Quan Trừng

Chương 57




A Âm đồng ý với cái gọi là giao dịch của Chướng Nguyệt. Đây cũng chỉ là một trong những lựa chọn, hơn nữa tỷ lệ thất bại của giao dịch này lên đến năm mươi phần trăm. Còn nếu thật sự đến nước ấy, cô cũng không thua thiệt, cũng có thể tính là như vậy thì cớ sao không làm.

Ngày thứ hai Phương Quan Trừng đi vắng, A Âm bỗng dưng chẳng biết phải làm gì, nghĩ đến mấy ngày gần đây đều ở chung với anh, mặc dù anh không phải người hướng ngoại thích kết bạn, nhưng cũng biết giải trí. Lúc không muốn ra ngoài hai người sẽ chọn một bộ phim chiếu trên TV, vừa đùa giỡn vừa xem đến hết. Hoặc là cùng nhau đọc một cuốn tiểu thuyết, rõ ràng anh đã đọc nhưng chẳng ngại phiền hà, giảng giải cho A Âm… Đa số họ chọn ra ngoài vào những ngày trời âm u, cô thích ăn kem, nhưng lần nào cũng phải năn nỉ mãi Phương Quan Trừng mới đồng ý, thế mà chỉ có thể gọi một cốc, đúng là hẹp hòi.

Thích nhất là cùng nhau đến Đông Cảng* vào những ngày trời nắng nhạt, phải mất một khoảng thời gian lái xe, nhưng ngày hè gió biển trong lành mát mẻ, trong thời tiết này chỉ có vài nhóm người đi dạo. Cô không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của người khác, nhất quyết đòi anh ôm vào lòng bước đi, còn muốn ôm chặt eo của anh.

Đông Cảng là một thành phố trực thuộc tỉnh Liêu Ninh.

Bấy giờ Phương Quan Trừng sẽ nói: “Anh đã hơn ba mươi tuổi mà đi chung với em lại như một chàng trai mới lớn.”

Bị cô cười duyên trách móc: “Thầy Phương, đừng dát vàng lên mặt mình.”

Lúc này, cánh tay nhẵn nhụi thò ra khỏi ổ chăn, cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ, 21 giờ 27 phút. Cuộc trò chuyện của bọn họ trên Wechat dừng lại ở tin nhắn “Anh vừa xong công việc bên này.” gửi lúc 7 giờ, A Âm hỏi “Anh đã đến khách sạn chưa?” anh vẫn chưa trả lời. Trước màn hình là một thiếu nữ bĩu môi, cô thả điện thoại xuống kéo bịt mắt, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Làm quỷ ngoại trừ sợ ánh sáng, thì chuyện tốt nhất là chìm vào giấc ngủ. Trong phòng ngủ đen kịt, mấy phút trôi qua tần suất hít thở của cô đã ổn định theo giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng mở khóa cửa nhỏ bé.

A Âm cảm giác như đang ở trong mơ, giữa lúc mơ mơ màng màng bên cạnh có người nằm xuống, còn mang theo chút hơi ấm ở bên ngoài, không hề giống không khí do điều hòa thổi ra khiến làn da hơi lạnh. Nhưng hơi thở này rất quen thuộc, từ khi mùi đàn hương trong nhà nhạt dần, cô luôn nhạy cảm ngửi thấy mùi hương chỉ thuộc về Phương Quan Trừng. Mặc dù anh đã thành thật giơ chai nước giặt lên bảo “chính là mùi này”, đúng là không đáng yêu.

Có lẽ do quá nhớ anh, A Âm nghe thấy người ấy kề vào tai cô nói, “A Âm, anh đã về.”

Cô cười nhưng không đáp lại, mà tưởng rằng đây là ảo giác lúc nửa tỉnh nửa mê mà thôi, mãi đến khi chiếc hôn ấm áp chạm vào tóc mai rồi dịch đến mang tai. Bởi vì đeo bịt mắt nên cô cảm thấy toàn bộ giác quan đều được phóng đại, nhưng cô không mở mắt ra mà càng nhắm chặt hơn, thử thăm dò hỏi: “Quan Trừng… ?”

Nụ hôn ngắn ngủi rời đi, cô nghe thấy tiếng kéo ngăn tủ ở đầu giường, trong ngăn kéo đặt cái gì cô tất nhiên biết rõ. Đang định gỡ bịt mắt xuống thì người lại bị đè lên, anh còn kéo hai tay cô ra sau lưng, trầm giọng nói: “A Âm đoán xem đây là mơ hay thật?”

Cô nghe thấy tiếng gỡ cà vạt của người ở phía sau, “Anh vừa về đến nhà đã muốn làm chuyện này?”

“A Âm không muốn sao?”

Không muốn cũng không được, anh nhớ cô. Hơn ba mươi năm qua chưa bao giờ mãnh liệt đến vậy, đúng là kỳ quái.

Nói cũng nói chẳng nói rõ được, chi bằng trực tiếp hành động.



Đợi yên ổn trợ lại, để mặc bầu không khí kỳ lạ phiêu đãng trong phòng, A Âm nhịn không được hỏi: “Không phải anh bảo mai mới về à? Sao lại gạt em?

Anh nắm lấy canh tay duỗi ra của cô, đưa đến bên môi hôn một cái, “Anh không lừa em, sau khi xong việc đàn anh bảo anh đi xã giao, mấy người kia ở trên bàn rượu đúng là… Dù anh rất mệt nhưng vẫn muốn đổi vé máy bay…”

Bên tai là giọng nói nhàn tản, nệm giường tiếp xúc cũng mềm mại, A Âm khẽ cười, “Mệt mỏi mà vừa vào cửa đã làm chuyện này?”

“Rất mệt nhưng anh thực sự rất nhớ em.” Anh áp sát người cô, trao cho cô một nụ hôn vừa ngây ngô vừa thành kính.

A Âm chui vào lòng anh, ánh đèn màu vàng nhạt chiếu rọi, Phương Quan Trừng nằm ngang không nhìn rõ biểu cảm bé nhỏ của cô, chỉ có thể vuốt ve lưng cô vỗ về.

“A Âm, anh chưa bao giờ như thế.”

“Hử?”

Anh lại không trả lời, trong không gian yên tĩnh, cô nghe tần suất đập của trái tim hơi nhanh.

Đêm dài đằng đẵng, luôn có người phong trần mệt mỏi, vì bạn mà đến.

Sáng sớm hôm sau anh dậy muộn, bị A Âm đi ra ngoài đánh thức, anh ôm cô không muốn buông tay. A Âm cười anh: “Sao trước kia em không phát hiện ra anh dính người thế nhỉ?”

“Anh không thể rời khỏi em, A Âm.”

“Vậy thì không rời khỏi, hôm qua anh mệt nhọc, em đi làm điểm tâm cho anh nhé?”

Phương Quan Trừng không mấy tình nguyện buông tay ra, cất giọng khàn khàn: “Hâm nóng hai ly sữa tươi, hôm qua anh có mua bánh ngọt.”

Cô giật áo ngủ treo cạnh giường mặc vào, vừa buộc tóc vừa đi ra ngoài, hỏi một câu bâng quơ: “Có phải cửa hàng võng hồng* gì đó Thượng Hải không?”

Nhờ có mạng lưới internet, rảnh rỗi Phương Quan Trừng hay dẫn cô đi khám phá mấy quán ăn ngon, A Âm cũng biết đến từ võng hồng.

Không nghe thấy câu trả lời, cô nhẹ nhàng bước vào nhà bếp mở cửa tủ lạnh ra, xác nhận đêm qua anh trở về đã tiện tay bỏ vào mấy cái túi. A Âm lấy ra, đợi nhìn thấy nhãn hiệu trên túi thì sững sờ.

Kaisiling.

Ký ức cuồn cuộn kéo đến, cả đời cô chỉ đến Kaisilling một lần, là vào thời chiến tranh loạn lạc. Quỷ Sứ đến Thượng Hải, gọi cả bàn bánh kem, gặp phải Hàn Thính Trúc hay ghen.

Tay cô run run mở túi ra, bên trong có bánh kem và cả bánh mì, cô không nhịn được hỏi: “Sao anh lại mua mấy thứ này?”

Giọng cô không lớn, Phương Quan Trừng không nghe rõ, anh xuống giường cũng đến phòng bếp, ôm cô từ phía sau hỏi, “Vừa nãy em nói cái gì?”

A Âm đưa cái túi cho anh, “Không có gì, hỏi anh sao lại mang một thứ ở xa như thế về.”

“Dưới quán rượu bọn anh đến có một cửa hàng, anh thuận tiện mua, nghĩ là em cũng thích.”

“Ừm.”

“Em sao thế, A Âm?”

“E là em ăn không được bao nhiêu.”

“Em nếm thử một miếng, không thích thì đừng ăn.”

Sau đó, một miếng A Âm cũng không ăn, cả ly sữa hình như cũng chỉ nhấp một ngụm. Phương Quan Trừng im lặng ăn xong bánh mì trong tay, đứng dậy dọn dẹp mấy cái hộp đã mở ra vào túi, rồi ném vào thùng rác ở trước cửa nhà bếp.

Vẻ mặt A Âm căng thẳng, không đoán được tâm trạng bên dưới biểu cảm bình tĩnh của anh, không đợi cô lên tiếng anh đã đi vào nhà bếp. Cô ngồi im trên ghế cho đến khi nghe thấy tiếng bật nút nồi cơm điện.

Cô ôm eo anh từ phía sau, cả gương mặt vùi vào lưng anh nhưng không nói gì.

Vẫn là Phương Quan Trừng rầu rĩ mở miệng trước: “Em ôm làm anh toát cả mồ hôi.”

A Âm ấp úng nói, “Vậy em buông ra nhé?”

“Em dám.”

Cô hơi muốn khóc nhưng lại nhịn xuống. Cô luôn cảm thấy từ sau lần khóc to thời Dân quốc ấy, cô bắt đầu biến thành con quỷ mít ướt, chẳng giống Âm Ma La suốt ngàn năm qua không rơi một giọt nước mắt, chịu bao nhiêu tổn thương cũng không than vãn với Quỷ Sứ.

“Em đâu dám, em không buông, anh đừng giận.”

“Ai tức giận?”

“Vậy anh đang làm gì thế, còn ném đồ đi nữa.”

“Hạn sử dụng chỉ có hai ngày, anh mua hôm qua…”

“Vậy em ăn gì bây giờ, không phải anh nói bụng rỗng không thể uống sữa sao.”

Phương Quan Trừng thở dài, xoay người kéo cô, đánh vào mông cô hai cái tượng trưng, “Anh nấu cháo ý dĩ đậu đỏ cho em, phải chịu đói thêm lúc nữa, đồ ngốc.”

Cô cọ người anh, “Sao anh lại tốt thế, Quan Trừng.”

Đang khi nói chuyện thì cô ôm cổ anh nhảy lên, Phương Quan Trừng giả vờ mất kiên nhẫn, giơ tay ôm hông cô, còn định nhân cơ hội đánh thêm hai cái.

“Không thích ăn thì cứ nói thẳng với anh, không cần phải nói e là em không ăn được nhiều, em định lừa quỷ hả?”

Anh mang theo người vô lại đang bám trên người mình ra ngoài, A Âm cọ mặt anh, “Được được được, lần sau em sẽ nói thẳng. Còn nữa, em không lừa quỷ, Quan Trừng của chúng ta đang làm người rất êm đẹp.”

“Nghe lời em.”



Tháng Chín khai giảng, A Âm thường hay vòng đến trường học, đợi khi tan làm thì cùng Quan Trừng về nhà. Anh bảo cô là chủ cửa hàng làm việc làm việc không nghiêm túc nhất.

Hôm nay cửa hàng của cô phải kiểm kê sách, lúc đầu anh không cho cô đến trường học nữa, đến lúc đó anh sẽ đến cửa hàng đón cô về nhà nhưng A Âm lén sử dụng linh lực đến, Phương Quan Trừng cứ nghĩ cô đi tàu điện ngầm, vừa đi về phía bãi đậu xe vừa lầm bầm với cô.

Lúc nhìn thấy Tưởng Đường cầm tài liệu đi đến từ phía đối diện, A Âm cảm thấy, cô đi chuyến này không uổng công.

Bố Tưởng Đường là Viện trưởng Học viện Pháp luật, tòa nhà văn phòng của hai học viện nằm sát nhau, trong mấy năm chia tay, lúc rảnh rỗi Phương Quan Trừng có gặp cô ta mấy lần, lần trước họ gặp nhau đã cách đây hơn nửa năm.

Tưởng Đường là người mở miệng trước.

“Quan Trừng, đã lâu không gặp.”

“Ừm, em đến tìm Viện trưởng Tưởng sao?”

Vừa hỏi ra câu đã cảm thấy A Âm siết chặt tay anh không thương xót, anh cười.

Tưởng Đường không phải người ngốc, nhìn thấy hai người trước mắt đang vui vẻ đùa giỡn thì đổi tay cầm tài liệu, khẽ gật đầu.

“Đây là bạn gái anh?”

“Ừm, Hàn Ẩn.”

Tưởng Đường chủ động giơ tay ra, “Chào cô, tôi là Tưởng Đường, … bạn của Quan Trừng.”

Giây phút đó A Âm bỗng thấy khó chịu, cô thầm hừ lạnh, giơ tay bắt tay với cô ta, không cẩn thận chạm vào chiếc nhẫn kim cương to đùng thì vờ như không thấy.

“Chào cô.”

Cảnh tượng hơi xấu hổ, Tưởng Đường rất khôn khéo, chủ động hỏi thăm trước, “Hai người có dự định kết hôn chưa? Dù sao cũng nên có kế hoạch, đừng giống như ngày trước, không trưởng thành.”

“Sắp rồi, em thì sao?” Anh tự động không để ý đến nửa câu sau.

Cô ta phô ra chiếc nhẫn, “Em cũng sắp cưới, đến lúc đó sẽ gửi thiệp mời cho anh.”



Trên đường trở về Phương Quan Trừng vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình thản lái xe, A Âm dùng điện thoại của anh chọn một bài hát xong, bắt đầu hỏi về Tưởng Đường: “Đeo cái nhẫn kim cương to thế ở tay phải, cô ta không thấy bất tiện à? Anh không thấy đâu, cô ta còn cố ý đổi tay cầm tài liệu, cuối cùng lại tạo cho cô ta một cơ hội phô nhẫn ra trước mắt anh… Phỏng vấn một chút, thầy Phương, lúc ánh sáng của viên kim cương làm chói lòa trước mắt anh, anh có tâm trạng gì?”

Anh bật cười trước lý giải của cô, rất phối hợp trả lời: “Ừm… Vừa nãy anh rất thấp thỏm, từ trước đến nay anh chưa bao giờ nhìn thấy viên kim cương nào lớn thế, với số tiền lương ít ỏi của anh thì ít nhất cũng phải tích cóp ba bốn mươi năm mới đủ mua.”

A Âm lập tức thấy đau lòng, “Bảo bối Quan Trừng của em, sao lại nghèo thế.”

Phương Quan Trừng thu bớt ý cười, “Cô ấy không có ý xấu, chỉ là hơi kiêu ngạo…”

“Em thấy anh nên ít nói đi, dù sao anh ở đây cũng là vì cô ấy…”

“A Âm, học kỳ sang năm kết thúc anh sẽ không làm giảng viên nữa.”

“Hử?” Cô thấy hơi khó hiểu.

“Hợp đồng đến kỳ sau sẽ chấm dứt, anh định nghỉ ngơi một thời gian. Có lẽ anh sẽ đổi công việc khác hoặc sẽ đúng như mong muốn của em, chúng ta sẽ đến những thành phố khác, về lại Bắc Kinh cũng được. Lúc trước đến đây có thể xem là một quyết định không chín chắn, lần trước mẹ anh còn bảo, đã 36 tuổi mà không kết hôn, hành vi này gọi là già mà không đứng đắn.”

Anh cười khan, “Không ngờ lại gặp được em. Trước em anh đã có ba mối tình, lần nào kết thúc không có lý do, anh thậm chí còn nghĩ có lẽ quãng đời còn lại mình thích hợp sống trong cô độc hơn. Nhưng bây giờ đã khác, anh bỗng nhận ra có người chỉ quen biết vài tháng nhưng anh đã muốn chung sống với người ấy đến già.”

Ngoài cửa sổ hoàng hôn mệt mỏi buông xuống, chiếc xe như đang đuổi ánh tà dương cuối cùng đi, bầu không khí ở phương Bắc vẫn luôn khô hanh, anh dừng ở ngã tư đường, đèn đỏ ở trên hiện ra 90, sau đó biến thành 89.

“A Âm, em muốn gì cứ nói thẳng ra?”

“Em không muốn gì hết, chỉ muốn anh.”

Cô giơ hai tay che mặt, không phải khóc, cô chỉ cảm thấy không chân thực, tất cả tất cả đều không chân thực.

Vất vả lắm mới kìm nén được cảm xúc, cô bình tĩnh hơn rất nhiều, “Thầy Phương muốn kết hôn với em? Cả nhẫn cũng không có, anh không muốn bạn gái cũ kết hôn trước nên vội vàng thế đúng không?”

Anh không hiểu thế này là thế nào, mở ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho cô, đèn đỏ trước mắt vẫn chưa chuyển sang vàng, ánh mắt anh không hề dịch chuyển, như đang ngại ngùng không dám nhìn cô.

A Âm mở ra nhìn, viên kim cương này còn lớn hơn của Tưởng Đường, cảm xúc vừa bình tĩnh của cô lại dâng trào. Rõ ràng trái tim mềm nhũn lại ra vẻ giận anh: “Sao anh cũng tục tằn thế, kim cương to thế này làm em nhìn cũng đau cả mắt.”

Trong lòng anh hơi lo lắng, cuối cùng cũng đợi được đèn đỏ chuyển xanh, giống như chỉ cần “tập trung” lái xe là có thể tiêu trừ lo lắng trong lòng.

“Anh mua lúc đi Thượng Hải, nó không phải là độc nhất vô nhị, có lẽ kích thước cũng không phù hợp… Lúc đấy anh ấm đầu, cảm thấy em đeo nó chắc chắn rất đẹp. Bởi vì ở trong lòng anh, A Âm lúc nào cũng lóa mắt như thế.”

Nói xong mặt anh không đỏ nhưng mang tai đỏ bừng, liếc thấy người bên cạnh cúi đầu, anh thầm thấy may mắn vì cô không nhìn thấy.

A Âm từ từ đeo chiếc nhẫn vào tay, “Hơi lớn, Quan Trừng.”

Ngón tay vô thức gõ gõ tay lái, lúc anh mở miệng thế mà lại mang theo chút thăm dò hèn mọn, “Anh dẫn em đi đổi, hoặc là nếu em không thích thì chúng ta sẽ…”

“Lấy cái này đi, nhỏ hơn chút là được. Thật ra bây giờ lớn nhỏ cũng chẳng hơn kém nhau bao nhiêu, nhưng em sợ không cẩn thận sẽ làm rơi mất…”

Cô sống hơn ngàn năm, đã từng trải qua những ngày tháng oanh liệt, ấy thế mà vào một buổi chạng vạng tối lại đồng ý với lời cầu hôn không chính thức của anh. Phương Quan Trừng nửa hối hận nửa không vì đã tùy ý, dường như trục thời gian đã dịch chuyển đến khe cắm thẻ, lời nói cứ thế thốt ra khỏi miệng.

Anh nhớ hôm đó nghỉ trưa, anh đi ra ngoài giải khuây, ma xui quỷ khiến lại đi vào cửa hàng. Sau buổi trưa, trong túi quần anh có thêm một chiếc hộp nhỏ, đêm đó anh từ chối lời mời của bạn bè, vội vàng thu dọn hành lý đổi vé máy bay. Lúc ngồi xuống ghế trên máy bay, nghe thấy đủ loại tiếng ồn xung quanh, anh luôn cảm thấy mình điên rồi.