta cúp máy đây.

"
Gương mặt của Thiệu tướng quân từ từ lùi về sau, ông giơ điện thoại cau mày híp mắt, động tác muốn giơ ra xa để nhìn rõ phím trên màn hình, vừa nhìn vừa hòi: "Chính Chính, cái này tắt làm sao?", bộ dạng của ông hệt như những người lớn tuổi thường thấy.

Lý Trình Tú: "! "
Chính Chính giơ cánh tay bé xíu: "Ba ba bái bai.

"
"Ông để tay tắt ở đây ạ.

"
Thiệu Quần bưng cà phê cùng bánh mì đến: "Chính Chính à? Sao không để em nói với nó vài câu?"
"Ba em nói nhìn thấy em là nhức đầu, em làm gì chọc giận ba mình rồi hả?"
Thiệu Quần cắn bánh mì kể lại chuyện ngày nạo dừa: "Ba bắt em nạo dừa, em liền lấy súng lục của ba nhét vào xác quả dừa, em đoán ba chắc chắn tìm súng mất mấy ngày trời luôn.

".