Dịch: Minovan
Lúc đó đúng vào đợt mưa phùn liên miên, mặt trời tuy đã ló rạng nhưng sắc trời vẫn còn âm u khiến cho lòng người khó có thể nào phấn chấn lên được.
Hoa viên Vương phủ tọa lạc ngay trong một con ngõ nhỏ, phía trước có một tàng liễu im lặng đổ xuống, bóng liễu kéo dài. Đây chính là khu nhà cũ trong nội thành của Trần gia, nghe nói là từ đời tổ tiên để lại, trải qua trăm năm mưa gió đến bây giờ vẫn giữ được phong vị tao nhã như cũ.
Hai chiếc đèn lồng đỏ thắm trước cửa không biết đã được thay thế bằng hai chiếc đèn màu trắng từ lúc nào, trong cơn mưa cứ đung đưa qua lại, thỉnh thoảng, có vài người ra ra vào vào, tất cả bọn họ đều mặc đồ trắng, nét mặt nghiêm trang.
Chạng vạng tối, bỗng xuất hiện một chàng trai với thân hình cao ráo mang theo mưa gió từ bên ngoài trở về, bước chân vững vàng, không vội vàng, luống cuống, ở bên cạnh còn có một chàng trai khác không kém tuổi người này là bao, luôn cầm theo chiếc ô che cho anh ta.
Đến cổng nhà, chàng trai bỗng nhiên dừng lại, gương mặt tinh tế dần hiện ra dưới vành ô che mưa màu đen, hai mắt đầy tà khí hơi chuyển động, dưới đuôi mắt trái có một nốt ruồi đào hoa rất nhạt, quả là phong tình vạn chủng, đáy mắt chợt nhìn đến màn che màu trắng trước cửa, trên môi đột nhiên xuất hiện một nụ cười không rõ lý do.
So với dáng vẻ thong dong của anh thì chàng trai đang cầm ô đứng bên cạnh lại vô cùng gấp gáp, đầu đầy mồ hôi, “Thiếu gia, cậu đừng đứng ở đây nữa! Mau vào trong đi!”
Trần Mộ Bạch quả nhiên không cười nữa, lập tức nặn ra một bộ mặt nghiêm trang và đau thương, đầu lông mày hơi nhíu lại, đây mới giống biểu cảm của một người vội vàng về chịu tang.
Đi vào trong, xuyên qua vườn hoa mới đến gian phòng chính, trong phòng đương nhiên đã kín người ngồi, vốn còn đang bàn luận điều gì đó, đột nhiên im bặt khi thấy bóng dáng của Trần Mộ Bạch đi vào.
Trần Mộ Bạch quét mắt nhìn một vòng, đúng là, người nên có mặt và người không nên có đều ở đây.
Trần Minh Mặc đang ngồi chính giữa phòng, chỉ ngước mắt nhìn anh một cái rồi phun ra đúng một từ, “Ngồi.”
Con cháu Trần gia rất đông, người càng nhiều thị phi cũng càng nhiều, trong thành phố này, phàm là những người có một chút địa vị đều biết, Trần gia không khác gì hang hùm miệng cọp, nội bộ tranh đấu ác liệt, mấy anh em nhà họ tranh giành giằng xé lẫn nhau đến mức không thể nào diễn tả được, cộng thêm những thế lực khác vốn phụ thuộc vào Trần gia cũng ra sức trợ giúp cho mỗi bên khiến cho cuộc nội đấu này càng ngày càng ác liệt. Nếu như không phải Trần Minh Mặc, người đang đứng đầu Trần gia liên tục áp chế, thì không biết đã náo loạn đến mức nào rồi.
Năm đó nhờ vào thủ đoạn quyết đoán lạnh lùng của mình mà Trần Minh Mặc có thể đột phá vòng vây, ngồi lên vị trí người đứng đầu, bụng dạ khó lường, nhiều mưu tính, thủ đoạn tàn độc khiến ông trong giới chính trị càng tiến càng xa, quyền cao chức trọng, cho đến ngày hôm nay, ai ai cũng kính trọng mà kêu một tiếng “Lão Trần”. Ngoài lý do vì tuổi tác và lai lịch của ông, mọi người đối với ông đều kính sợ, chỉ có điều “sợ” vẫn nhiều hơn là “kính”.
Trần Mộ Bạch được sinh ra khi Trần Minh Mặc đã bước vào độ tuổi trung niên, chỉ có điều Trần Minh Mặc chăm sóc bản thân cũng khá tốt, không nhìn ra được dấu hiệu tuổi tác. Điều duy nhất mà mọi người thấy rõ, chính là trong vòng 2 năm trở lại đây, Lão Trần đối xử với đứa con trai này của mình càng ngày càng khác trước. Trần Minh Mặc từ trước đến nay vẫn luôn là một người rất công bằng, đến tận bây giờ việc được “đối xử khác” đối với ông là bảo vật trong lòng hay là cái gai trong mắt, một đám người nhìn không thấu đoán không ra, chỉ đành án binh bất động, im lặng quan sát tình thế.
Trần Mộ Bạch thong thả tiến đến chỗ ngồi còn trống đã để sẵn cho mình. Anh vừa ngồi xuống, người đang ngồi trên xe lăn bên cạnh, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, tay che lên miệng nửa giả nửa thật ho lên vài tiếng, sau đó khàn giọng nói, “Tam thiếu, cậu mang theo bao nhiêu hơi lạnh vào đây rồi.”
Trần Mộ Bạch quay đầu nhìn Trần Mộ Chiêu, vẻ mặt vừa khó hiểu vừa đầy uất ức, “Tôi không chê mùi thuốc trên người anh, sao anh lại dám chê tôi chứ?”
Lớn lên trong đầy rẫy những cạm bẫy, âm mưu, bị người khác tính kế, diễn xuất của ai sẽ kém hơn ai? Anh có thể diễn vai yếu đuối, không cố ý mà chê bai tôi, tất nhiên tôi dám diễn một vai vô tội, càn quấy, không phải đều diễn sao!.
Trần Mộ Chiêu là con trai của bác cả, anh trai của Trần Minh Mặc. Từ lúc sinh ra đến giờ, anh ta không khác gì một cái ấm sắc thuốc, lúc nào cũng che giấu lòng dạ rắn rết của mình bằng một bộ dạng bệnh tật yếu đuối. Đáng nhẽ nếu đúng ngôi thứ, anh ta mới là cháu đích tôn. Chỉ có điều, năm đó ba anh ta mất sớm, Trần Minh Mặc liền đoạt được vị trí người đứng đầu, cứ như vậy mà đã ngồi đến mấy chục năm. Ngoài mặt anh ra luôn tỏ ra kính cẩn với Trần Minh Mặc, tỏ ra thế lực của anh ta đã dần dần suy yếu thế nhưng những nhóm người bất mãn với cách làm của Trần Minh Mặc lại không ngừng ủng hộ anh ta.
Trần Mộ Chiêu nghe thấy vậy cũng không phản bác, chỉ là đột nhiên ho đến kịch liệt, trong lúc ho còn ngẩng đầu nhìn về phía đối điện.
Trần Mộ Vân đang ngồi đối diện là con trai trưởng của Trần Minh Mặc, mẹ anh ta là người nhà họ Đổng, là nữ chủ nhân của Trần gia. Nếu như nói nhà họ Đổng giàu có không ai sánh bằng cũng không hề quá lời một chút nào, bất kể là giới xã hội đen hay giới chính trị đều sẽ nể mặt nhà họ ba phần. Trần Mộ Vân có nhà họ Đổng chống lưng tự nhiên mắt sẽ cao hơn trời, tự cao tự đại.
Hôm nay chính là ngày an táng của mẹ anh ta.
Hai mắt của Trần Mộ Vân đỏ bừng lên, giọng nói đẫm nước mắt, “Mộ Bạch, từ khi cậu bước chân vào nhà họ Trần, mẹ tôi đối đãi với cậu như người một nhà, vậy mà ngày hôm nay, phải mời cậu bao nhiêu lần cậu mới chịu về, cuối cùng cậu có ý gì vậy?”
Mẹ của Trần Mộ Bạch là nhân tình bên ngoài của Trần Minh Mặc, lúc anh bước chân vào nhà họ Trần đã bắt đầu có ký ức, mẹ của Trần Mộ Vân làm sao nuốt được cục tức này, nói là coi anh như người trong nhà, nhưng những chuyện xảy ra trong viện phủ này ai có thể biết được rõ ràng là chuyện gì chứ? Một đứa trẻ không nơi nương tựa có thể ở trong phủ viện này mà lớn lên đã là một chuyện không tầm thường, huống hồ Trần Mộ Bạch này trong hai năm vừa qua càng ngày càng xuất sắc, thủ đoạn làm việc càng ra tay càng tàn độc, rất giống với phong độ của Trần Minh Mặc năm xưa, những kẻ dưới trướng Trần gia cũng rất coi trọng chàng trai này. Chỉ có điều mấy năm gần đây anh đột nhiên vô cùng khiêm tốn, yên tĩnh khác thường, tránh đi mọi mũi nhọn, giống như một con mãnh thú đang ẩn nấp trong bóng tối bất cứ lúc nào cũng có thể tập kích con mồi vậy.
Ba thế lực tranh đấu âm thầm, công khai, chỉ có riêng Trần Minh Mặc lại im lặng bất động, nửa ngày sau mới bình tĩnh mở miệng, “Đã đi đâu?”
Trần Mộ Bạch ngước mắt vô tội, giọng nói sang sảng trả lời, “Đường Kính dẫn con đi chọn một cô gái, nói là tặng cho con coi như quà trưởng thành. Cô gái đó tuy hơi non nớt, nhưng cũng rất xinh đẹp…”
Nói đến đây thì đột nhiên ngừng lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười mờ ám, khóe mắt cũng hơi cong lên, nốt ruồi đào hoa cuối mắt càng làm nổi bật thêm ba phần phong lưu, nét mặt anh tuấn hoàn mỹ khó tả, chỉ là dưới không khí trang nghiêm như thế này thì lại hoàn toàn không liên quan.
Mọi người nghe xong thì đều đờ đẫn không nói nên lời, ngay sau đó ai cũng cau mày bắt đầu bàn luận.
“Phu nhân vừa mới xảy ra chuyện, tam thiếu lại còn như thế, thật đúng là…”
“Đại nghịch bất đạo!”
“Đúng! Đại nghịch bất đạo!”
“Thật không tưởng tượng nổi!”
“…”
Nét mặt của Trần Mộ Bạch không hề hối hận một chút nào, híp mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng như vô tình dừng lại trên gương mặt của Trần Minh Mặc.
Trần Minh Mặc cùng anh mắt đối mắt trong vài giây, sắc mặt vô cùng phức tạp, thế nhưng vẫn không nói gì.
Trần Mộ Vân sớm đã không kiềm chế được nữa, nhảy dựng lên thở hổn hển chỉ thẳng vào Trần Mộ Bạch, “Cậu…cậu…”
Trần Mộ Bạch hất cằm mang theo một chút ngang ngược hỏi, “Sao nào? Cô gái đó anh để mắt trước rồi? Thế thì tôi muốn nói rõ, kể cả là anh có để mắt đến trước, tôi cũng sẽ không nhường.”
“Cậu im miệng! Lúc mẹ tôi còn sống, cậu cũng không gọi một tiếng mẹ, lúc bà ốm cậu cũng không đến thăm bà lấy một lần, cậu tận hiếu như thế này ư? Người xưa từng nói, người thân có bệnh, thử thuốc trước, ngày đêm hầu, không rời xa, tang ba năm, thay nơi ở, rượu thịt sắc, tang tận lễ, lễ phải thực, đối người chết, như người sống…” Trần Mộ Vân vừa lẩm bẩm trong miệng, mắt vừa liếc nhìn đến chỗ Triệu Minh Mặc. (Trích Đệ tử quy)
Trần Mộ Bạch nghe anh ta niệm xong mới trưng ra bộ mặt đầy tán thưởng mà kết luận, “Học thuộc tốt thật.”
Trần Mộ Vân bị vạch trần, khiến cả mặt lẫn tai đều đỏ bừng lên, “Cậu đúng là….thật đúng là….”
Có thể là do bực tức quá độ, Trần Mộ Vân đột nhiên không biết nên nói gì nữa.
Trần Mộ Bạch chậm rãi giúp anh ta hoàn thành nốt câu, “Không, bằng, cầm, thú.”
“Đúng! Chính là không bằng cầm thú.”
Trần Mộ Bạch từ trước đến nay đều không để ý đến việc người khác nghĩ gì về mình, theo suy nghĩ của anh, không bằng cầm thú chính là không bằng cầm thú, có thể đạt đến mức không bằng cầm thú cũng chả có được mấy người, đây coi như là một lời khẳng định dành cho anh đi.
Trần Mộ Vân thở hổn hển lấy lại hơi sức, một lúc sau mới nhận ra người vừa tốt bụng nhắc nhở cho anh ta là ai, chợt quay đầu nhìn Trần Mộ Bạch, cậu ta lại có thể tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, giống như chuyện này với cậu ta không có một chút liên quan nào.
Trần Mộ Bạch vuốt vuốt ống tay áo, chậm rãi mở miệng, “Đệ tử quy ư, đại thiếu gia từ nhỏ đã không học thuộc được, mấy câu này học cũng tốn không ít ngày nhỉ?”
“Cậu…” Trần Mộ Vân nháy mắt nhìn Trần Mộ Chiêu, nhưng anh ta lại giả vờ cúi đầu ho, như không nhìn thấy ánh mắt của anh.
Người đàn ông trung niên ngồi đằng sau Trần Mộ Vân lúc này mới lạnh lùng cười, mở miệng nói, “Tam thiếu gia đúng là răng miệng lanh lợi.”
Trần Mộ Bạch nhìn thẳng vào ánh mắt thâm sâu lạnh đến thấu xương kia, nhưng lại không hề lộ ra một chút sợ hãi, “Tìm người bẻ từng cái từng cái tặng cho chú Đổng đây xả hận có được không?”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều đứng im như tượng, trên đầu lại tích thêm một tầng mồ hồi lại không dám giơ tay lên lau đi.
Nghe nói, Đổng Minh Huy hồi nhỏ bị bắt cóc, lúc mới đầu Đổng gia không chịu đưa tiền chuộc. Sau đó bọn bắt cóc bẻ hai cái răng mang đến tận nhà của họ thì lúc này Đổng gia mới ngoan ngoãn giao tiền chuộc ra, tất nhiên không nói đến việc sau này bọn bắt cóc kia bị hành hạ thảm đến mức nào, thế nhưng câu chuyện này là một nỗi đau không thể nào vơi đi trong lòng của Đổng Minh Huy. Suốt bao nhiêu năm nay không có ai dám nhắc đến, thế mà bây giờ lại bị tam thiếu gia thân mến của nhà họ dương dương tự đắc đâm chọc, chuyện này thật là… anh hùng tạo thiếu niên!
Ánh mắt của Đổng Minh Huy hơi gợn sóng, cười lạnh nhìn về phía Trần Mộ Bạch.
Trần Mộ Bạch liền chưng ra vẻ mặt thuần khiết vô tội chớp mắt nhìn ông ta, lúc sau giọng nói còn run run hỏi, “Chú Đổng, sắc mặt chú sao lại khó coi như vậy, có phải trong người không khỏe không?”
“Đủ rồi!” Người luôn luôn im lặng, Trần Minh Mặc đột nhiên lên tiếng, ánh mắt vốn đang nhìn Đổng Minh Huy lại chuyển đi cuối cùng dừng lại trên người Trần Mộ Bạch, “Mộ Bạch, mẹ cả của con vừa qua đời, con lại càn rỡ như vậy, cút về nhà chép hiếu kinh mười lần!”
Trần Mộ Vân hiển nhiên là không nhìn ra được cục diện bấy giờ, “Ba, nó làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy mà chỉ cần chép mười lần hiếu kinh là xong? Có phải ba quá thiên vị rồi không?”
Trần Mộ Bạch đột nhiên ngắt lời, lúc ngẩng đầu lên thì trên mặt đầy nét ăn năn hối lỗi, “Ba nói rất đúng, nếu như con đã làm sai thì nhất định phải biết đối mặt với nó, con sẽ đi Mỹ, bình tĩnh suy nghĩ về sai xót của chính mình. Hôm nay sẽ đi luôn.”
Nói xong liền quay người rời khỏi cửa, không mang theo bất cứ hành lý nào giống như chỉ là đi ra ngoài một lát rồi sẽ quay trở lại ngay vậy.
Những người trong phòng lại càng sững sờ, cuối cùng đây là tình huống gì vậy? Thời khắc nhạy cảm như vậy, thời khắc phân chia giang sơn quan trọng như vậy, Trần Mộ Bạch cứ thế mà đi luôn?
Một màn ồn ào đã kết thúc, mọi người đều không hiểu được, không biết rằng tam thiếu rốt cuộc đang muốn làm cái gì nữa.
Đợi cho đến khi trong phòng mọi người đều đã lui ra hết, Trần Minh Mặc lúc này mới chần chừ mở miệng, “Có phải chúng ta…đều bị thằng nhóc này dắt mũi rồi không?”
Người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh mở miệng trấn an, “Ông nghĩ nhiều rồi.”
Trần Minh Mặc nhìn gió mưa bên ngoài giống như có điều suy nghĩ, “Sao ta lại cảm thấy hình như mình đã quên mất điều gì đó…”