Quan Trừng

Chương 8




Hai người không nói chuyện, A Âm kéo tiểu hòa thượng vẫn đang cúi đầu cố gắng nhớ kinh văn, vèo một cái đã đến cửa chùa Bàn Nhược.

Chàng ra sức né ánh mắt của nàng, rõ ràng có ý trốn tránh. A Âm cũng không giận, đưa ly nước Vong Xuyên cho chàng, “Ta cầm từ nãy đến giờ, cảm thấy ra khỏi rừng sẽ cần dùng đến. Quan Trừng, chàng có muốn uống không?”

Trúc Hàn nhìn sang, hình như chàng muốn thử. Nàng biết nhưng không nói toạc ra, đưa đến gần hơn.

Tiểu hòa thượng quá đơn thuần, chàng thật thà hỏi: “Thật sự sẽ quên sao?”

Nàng nhìn vào đôi mắt ấy, không đành lòng lừa gạt chàng nữa, chỉ bảo “Thử một lần thì biết ngay thôi”.

Thấy chàng do dự, A Âm nắm ống tay áo của tăng phục, đưa chàng về phòng.

“Không ai hay đêm nay chàng ra ngoài, có người hỏi thì chàng cứ nói là đi vệ sinh.”

“Ta đi đây, chàng nhớ phải nằm mơ thấy ta đấy.”

Trúc Hàn không để ý đến những lời nói càn rỡ của nàng, chàng quay lưng đi, chẳng nói một lời từ biệt. Đây là tiểu hòa thượng vô lễ nhất chùa Bàn Nhược cũng là tiểu hòa thượng vừa mới bị “sàm sỡ”.

Thấy nàng đã đi, chàng giơ tay ra sau, sờ lên vùng da ở đầu được nàng chạm vào, xúc cảm phảng phất như hãy còn ở đó. Chén nước Vong Xuyên trong tay vẫn sóng sánh như cũ, Trúc Hàn nâng lên, đặt bên môi định uống một hơi cạn sạch nhưng nước vào miệng một nửa rồi chàng bỗng ngừng lại. Giọt nước sượt qua khuôn cằm nhẵn nhụi của chàng, quay về trong chén.

Chén trà vẽ hoa văn kỳ dị được để lên bàn.

Chàng không uống nữa.

Lòng chàng rối bời, hai nhánh dây leo quấn càng chặt hơn, siết trái tim đang nhảy loạn trong khe hẹp của chàng, chàng thậm chí không biết phải kìm hãm như thế nào. Tối nay, tiểu hòa thượng không đến đại điện, không bái tượng Phật, chàng tự biết mình đã gây nên tội nghiệt, không còn mặt mũi đến gặp ngài.

Sau khi nằm xuống chàng nghĩ thầm: Phật Tổ sẽ tha thứ cho chàng sao?

Một đêm không mộng mị, càng khỏi phải nói trong mơ có A Âm hay không.

Chàng dậy sớm hơn mọi ngày, chuyện đầu tiên mà chàng phát hiện ra đó là, cái chén đặt trên bàn hôm qua vẫn ở đó nhưng nửa chén nước Vong Xuyên còn lại đã biến mất.

Đến khi xác định nước trong chén thật sự biến mất, chàng lặng lẽ đặt cái chén lên kệ.

Chàng không đến thiền đường mà đến đại điện trước, hương cũng không thắp mà quỳ phịch xuống đất, hành lễ lễ bái, nghĩ thầm: Quan Trừng có tội.

Chàng không gõ mõ, cứ quỳ như thế đọc thầm “Tám Mươi Tám Lời Sám Hối Vĩ Đại Của Đức Phật”, ở sâu trong lòng cũng có một giọng nói đang hỏi, A Âm nói mọi người hôn nhau là chuyện vui sướng rất bình thường, hình như lúc ấy chàng cũng không căm ghét, vậy vì sao Phật pháp không dung? Tại sao nó lại là giới luật của nhà sư?

Nói không chừng, nói không chừng… Chàng chỉ biết là bây giờ mình đã phá giới, phải sám hối và ân hận, tất cả đều xoay quanh hai chữ phá giới.

Đêm qua chắc chắn chàng không hôn A Âm.

Tình cảm chân thành sao lại bị trừng phạt?

Trụ trì cầm thiền trượng bước qua cửa điện, tiểu sa di quét dọn chùa lúc sáng sớm cũng bắt đầu làm việc, tiếng chổi quét sàn sạt vang lên. Người đầu tiên chất vấn Trúc Hàn không phải Phật Tổ mà là sư phụ của chàng.

“Đêm qua vào giờ Hợi một khắc, con có ở trong phòng không?”

Chàng vẫn quỳ sấp người trên bồ đoàn như cũ, sống lưng thẳng băng, toàn thân cứng đờ.

Giọng Trúc Hàn hơi khàn, chàng trả lời thành thật, “Thưa sư phụ, không có.”

Giọng Trụ trì nghiêm nghị, “Con đi giải?”

“Cũng không.”

Thiền trượng giơ lên rồi đập xuống đất tạo thành một tiếng “đông” rất lớn, âm thanh ấy giống như tiếng tim đập của Trúc Hàn ngày hôm qua vậy.

“Con tự tiện ra khỏi chùa, có biết thế là sai không?”

“Con biết.” Chàng đáp xong thì hơi nghẹn ngào, “Quan Trừng phạm lỗi, sư phụ và Phật Tổ sẽ tha thứ cho con sao?”

Trụ trì cầm thiền trượng tiến lên, hai tay nắm trượng đánh vào lưng Trúc Hàn đang quỳ đưới đất, giọng nói ngập vẻ đau lòng, “Sao con lại phạm lỗi? Sư phụ tin tưởng con, Phật Tổ trên cao cũng ghi nhớ con.”

Chàng kìm nén tiếng rên rỉ, im lặng chịu đựng.

Lại một trượng nữa đánh vào người, “Con hãy ngẩng đầu lên nhìn Phật trước mặt, ngài ấy đang nhìn con, bất kể con đi đến đâu, ngài cũng phù hộ cho con. Nhưng con, sao con lại phụ tấm lòng của ngài dành cho con, làm ra chuyện sai trái?”

Mười trượng giáng xuống liên tục, ngoài cửa điện đã có rất nhiều tiểu sa di tụ tập đứng xem, họ không hiểu nguyên do, cũng không dám hỏi.

Bên dưới tăng phục màu xanh lam là tấm lưng loang lổ những vết xanh tím, may là Trụ trì đã lớn tuổi, người bị đánh lại là đệ tử nhỏ nhất mà ông gửi gắm biết bao kỳ vọng nên chỉ sử dụng tám phần sức lực.

Trúc Hàn thở dốc để xoa dịu cơn đau, chàng nằm sấp, xoay đầu lại, đôi môi trắng bệch, trán mướt mồ hôi, nhìn vạt áo màu vàng kim của trụ trì.

Chàng hỏi với giọng điệu cố chấp: “Phật Tổ chưa từng phạm sai lầm?”

Trụ trì giận dữ, lại vung trượng đánh chàng, vừa đánh vừa giận dữ răn dạy, “Nghiệt đồ, ăn nói bậy bạ! Trước mặt Phật Tổ con lại nói năng ngông cuồng như thế! Có phải con đã bị quang cảnh phồn hoa náo nhiệt ngoài chùa Bàn Nhược mê hoặc tâm trí rồi không?”

“Vi sư đau lòng, đau lòng đến cực điểm…”

Người đời đều không hoàn mỹ nhưng Phật Tổ lại hoàn mỹ, là do đệ tử tôn sùng Phật nên suy đoán ngài hoàn mỹ sao? Vậy nên con không được phép thắc mắc về Phật Tổ?

May là mấy sư thúc chạy đến kéo Trụ trì ra. Hòa thượng già tức giận vô cùng, ông thở không ra hơi, được dìu về phòng nghỉ ngơi. Những tiểu sa di đứng ngoài xem náo nhiệt đều bị phạt đi chép kinh, họ nhanh chóng tản ra.

Đại điện lại yên tĩnh như cũ, chỉ có Trúc Hàn bị thương vẫn không nhúc nhích. Chàng đứng im giống như bị bỏ bùa chú, nhưng không ai đoán được suy nghĩ trong lòng chàng.

Đây là lần đầu tiên chàng chủ động muốn gặp A Âm, nhưng chàng tuyệt đối không đi tìm nàng, chỉ chờ xem hôm nay nàng có đến chùa hay không. Không đến thì rất tốt, đến thì sẽ kể chuyện người phàm cho chàng nghe, nếu không nữa thì kể chuyện ngày thường của quỷ cũng được.

Trên nóc nhà của chính điện, Quỷ Sứ thở dài, đứng dậy đi đến Âm Ti.

Không lâu sau, ngoại ô thành Trường An bắt đầu bị mưa bụi mịt mờ che phủ. Hôm nay không phải ngày đặc biệt cần lễ Phật nên không có khách hành hương chọn lên núi lúc này.

Nhưng thiếu nữ mặc áo xám lại đón gió mà đi, nàng gần như hòa vào màn mưa bụi mịt mù, dáng người nàng quá gầy gò mảnh khảnh, bị gió thổi hơi lung lay.

Nàng thu ô giấy dầu, đặt cạnh cửa chính điện.

Trúc Hàn đã ngồi dậy, lưng vẫn ưỡn thẳng, chàng chắp tay trước ngực nhưng không khép mắt, ngẩn người đối mặt với bức tượng Phật to lớn.

Nàng mang theo hương cỏ xanh quỳ cạnh chàng, giữa hai người chỉ cách nhau một cái bồ đoàn trống không, khoảng cách như xa mà không phải xa, như gần mà không phải gần.

Chàng biết, A Âm đã đến, có hương cỏ xanh và mùi bùn đất ở đế giày truyền đến.

Nàng không nhìn chàng, một lúc sau giọng nói vô cùng quyến rũ không hợp với đại điện ngập hào quang của Đức Phật vang lên.

“Quan Trừng, ta đến muộn.”

Đúng là chàng muốn gặp nàng nhưng đó chỉ là tâm sự giấu trong lòng, không nói ra thì nó sẽ là một bí mật được giấu kín, như thế thì chàng mới không nói trái ý mình, cũng chẳng nói dối. Vậy nên lúc này dù nàng đang kề bên thì chàng cũng không để ý, chỉ chăm chú nhìn Phật Tổ mà hễ nhắm mắt lại sẽ bị trách móc nặng nề.

“Không phải ta đã dặn chàng nói mình đi vệ sinh rồi sao? Chàng đúng là đồ ngốc.”

Trúc Hàn mở miệng: “Giới thứ tư trong năm giới của Phật môn, giới nói dối.”

A Âm gặng hỏi, “Vậy đêm qua chàng hôn ta thì tính là phá giới thứ mấy?”

Tiểu hòa thượng bình tĩnh đáp lời, “Ta bị ngươi ép buộc, Phật Tổ sẽ nhìn thấy.”

Nàng quay đầu nhìn chàng, gương mặt chàng lạnh lùng không có bất kỳ cảm xúc nào, phảng phất như đã ngộ ra điều gì đó.

Chàng cảm nhận được ánh mắt của nàng, tiếp tục giải thích: “Sư phụ nói sẽ tha thứ cho ta. Phật Tổ nhớ ta, ta sẽ tụng kinh sám hối, cầu xin Phật Tổ tha thứ. Trong lòng ta quả thực vẫn còn nghi vấn nhưng ta tin, Phật sẽ không khiển trách ta nặng nề, ngài sẽ độ ta.”

Phật Tổ độ Trúc Hàn, Trúc Hàn độ người đời.

Chàng giữ vững tín ngưỡng ấy suốt mười chín năm qua, sẽ không vứt bỏ tất cả chỉ vì một sai lầm.

Giọng nữ hơi lạnh lùng lại có phần giận dữ bởi vì chàng tuân theo tín ngưỡng một cách ngu ngốc.

“Vậy vì sao chàng không dám nhắm mắt? Phật Tổ thật sự sẽ không khiển trách chàng gay gắt sao?”

Trúc Hàn cắn răng, lạnh lùng đáp: “Không liên quan đến thí chủ.”

Hay cho một câu không liên quan đến nàng.

Nàng đón gió mà đến, người lấm lem bùn đất lại đội mưa mà về, trong lòng tràn ngập chua xót.

Đêm khuya, trong phòng nghỉ, Trúc Hàn nằm sấp, trên mặt bàn có một ngọn nến sắp tàn, ánh sáng lờ mờ không rõ.

Rõ ràng cửa sổ đã đóng chặt nhưng lại có gió mát ùa vào, lướt lên giường rồi hóa thành thiếu nữ mặc áo xám, nàng nhẹ nhàng vén vạt áo màu chàm của tiểu hòa thượng lên.

Tấm lưng chàng như bị đao bút đục khoét, tràn ngập những vết tím bầm, nếu đếm cẩn thận còn có thể đếm được thiền trượng kia đã quất xuống lưng bao nhiêu cái.

Thứ rớt xuống lưng trước thuốc là nước mắt của nàng thiếu nữ.

Cảnh tượng này khiến người ta cảm thán, nữ quỷ cũng thút thít vì người thương của mình chịu khổ.

Nàng mang theo loại thuốc tốt nhất trong hoàng cung đến, chùa chiền thanh liêm, tất nhiên không có thứ này. Nhưng nàng không ngờ sư phụ chàng lại để mặc chàng đang bị thương, chẳng hề quan tâm đến.

Chẳng lẽ việc nhà chùa làm như vậy không quá đáng sao?

A Âm cẩn thận bôi thuốc cho chàng, bàn tay nhẹ nhàng giống như quay về trạng thái làn khói trước kia, thậm chí còn nhẹ hơn. Thoa xong một mảng, nàng lại khẽ thổi hai lần, bởi vì cả tấm lưng chàng nóng hổi.

Nàng lẩm bẩm, “Quan Trừng ngốc, nếu Phật Tổ và sư phụ của chàng yêu chàng thì vì sao không đến đưa thuốc cho chàng? Người yêu chàng chỉ có ta, chỉ có ta bị chàng chọc tức mà vẫn đến đây.”

“Từ khi sinh ra chàng đã ở trong ngôi chùa này, đây là chuyện không công bằng. Không có ai vừa sinh ra đã là hòa thượng, chàng chưa nhìn thấy những chuyện vui vẻ chốn nhân gian, chàng không có quyền được chọn lựa.”

“Mặc dù ta cũng không phải người thật nhưng ta gặp nhiều người hơn chàng. Chàng có biết trong nhân gian còn có rất nhiều chuyện cần phải thân thiết hơn, cũng vui sướng hơn không? Trên đời có những âm thanh dễ nghe hơn tiếng tụng kinh nhiều, chàng cũng chưa từng nghe qua.”

“Quả thật ta yêu chàng nhưng ta sẽ không trói buộc chàng, càng không dụ dỗ chàng. Từ đầu đến cuối ta chỉ muốn dẫn chàng đi xem phong cảnh nhân gian, tất nhiên nơi đó tốt đẹp hơn cuộc sống khắc khổ trong chùa…”

Bôi thuốc hết tấm lưng, nàng im lặng che tay trước ngực rồi cúi người, thành kính đặt một nụ hôn xuống tấm lưng gầy của chàng, như thể làm như vậy thì vết thương của chàng sẽ mau lành.

Tăng phục màu xanh phủ xuống, người nằm sấp vẫn không hề nhúc nhích. Nàng nằm co ro ở mép giường, thất vọng và mất mát quanh quẩn trong lòng, mơ màng nhắm mắt lại.

Nàng nhắm mắt, chàng mở mắt, bình ổn hô hấp che giấu cơn sóng lớn trào dâng. Đôi mắt ấy sâu không thấy đáy, trong tĩnh mịch mang theo chút trăn trở, hai loại cảm xúc ấm áp và lạnh lẽo xoắn xuýt lấy nhau.

Chàng rất khát nước nhưng nhất thời không phát ra được âm thanh nào, chàng nói bằng khẩu hình: “Tất cả mọi thứ bên ngoài, đều là hư ảo.”

Cuối cùng, cơ thể căng cứng của chàng thả lỏng, Trúc Hàn thở dài bởi vì vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy gương mặt tràn ngập mệt mỏi của thiếu nữ đang nằm sấp, hơi thở đều đều.

Hư ảo chỗ nào?

Từ khi có ký ức chàng đã ở trong chùa. Sư phụ nói, chàng bị người ta vứt bỏ, được sư phụ nhặt về, lại thêm người trong cửa Phật xem trọng chữ duyên nên thầy đã thu chàng làm đệ tử cuối cùng.

Chàng có tên “Quan Trừng” là bởi vì trời vừa vào hạ, nước hồ trong vắt vô ngần, đây là lần đầu tiên trong đời Trụ trì nhìn thấy cảnh tượng ấy. Cái tên này cũng nhắc nhở chàng phải có cái nhìn thông thấu trong nghiên cứu Phật pháp, không được qua loa.

Trúc Hàn đã từng nghĩ rằng tất cả mọi thứ trên đời này đều trong veo, mãi đến lần đầu tiên xuống núi, đêm thứ hai sau ngày trở về, chàng bị sốt cả đêm không đỡ, đầu óc tràn ngập hình ảnh ma quỷ trong rừng và cả câu nói thê lương “Ngươi kể chuyện xưa cho ta nghe, ta rất vui.”

Trong đầu chàng bỗng nhiên hiện ra câu nói “Chàng không tránh ta, ta rất vui vẻ” đêm hôm qua.

Chàng vui không?

Có lẽ vậy, chàng không căm ghét, vậy có nghĩa là vui vẻ.

Ngọn nến đã tàn, căn phòng hoàn toàn tối tăm.

Có giọng nam khàn khàn hỏi không khí: “Ta bắt đầu phạm sai lầm, ngươi rất vui?