Quan Trừng

Chương 27




Lương Cẩn Tranh đánh giá A Âm vài lần, xem thường trong bụng. Tiểu thư nhà giàu tất nhiên coi thường những người phụ nữ thấp kém không rõ xuất thân mà quên mất rằng, bây giờ nhà cô ta cũng muốn bám lấy Hàn Thính Trúc thì cao quý hơn ai. Cô ta bước lên trước, dịu dàng nói, “Thính Trúc, nếu anh đã gặp người quen vậy thì em sẽ gọi xe kéo đi trước.”

“Không sao, cô chờ một lát…”

“Không cần đâu, anh đưa cô Lương về đi, em và anh em đi dạo phố.” A Âm mở miệng ngắt lời, quay đầu nhìn Quỷ Sứ, “Anh, mình đi thôi.”

Người đàn ông mặc vest trắng bị A Âm kéo ra khỏi quán café, Hàn Thính Trúc nhíu mày nhìn bóng lưng duyên dáng của cô, anh ngoắc một ngón tay, người của anh ở gần đó lập tức ngăn họ lại, tạo thành một bức tường người.

A Âm sầm mặt, “Tránh ra.”

Đàn em nói với vẻ khó xử, “Chị, tiên sinh lo cho chị.”

Cảnh tượng giằng co, người trong quán café hoang mang, sự yên tĩnh đáng sợ kéo dài.

Quỷ Sứ vỗ bàn tay đáng bám ở khuỷu tay mình rồi xách cái rương A Âm mang đến lên, nhỏ giọng bảo cô “hồ đồ” rồi gật đầu với Trúc Hàn, nở nụ cười đúng mực, “Anh Hàn, tôi và A Âm đã lâu không gặp, đây cũng là lần đầu tôi quay về Thượng Hải, tôi muốn mượn cô ấy nửa ngày để cô ấy giúp tôi làm quen hoàn cảnh, trước khi trời tối tôi sẽ đưa cô ấy về. Bây giờ thế đạo quả thực không yên ổn, anh lo lắng cho A Âm, tôi cũng thế.”

Anh ta nói năng kín kẽ, Hàn Thính Trúc không tìm ra lỗ hổng nào, dưới ánh nhìn chằm chằm của nhiều người xung quanh, anh cũng không muốn diễn một vở kịch miễn phí cho họ xem.

“Được, tôi phái người lái xe đến cho hai người dùng.”

A Âm từ chối, “Không cần, anh tặng cho cô Lương của anh đi.”

“…”

Đây là lần thứ hai cô nói “không cần”, anh nhớ rất rõ.

Một loạt tiếng bước chân sột soạt vang lên, Hàn Thính Trúc và đàn em lái dăm ba chiếc xe rời khỏi quán café, A Âm và Quỷ Sứ dạo bước dọc theo con đường, chưa từng quay đầu lại.

“Anh ta đúng là khác hẳn trước kia.” Quỷ Sứ mở miệng trước, nhìn đường phố nhộn nhịp hơi khác Bắc Bình. Ở đây, dường như ai nấy đều rất nhiệt tình, vì mưu sinh mà sống, bởi vì nơi này là chốn thiên đường của những nhà mạo hiểm vùng Viễn Đông. Ngay cả người bán hoa quả rong bên đường cũng có ước mơ rong ruổi khắp Thượng Hải rộng lớn. Mọi người đều nằm mơ, giấc mơ giống hệt nhau.

“Ừm, khác xa một trời một vực.” Giọng nói của cô có vẻ mờ mịt, khiến người nghe cảm thấy mơ hồ, không đoán được ẩn trong đó là mấy phần buồn bã, mấy phần si tình.

“Người có tóc với không tóc sao khác nhau nhiều thế? Chẳng lẽ tóc càng dài thì càng điên rồ?”

A Âm nghe vậy thì thoáng sững sờ, đợi hiểu ra thì đôi mắt cô lập tức cong cong, anh ta đang cố ý chọc cho cô cười.

Ổn định cảm xúc khó hiểu dâng trào, cô chậm rãi mở miệng, “A Dược, anh nói đúng, quả thực anh ấy không giống ngày xưa. Tôi cũng vì vậy mà bỏ đi, bám lấy Thôi Giác hỏi chuyện mấy kiếp trước. Thôi Giác không nói tôi cũng biết cuộc sống của anh ấy chẳng mấy tốt đẹp. Tôi không biết xảy ra chuyện gì nên lại quay về.”

Con người trải qua một lần yêu khắc cốt ghi tâm thì sẽ có cảm giác chúng sinh sống trên đời đều có ý nghĩa, kiến cũng có thể lay động đất trời, thứ tan rã trong ngày xuân không phải băng tuyết mà là bụi phủ trái tim. Có lẽ đến cuối cùng sẽ mang theo một tia tiếc nuối nhưng không vì thế mà sợ hãi bởi vì chúng ta đủ can đảm và sức lực để làm lại vô số lần.

“Tình yêu quá đẹp, giống như gương mặt của anh ấy, bất kể là vật đổi sao dời, bãi bể nương dâu, tôi chỉ cảm thấy mỗi một cái nhìn đều rất xa xỉ.”

Trong suốt một ngàn năm dài đằng đẵng, A Âm thường cảm thấy mình nói ra câu đó với tư cách của một con người chứ không phải người không ra người, quỷ không ra quỷ. Mới đầu cô còn chú ý ăn mặc trải chuốt, thường xuyên chọn quần áo trong tủ để ngày mai mặc. Dần dà, mùi ác quỷ trên người cô càng lúc càng nồng. Cô không phải ác quỷ, cô là Quỷ sai, lại thêm dây trói quỷ màu đen trên cổ cô trông rất xấu xí, nhiều lúc cô ghét đến nỗi cào cấu cái cổ trắng muốt hằn đầy những vết đỏ.

Sau này cô không quan tâm nữa, cũng không còn chăm chăm để ý đến những thứ liên quan đến tiểu hòa thượng, thậm chí trong tủ quần áo còn treo rất nhiều quần áo của đàn ông, tóc buộc gọn lên cũng tiện hơn. Cô lết tấm thân toàn mùi khó ngửi về phòng, xách một bình Nữ Nhi Hồng nhảy lên nóc nhà, nhìn trăng rót rượu, cô đơn lạnh lẽo đến cực điểm.

Quỷ Sứ từng hỏi cô, vì sao năm ấy chỉ gặp gỡ tiểu sa di một lần mà đã nhớ mãi không quên, để rễ tình đâm sâu như thế?

Cô cười, anh ta làm sao hiểu được.

Lần đầu gặp gỡ trong rừng là bất ngờ, gặp lại quyến rũ cũng không quá gian nan, thứ khiến cô thật sự chìm đắm đó là tình cảm ngây ngô phía sau vẻ nhẫn nhịn kìm chế của chàng. Chàng dám to gan về tục vì cô, vì bảo vệ cô mà đến Trường An, cho dù phải bỏ mình cũng không muốn cô đợi lâu.

A Âm không phải là thiếu nữ Trường An hay con cái nhà bình thường ở kinh thành, mong mỏi một đời một kiếp lang quân chỉ yêu thương mỗi mình mình, tốt nhất là trong thời loạn thế giết người phóng hỏa, làm việc ác bất tận vì mình.

Cô khó kiềm chế mà cũng không muốn kiềm chế trước chàng – người bị trói buộc bởi trách nhiệm nhưng lại khuất phục trước tình yêu.

Lúc ánh hoàng hôn cuối cùng biến mất, ánh đèn huỳnh quang ở Thượng Hải đột nhiên bừng sáng, đường phố ồn ào tấp nập hơn. Quỷ Sứ ở Bắc Bình đã lâu thấy vậy cười không khép được miệng, chỉ biết cảm thán “đúng là rất khác”. Mười dặm quanh thành phố là nơi có rất nhiều người nước ngoài ở, đằng sau chiến trường là một “xã hội không tưởng” khiến tinh thần người ta tê liệt.

Hai người dừng lại trước một cửa hàng bách hóa, A Âm nhìn chiếc lồng nhỏ nhíu mày, cô vẽ kích thước cho ông chủ xem, dặn làm xong đưa đến biệt thự của Hàn Thính Trúc. Quỷ Sứ xách trong tay đủ loại túi lớn túi nhỏ, anh ta mua còn nhiều hơn cả A Âm. Lúc này, Đường Tam thấy trời đã tối, căn chuẩn thời gian đẩy cửa bước vào nói, “Chị, trời tối rồi, nên về thôi.”

A Âm đang cầm lồng chim xem xét chất gỗ, nghe tiếng thì lạnh lùng nhìn sang, thấy là Đường Tam, không hiểu sao lòng bỗng ấm áp, anh đã nhượng bộ trước. Với địa vị của Hàn Thính Trúc bây giờ, thực sự không cần thiết phải khăng khăng không phải cô thì không được, ban trưa cô đã khiến anh mất mặt ở quán café thế mà lúc này anh còn sai người mà anh tin tưởng nhất đến đón cô, ý nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.

Cô và Quỷ Sứ lên xe, nói với tài xế, “Đưa người đến đại lộ Pétain* trước.”

Đây là tên cũ của đường Hằng Sơn, là một con đường nằm trong khu Tô giới Pháp cũ ở Thượng Hải.

Tài xế ngó vẻ mặt của Đường Tam bên cạnh, Đường Tam khẽ vuốt cằm. A Âm vốn đã không vui, lúc này một ngọn lửa vô danh bốc lên, “Bây giờ mọi chuyện phải do anh Đường quyết định rồi?”

“Chị, đây là người mới đến nên không hiểu chuyện.”

Có người ngoài đang ở đây, A Âm cũng không tiện nói chuyện ở Quỷ giới với Quỷ Sứ, chỉ sợ sẽ dọa hai người ngồi đằng trước. Cả quãng đường không ai nói gì, xe ngừng lại trước cửa nhà trọ, Quỷ Sứ xách đống đồ mình mua và cái vali kia đi vào trong, bảo A Âm đợi một lát.

Cô lớn giọng khinh thường anh ta, “Chẳng phải tôi đã nói chờ làm xong lồng rồi hãy đưa cho tôi sao? Tôi vẫn chưa nói với anh ấy.”

“Anh không nuôi giúp em đâu, sao đến cả quyền quyết định em cũng bị cướp mất thế?”

Đường Tam cẩn thận chú ý hành động của hai người, thấy A Âm xuống xe, anh dựa vào thân xe chờ đợi. Không lâu sau Quỷ Sứ trở ra, màn đêm đen kịt, trong lòng anh ta ôm một con mèo có đôi mắt sáng kỳ dị.

Mèo đen.

Anh ta thầm nói câu không ổn, A Âm đã nhẹ nhàng nhận lấy mèo, ôm vào lòng. Hai người trò chuyện vụn vặt không ngừng, tất cả lọt vào tai Đường Tam.

“Anh định làm gì?”

“Việc gì có tiền anh làm, em không biết anh…”

“Cẩn thận chút, bây giờ muốn kiếm sống ở bến Thượng Hải không dễ, chiếc ghế Hội trưởng Thương hội Hoàng Phố vừa mới đổi chủ…”

“Yên tâm đi, anh đã nắm chắc. Ngày mai em dẫn anh đi nghe vài khúc hí đi, dạo gần đây ở Bắc Bình anh hay đi nghe, cũng biết tí da lông.”

“Ở Thượng Hải đâu có nhiều giác nhi như ở Bắc Bình, nếu anh muốn khiêu vũ em có thể dễ dàng tìm cho anh một vũ nữ thành thạo…”

“Học một ít cũng được…”

Đường Tam nghiêng đầu dò xét, dè dặt mở miệng ngắt lời, “Chị, trời tối rồi.”

“Chị biết rồi, về thôi.”

Sau khi xe dừng hẳn, Đường Tam cùng đi vào trong với cô, cậu ta đến thư phòng ở trên lầu gặp Hàn Thính Trúc. A Âm biết anh luôn đa nghi như vậy, cô thả con mèo xuống, bắt đầu sắp xếp đống đồ mua về hôm nay.

Mãi đến khi Hàn Thính Trúc bưng ly thủy tinh đứng ở cầu thang, giống như một người đứng ở nơi cao nhìn xuống A Âm, điều này khiến cô không vui. Đường Tam chào hỏi rồi bước nhanh ra ngoài, người làm đều cúi đầu làm việc, không ai dám nhìn thêm.

Cô ngẩng đầu, giọng nói đầy vẻ khiêu khích, “Em chỉ ra ngoài đi dạo nửa ngày, anh có cần phải canh chừng chặt chẽ vậy không?”

Hàn Thính Trúc siết chặt cái ly trong tay, mày nhíu lại, dáng vẻ này giống hệt anh trong trí nhớ, không phải là ai khác, lại thêm ban ngày cô và Quỷ Sứ nói rất nhiều chuyện, A Âm bỗng cảm thấy hốc mắt ẩm ướt, vội cúi đầu rút khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt.

Anh nhìn thấy thì thầm than, cho là mình ép cô quá nên làm cô khóc, nhưng chỉ cần có chút lý trí sẽ rõ, cô đâu dễ khóc như vậy, cô không phải là người như thế.

A Âm lau nước mắt xong thì nhìn về phía cầu thang nhưng ở đó không còn bóng người nữa. Anh đúng là một cái hũ nút, lần nào ầm ĩ với anh cũng kết thúc như thế. Giày cao gót giẫm lên bậc thang tạo thành tiếng động lanh lảnh, cô ôm mèo vào gian phòng dành cho khách rồi bắt đầu cởi quần áo tắm rửa.

Tắm rửa xong xuôi, cô không đến thư phòng của anh, không đổ tàn thuốc giúp anh cũng không dặn anh uống ít rượu như mọi khi mà lên giường, khóa cửa phòng ngủ. Cô muốn cãi nhau một trận ra trò.

9 giờ, đọc được hơn phân nửa tập thơ của Lý Nghĩa Sơn, bên ngoài truyền đến tiếng động không mở được khóa cửa, cố vẫn nằm im nhưng không đọc nổi một chữ. Chỉ một thoáng thất thần cửa đã mở ra, anh đã tẩy sạch mùi rượu và thuốc lá trên người, ném chìa khóa ở quầy thấp rồi đứng im tại chỗ hỏi, “Sao lại khóa cửa?”

A Âm gấp sách lại, ném xuống giường, giọng nói không có ý tốt, “Bây giờ anh có muốn giải thích gì với em không?”

“Không có.” Hình như anh cũng giận, giọng nói lạnh lùng hơn hẳn.

“Anh còn mập mờ với Lương Cẩn Tranh nữa, em sẽ…”

“Em sẽ thế nào?” Anh dựa vào giường, hỏi với vẻ thích thú.

“Em sẽ về Bắc Bình. Em nói, em sẽ về Bắc Bình.” A Âm dùng giọng điệu bình thản lặp lại một lần rồi vươn tay tắt đèn, nằm quay lưng về phía anh.

Trong bóng tối, anh vẫn ngồi dựa vào giường như cũ, A Âm nhắm tịt hai mắt, quyết không để ý đến người thích giả danh xác chết kia.

Một lúc lâu sau cơn buồn ngủ vẫn chưa đến, cô vẫn tỉnh táo như cũ.

Anh mở miệng hỏi, “Em chỉ cần đối xử thật lòng với anh bằng mấy phần như vậy… A Âm, anh có đòi hỏi nhiều không?”

A Âm nghe vậy lập tức vén chăn ngồi dậy, động tác có phần thô bạo, “Anh có ý gì thế? Lúc này chúng ta…ưm…”

Anh đã hôn lên môi cô.

Nhân lúc cô mở miệng nói chuyện, đầu lưỡi anh tiến vào, ra sức quấn lấy cô, phảng phất như đang viết trong im lặng, anh vĩnh viễn không để em đi.

A Âm là ai, cô đâu phải cô gái tầm thường, cô đã từng giết người bắt quỷ cũng từng đi qua mười tám tầng Địa ngục. Cô tát thẳng vào mặt anh một cái rất mạnh, may mà cánh tay đang cuộn tròn nên lực giảm bớt không thì ban ngày trên mặt Hàn Thính Trúc đã có một dấu tay rõ mồn một.

Anh chẳng những không giận mà còn cười trầm thấp, tạm rời khỏi đôi môi cô rồi đè sát hơn nữa.

“A Âm, hay lắm. Khi nào ở trước mặt anh em sống động như vậy, anh mới nhận ra em là thật.”

“Hàn Thính Trúc, em vốn tưởng em quay về lần nữa đã chịu đủ khinh thường, không ngờ anh lại quá đáng hơn.”

Những cái hôn dày đặc buông xuống.

Đến khi giọng nói trầm thấp chẳng ngại làm phiền người khác nỉ non, “A Âm… A Âm…”

Trong đầu cô lập tức xuất hiện một gương mặt sinh động, là Quan Trừng, Quan Trừng của cô. Nhưng bây giờ lòng cô vẫn có một nỗi buồn bực không rõ nguyên do, Quan Trừng đã chết, người lúc này đang thân mật với cô là Hàn Thính Trúc ở bến Thượng Hải. Vành mắt cô đỏ hoe, cố kìm nén không mở miệng gọi ra hai chữ “Quan Trừng”, cô chỉ nghĩ mình đang mơ một giấc mộng xuân, người trong mộng và cảm xúc đều không chân thực, cô không muốn tỉnh lại.

Cúc áo bị gỡ ra chẳng mấy dịu dàng, anh dùng sức kéo một cái, hình như cô còn nghe thấy tiếng cúc áo rơi xuống đất, nhưng bên dưới được trải một lớp thảm dày mà mềm mại, làm gì có tiếng cúc áo rơi vang lên, tất cả chỉ là ảo giác.



Trong ký ức của cô, kể từ sau khi dọn vào biệt thự này, số lần hai người làm chuyện ấy cũng không nhiều, trái với nhiều năm trước, lúc anh vẫn còn làm công việc trông coi bến tàu, ở khu dân nghèo mưa to gió lớn như muốn phá tan nhà, dường như chỉ có ôm lấy nhau thật chặt mới có thể thể sưởi ấm. Khi ấy tóc của anh đều do cô dùng dao cạo, rất ngắn, đầu tua tủa những sợi tóc mới nhú như gốc rạ, đâu giống như bây giờ, sợi tóc dài bằng nửa bàn tay, ngày nào cũng phải bôi một lớp dầu rất dày.

“Lại nghĩ đến anh ta?”

Cô thất thần.

Hàn Thính Trúc ngẩng đầu, vô tình “cạch” một tiếng thắp sáng đèn bàn, rồi chống người đối mặt với cô, như muốn tuyên bố, nhìn đôi mắt anh mà xem, nhìn vết sẹo ở đuôi mày của anh mà xem, anh tuyệt đối không phải người kia.

“Tắt đèn.” Cô bỏ qua câu hỏi của anh.

Người đàn ông thờ ơ trước câu nói của cô, tiếp tục làm việc.

“Hàn Thính Trúc…”

Bên dưới vang lên một tiếng cười khẽ, trong lòng cô biết, anh vui vẻ thậm chí còn có phần đắc ý, nhưng đắc ý cái gì, chẳng qua chỉ là gọi tên anh thôi.

Cô không hiểu, trong lòng anh, chuyện này đáng quý đến mức nào.



“A Âm… nói xem… anh là ai?”

Anh hỏi cô, anh là ai.

Trái tim cô quặn thắt, giống như móng tay của bà La Sát vẫn còn ở đó, chưa từng biến mất, chẳng biết nước mắt đã trào ra khóe mắt tự bao giờ, cô run rẩy mở miệng, “Hàn Thính Trúc… Anh vào đi…”

“Ừ, nghe A Âm.”



Trên cơ thể hai người đều có sẹo, trước kia anh đánh nhau với người làm chung, bị đao kiếm chém còn A Âm, trong một ngàn năm ấy bị thương nhiều lần, cô không có vết sẹo lớn khiến người ta ghê sợ mà đa số là những vết sẹo nhỏ, mờ mờ ảo ảo.



Anh vẫn chưa hết đa nghi hỏi, “Em gọi anh ta là anh? Hử?”

A Âm biết, đây cũng là một “anh ta” khác, người đầu tiên cô không muốn nói nhưng người này chắc chắn là Quỷ Sứ.

Anh nghiến răng, “Nói đi, em gọi anh ta là anh, sao không thấy em gọi anh như vậy bao giờ?”

Cô nhắm mắt không để ý đến anh đang ghen tuông ngang ngược. Giống như một đấm đám vào bông, cơn khó chịu trong lòng Hàn Thính Trúc càng thêm rõ ràng…

“Không được gọi anh nữa, rõ chưa?”



“Gọi tên anh.”

Cô không muốn nhưng lúc này cô giống như lục bình không nhánh, anh là boong thuyền duy nhất, là chúa tể nắm giữ sống chết, anh không phải Quan Trừng mà là Hàn Thính Trúc.

Cảm giác này quá chân thực, chân thực đến nỗi cô muốn né tránh. Tay anh nắm lấy tay cô, cầm đầu ngón tay chạm vào vết sẹo ở đuôi mày, không cho phép cô rời khỏi mình nửa tấc.

“A Âm, đừng rời khỏi anh.”

Vào giây phút này, cô bỗng thấy hoảng hốt, không biết đang trong mơ hay ở hiện thực, bởi vì Hàn Thính Trúc nói, “A Âm, em rất xấu.”

Quanh quẩn trong đầu óc trống trải của cô là cảnh tượng trong phòng nghỉ ở chùa Tây Minh, chàng cười nhạt bảo, nàng đã nói không bao giờ lừa ta, đúng là xấu xa.

Thân thể và hồi ức đồng thời bị kéo dài vô hình, ý thức hỗn độn, cô chìm vào mê loạn.

Hai người tách ra, anh kéo chăn che người A Âm còn mình thì ngồi dậy. Trong tủ đầu giường có một gói thuốc lá để đã lâu, hiệu Đại Tiền Môn, không phải thuốc lá gì ngon, nhưng anh vẫn hút. Sau khi quẹt diêm, mùi khói tỏa ra bốn phía, A Âm càng tỉnh táo hơn.

Giữa khói thuốc mênh mông, Hàn Thính Trúc nhíu mày, trên trán có sợi tóc rũ xuống, nhìn dáng vẻ rất suy sụp tinh thần.

“A Âm, anh biết em không vui.”

“Nhưng anh vui.”

A Âm chôn đầu trong chiếc gối mềm mại, mặt ép xuống chặt hơn, ánh mắt mất hồn.

“Ừm.”

Đêm nay, người ngày thường luôn im lặng nói không ngừng. Xong chuyện, hai bên đều đè nén tâm sự, giả vờ không sao. Cơ thể dán sát vào nhau nhưng trái tim lại vĩnh viễn cách xa nhau. Để ý kỹ thì kì thực bên trong còn có cả đau khổ không sao nói hết.