Quan Trừng

Chương 33




Quay lại biệt thự đã là buổi chiều, phòng khách chìm vào hoàng hôn, khiến lòng người hoảng hốt. A Âm và anh đứng dậy đối mặt, không ai ngồi xuống.

Cô ra đòn phủ đầu trước: “Anh thích mấy cô gái non nớt như vậy?”

Anh không biết rằng cô đang ghen, chỉ cảm thấy khó hiểu, “Sao em lại nói mấy lời vô vị ấy?”

A Âm bỗng giật mình, nhớ ra khi nãy mình đã làm gì, nói gì, đúng là rất không bình thường. Hàn Thính Trúc nhận ra gì đó, tiến lên ôm cô hơi cứng ngắc, anh giải thích.

“Con gái duy nhất của Tô Ngọc Lương, nay ông ta làm chủ mở tiệc, muốn nhân dịp này chọn con rể. Anh và ông ta nói chuyện làm ăn, tự nhiên cô ta chen vào. . .”

A Âm ngắt lời anh, “Đàn ông rất giỏi trốn tránh trách nhiệm.”

Anh vuốt vuốt mi tâm, bất đắc dĩ thở dài, “Anh còn cảm thấy cô ta rất kỳ lạ.”

“Lạ chỗ nào?”

“Hôm nay trời âm u không có mưa thế mà cô ta bung dù che nắng, anh mới để ý đến. Lúc cô ta nói chuyện với anh cũng ấp úng, không có dáng vẻ của tiểu thư có gia giáo. . .”

Cô gái nhỏ ấy còn hỏi anh, ngày thường có bái Phật không. Anh bảo anh chỉ bái Quan nhị gia, chém chém giết giết ai dám bái Phật. Nhà Phật giảng nhân quả luân hồi, mặc dù không ai nói sẽ lo lắng chuyện đời sau của mình, nhưng đây vẫn là một cái gai trong lòng. Bảo lưu manh ở bên Thượng Hải bái Phật, chẳng khác nào đang ép trộm đến Cục Cảnh sát tự thú.

Còn chưa dứt câu, A Âm ngắt lời anh: “Có lẽ người ta thích anh, nên một chữ cũng phải đắn đo mấy chục lần mới thốt ra được.”

Dường như hai chữ “ghen tuông” vĩnh viễn gắn liền với phụ nữ. Bình thường đàn ông thích phụ nữ tranh giành tình nhân vì mình, nhưng không được ảnh hưởng đến toàn cục. Hàn Thính Trúc không phải đàn ông bình thường, anh chỉ một lòng một dạ với A Âm, không biết ghen thì được gì, cô thế này là không tin anh.

Muốn nói cũng không nói được, anh im lặng triệt để, nghiêm mặt đi thẳng lên lầu. A Âm chỉ thấy mình rất khó hiểu, trời âm u là thời tiết xấu với con người nhưng lại là ngày đẹp với quỷ, cô tất nhiên phải vui vẻ. Bỏ qua tất cả cảm xúc bất an, cô quay về phòng ngủ cầm sách, ngồi xuống bàn đá cạnh vườn hoa sau nhà lật xem. Cô đã nhìn lên lầu gần mấy chục lần, bóng người mặc áo đen biến mất trước cửa sổ.

Nửa phút sau người hầu vội vàng chạy trên bãi cỏ, không ầm ĩ như chạy trên đường đá, rất phù hợp với thời tiết lúc này. Người hầu im lặng đưa chăn mỏng và nệm êm lên nhưng bị A Âm bỏ xuống cái bàn đá bên cạnh, ánh mắt của cô không rời khỏi sách, lại lật sang trang khác. Người hầu khó xử ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhưng bóng dáng kia đã biến mất nên đành phải lui xuống.

Cả Thượng Hải như đang đợi một cơn mưa kéo đến. A Âm không giống vậy, cô im lặng đọc sách, bây giờ ánh sáng vừa đủ, cô không cảm thấy dùng mắt quá khó khăn.

Không đến nửa canh giờ, cô chờ được một bát cháo nóng.

Dùng lửa nhỏ ninh nhừ gạo, bỏ vào một nắm đậu nành, hầm chung với nhau. Cháo được đựng trong chén sứ trắng, còn bốc hơi nóng, thổi vào lòng A Âm.

Cuối cùng cô cũng buông sách xuống, cầm chén cháo trên khay rồi lại thất thần. Cô nhớ đến ngày tuyết rơi đầy trời năm ấy, cô quay về Trường An, trời lạnh lẽo bị ngất ở điện chính của chùa Bàn Nhược, tỉnh lại trong phòng nghỉ, uống chén cháo mà Trúc Hàn đưa đến.

Đậu đỏ là đậu tương tư.

Đậu nành thì sao? Đậu nành là đậu đứt ruột.

Ngón tay siết chặt thìa, khuấy bát cháo sền sền kia, không hề dinh, nhất định là người nấu cháo đã trông cẩn thận, không hề lơ là. Một miếng cô cũng ăn không vô, trong lòng có cảm xúc không tên đang lượn lờ, mí mắt giật giật, chậm chạp đưa cho hầu gái bưng cháo hãy còn đứng đó.

“Phu nhân, trước. . .”

“Lui xuống đi.”

Hầu gái há hốc mồm, không nói tiếp nữa, dù sao ông chủ cũng không cho nói, cô cầm khay quay về phòng.

Ngày âm u gió thu vẫn còn hơi lạnh, mấy cơn gió thoảng qua, chén cháo trong tay đã lạnh buốt. Vị giác của cô vẫn chưa khôi phục, không nếm được vị gì, huống hồ lúc này cô cũng nuốt không trôi, liền tiện tay để lên bàn rồi cầm sách lên, nhưng một chữ cũng không lọt vào mắt.

A Âm chìm vào bóng dáng hỗn loạn ở trong đầu, lại không biết có một ánh mắt ở bên cửa sổ thư phòng đang nhìn mình, vậy nên càng không biết, Hàn Thính Trúc đã lâu không di chuyển, giống như người bị thi pháp đứng im một chỗ.

Màu xám đen trải dài khắp nhân gian, người đứng trước cửa sổ cũng âm trầm như vậy.

Sáng sớm hôm sau, trên phố phường Thượng Hải lan truyền tin đồn Tô Ngọc Lương của hiệu buôn Tô thị mở tiệc rượu, tuyển chồng cho con gái duy nhất. Nhưng Tô tiểu thư chỉ vừa ý thủ lĩnh xã hội đen Hàn Thính Trúc, không nói đến tuổi tác chênh lệch quá nhiều mà người kia đã kết hôn. Tô Ngọc Lương và phu nhân giận dữ, nhốt Tô tiểu thư trong nhà không cho ra ngoài.

Nói cho cùng họ vẫn không tin tưởng Hàn Thính Trúc, sợ anh không phải người tốt, hoặc là mượn cơ hội tính toán, làm chuyện gì đó với hòn ngọc quý trên tay mình, hoặc là vì gia sản của nhà họ Tô.

Mọi thứ đều dính liền với hai chữ “dù sao”, “dù sao” đó là Hàn Thính Trúc, “dù sao” anh cũng là xã hội đen.

Dù bây giờ anh làm người đứng đắn thì cũng chẳng ai quên được.

A Âm thấy từ sáng sớm hôm nay anh đã kỳ lạ, hoặc là có lẽ từ sau lúc trầm mặc ngày hôm qua anh đã thế này, cô cũng không nói rõ được. Chỉ cảm thấy ở chung với anh càng lâu thì người đàn ông này lại càng cổ quái, rất khó mà nắm bắt được suy nghĩ của anh.

Sau khi chuẩn bị xong cô ngồi xe đi ra ngoài, cô đi đến nhà họ Tô.

Tô Ngọc Lương không ở nhà, bà Tô thấy là A Âm thì nở dịu dàng nở nụ cười có phần xấu hổ. Bà biết, người trước mắt chính là vợ cả của người đàn ông con gái mình để ý, bây giờ người ta đã tìm đến cửa.

Người hầu bưng chén trà kiểu Tây lên, bên trong chính là hồng trà. Hàn Thính Trúc không thích trà và rượu mừng, anh hay uống nước trắng nhạt nhẽo, trong nhà cũng thường xuyên nhìn thấy đủ loại ly thủy tinh trong suốt. Thấy A Âm nhìn thêm mấy lần, bà Tô mở miệng.

“Hàn phu nhân, hôm nay cô đến. . .”

A Âm cười nhạt, hoàn toàn không có dáng vẻ sa sút vì lời đồn, “Tôi đến tìm Tô tiểu thư, hôm qua chỉ mới gặp gỡ ngắn ngủi mà đã cảm thấy hợp ý. Bà không để bụng chuyện tôi đến đây chứ?”

Có người mẹ nào trên thế gian này mà không muốn con gái mình được người khác yêu mến, gương mặt Tô phu nhân đoan trang dịu dàng, cũng nhiễm mấy chân thật.

“Sao lại ngại chứ, tôi vui còn không kịp. Tiểu Mạn tuổi nhỏ ham chơi, trước kia cưỡi ngựa bị ngã. Lần đó tôi bị dọa đến mức tim suýt nhảy ra ngoài. Bác sĩ suýt chút nữa là không cứu được, lần này tốt rồi, nó bị dọa nên đã ra dáng thục nữ. Người làm mẹ như tôi. . .” Bà càng nói càng nhiều, cuối cùng hình như bà nhận ra A Âm chưa sinh con, nên dừng lại.

“Hàn phu nhân, cô không nên nghe những lời đồn đại bẩn thỉu kia, Tiểu Mạn vẫn có lương tri, bây giờ đều theo chế độ một vợ một chồng, cô hãy yên tâm.”

Bàn tay hơi lạnh của A Âm bao trùm bàn tay được bảo dưỡng kỹ càng của bà ta, tay của cô ấm hơn rất nhiều, rõ ràng khi nãy bà ta cũng nắm chặt chén trà giống cô, “Bà yên tâm, nếu tôi tin thì hôm nay đến đây làm gì. Hôm qua tôi cũng ở trong câu lạc bộ, Thính Trúc và Tiểu Mạn cũng chẳng nói với nhau được mấy câu, những người kia chỉ giỏi lan truyền tin đồn thất thiệt.”

Phụ nữ chỉ quanh quẩn trong nhà thường suy nghĩ đơn giản như vậy, A Âm chỉ nói dăm ba câu đã khiến bà có cảm giác người ta hiểu rõ lòng mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, chỉ kém chưa lau lệ trong hốc mắt, “Hàn phu nhân, cô là một người phụ nữ hiểu lý lẽ, còn thấu tỏ hơn người không ra khỏi cửa như tôi nhiều. Gần đây Tiểu Mạn thích ngủ ngày, bây giờ hãy còn đang trong mộng, cô ở lại dùng bữa trưa đã nhé.”

Trong lòng A Âm đã hiểu, nếu xét kỹ thì còn cảm thấy thương xót người phụ nữ trước mắt. Nhưng dù sao người và quỷ không được can thiệp vào chuyện của nhau, cô cũng không nhiều lời, chỉ ra vẻ khó xử, có ý tạm biệt, “Tô phu nhân, tôi thấy bà thật sự là người tốt, cũng muốn tâm sự nhiều với bà nhưng tôi còn có chuyện, Thính Trúc đang chờ tôi. Tôi sợ Tiểu Mạn không chịu đựng nổi những lời bóng gió này nên mới bớt chút thời gian đến đây, thấy cô ấy không sao là tôi yên tâm rồi.”

Tô phu nhân càng cảm động hơn, như muốn ủ ấm tay của A Âm, “Cô có lòng, chờ Tiểu Mạn tỉnh lại, chắc chắn tôi sẽ dẫn nó đến nhà chào hỏi.”

A Âm gật đầu, “Không cần chào hỏi, chỉ cần nói với cô ấy, tôi mời cô ấy đến nhà chơi. Cô gái thường thích bầu không khí nhẹ nhàng, đúng không?”

“Đúng đúng đúng, vẫn là Hàn phu nhân cẩn thận.”

. . .

Bước đi trong nhà họ Tô, A Âm quay đầu dõi mắt nhìn lên, trên lầu chỉ có một cánh cửa sổ được kéo rèm kín mít, nhưng cửa sổ lại mở rộng thông gió, tất nhiên là căn phòng của Tô Tiểu Mạn. Hôm nay trời không âm u như hôm qua, mơ hồ có chút ánh sáng, bị tầng mây che phủ đứt quãng.

Nhớ đến khi nãy ở cửa phòng khách nhìn thấy rất nhiều dù che nắng viền ren của thiếu nữ, cô cong môi, ý cười càng thêm rõ ràng.

Chỉ e con gái duy nhất của Tô Ngọc Lương ở phía nam An Huy đã sớm chết.

Đầu thời Thanh, quỷ trong Quỷ giới tu luyện thành hình người càng ngày càng nhiều, Diêm Vương đã sớm ra Minh lệnh, nghiêm cấm không được mượn thân thể của người sắp chết dùng, như thế là làm trái với luân thường đạo lý, gây cản trở luân hồi ở Địa Phủ.

Quỷ Sứ nghe A Âm kể xong thì trầm giọng hỏi: “Bây giờ Quỷ sai ở Thượng Hải là ai? Sao vô dụng thế?”

Chướng Nguyệt phân tích, “Bây giờ ngày nào mà bến Thượng Hải không chết rất nhiều người, Quỷ sai cũng có sai sót. Nó chiếm thân thể của người ta, hồn của Tô Tiểu Mạn không đến Địa Phủ được, chỉ có thể du đãng bốn phương. Vì để đưa cô ta quay về mà Quỷ sai phải đi bắt rất nhiều quỷ, rất bận.”

Quỷ Sứ quay sang nhìn A Âm: “Vậy nên A Âm bé nhỏ, cô lại gặp rắc rối về Vĩnh Trừng à?”

Cô nghẹn lời, “Tôi không gặp Tô Tiểu Mạn, thì làm sao hỏi cô ta Vĩnh Trừng ở đâu, nhưng chắc chắn là có liên quan đến cô ta, cô ta có ý với Hàn Thính Trúc.”

“Hửm? Chẳng lẽ lại là một kẻ đần chờ đợi suốt ngàn năm, gần đây đúng là thấy rất nhiều chuyện kiểu này.”

Chướng Nguyệt lườm Quỷ Sứ, trái lại A Âm không nghĩ nhiều như vậy, cô cảm thấy trong đầu Quỷ Sứ chỉ có tiền, không biết yêu vào khổ bao nhiêu, cũng đồng thời khiến người ta lún sâu vào đó.

Về đến nhà, thấy phòng khách không có người, cô nghĩ thầm chắc Hàn Thính Trúc còn chưa về. Mũi cô rất thính, ngửi thấy mùi cá tanh, liền đạp giày cao gót đi vào nhà bếp.

Hàn Thính Trúc hơi buồn ngủ, vô thức ngồi chợp mắt ở ghế sofa, tiếng giày cao gót giẫm trên đá cẩm thạch lanh lảnh khiến người ta không thể bỏ qua, anh đi dép lê, lặng lẽ theo cô vào nhà bếp. Nhưng không ngờ lại thấy cô dùng hai ngón tay đâm vào mắt cá, móc nó ra rồi cầm lấy đôi mắt vẫn còn đỏ máu, bỏ vào trong miệng.

Hành động này quá lưu loát. Anh không khỏi nhớ lại, mỗi lần nấu cá cô thích nhất là ăn thịt quanh mắt cá, anh không thích mắt cá, cũng không để ý lắm, hình như có nhiều khi cá không có mắt.

A Âm cảm nhận được ánh mắt ở phía sau, cô cứng ngắc quay người, trên ngón tay còn dính máu.

Gương mặt Hàn Thính Trúc căng thẳng vô cùng, mở miệng lạnh lùng. Anh biết có giao dịch ngầm, mua bán nhau thai tươi, để các phu nhân nhà giàu bảo dưỡng sắc đẹp nên cho rằng A Âm ăn mắt cá sống cũng là tà thuật như thế.

Anh nói: “Em rất ghê tởm.”

“Hử?”

Trong thoáng chốc cô bỗng thấy tủi thân vô cùng, giọng nói không nén được run rẩy. Anh nói ghê tởm, nhưng khi ấy anh còn lấy nó vì em, hai tay dính đầy máu tươi khóc xin em ăn, sao bây giờ lại biến thành hai chữ “ghê tởm”.

À, đây không phải là anh.

Cô dùng khăn tay lau nước mắt, không đợi người trước mặt mở miệng, đã rơi nước mắt rời khỏi nhà bếp.

Hàn Thính Trúc nhìn bóng lưng quyết tuyệt kia, siết chặt nắm đấm, anh hối hận về những lời mình nói, bởi vì anh không hề có ý như vậy.

Không lâu sau người đàn ông bước đến gõ cửa phòng ngủ, gọi A Âm xuống dưới dùng cơm tối. A Âm từ chối, anh kiên trì chờ ở cửa ra vào, nhìn cô bằng ánh mắt chăm chú giống hệt Trúc Hàn.

Người làm nhận được ánh mắt ra hiệu của Hàn Thính Trúc liền lui xuống, trong nhà ăn chỉ còn lại hai người, đũa đầu tiên anh kẹp mắt cá, bỏ vào chén A Âm, ý cầu hoà quá mức rõ ràng.

Tiếng cười của A Âm lạnh lùng quỷ dị, cô quẳng đũa xuống, nghiêng đầu nhìn anh, “Em chỉ ăn đồ sống.”

Hàn Thính Trúc cũng đặt đũa xuống, lần đầu tiên anh nói với vẻ hơi chần chừ: “Được, vậy lần sau ăn sống.”

Lòng A Âm càng khó chịu hơn, cô không biết mắt mình đã rưng rưng, khiến anh rất đau lòng, nhưng lời cô nói ra lại giống như kim châm.

“Thính Trúc, em hối hận. Hối hận đã quay lại Thượng Hải, hối hận gặp lại anh, ngay từ khi bắt đầu chúng ta đã sai, em sai lầm. . .”

“A Âm, đừng nói nữa.”

Người phụ nữ dùng đôi bàn tay gầy gò che mặt, may là ngày thường cô không trang điểm nên không đến nỗi quá thê thảm. Giọng nói càng thêm run rẩy, “Mỗi một bước đi của em đều là sai lầm, Phật Tổ đang trừng phạt anh cũng trừng phạt em. . .”

Anh kìm nén tình cảm, bởi vì cô bộc lộ cảm giác yếu đuối mãnh liệt như thế làm anh đau lòng, anh đứng dậy ôm cô vào lòng, để mặc cô cọ nước mắt vào người anh.

“A Âm.” Giọng anh chưa bao giờ dịu dàng đến thế, giống như trái tim mẫn cảm của cô bây giờ, “Anh chưa bao giờ hối hận.”

Anh nói: “Còn có thời gian, anh chờ em, chờ em mở miệng.”

Nói cho anh biết vì sao trong thư phòng chỉ có thơ Đường, Quan Trừng mà em viết tên hơn vạn lần là ai, em có quá khứ như thế nào, anh đều muốn biết.